Hôm nay,  

Những vật người thời Cộng sản

1/21/201811:48:00(View: 6703)
Những vật người thời Cộng sản
 
Nguyễn Quang

 

Việt Nam ngày nay “ung thư như một đại dịch. Tất cả mọi người như một đàn cừu chỉ biết chờ đợi, và run sợ... Tại sao? Ai cũng biết nhưng bất lực! Tất cả đều đúng theo ý đồ của kẻ độc ác phương Bắc, hủy diệt từ từ, hủy diệt thế hệ trẻ. Ý đồ thâm độc này được một bộ phận trong nước làm chất xúc tác cho quá trình hủy diệt được thuận lợi. Đó là lãnh đạo tham nhũng, cho phép hủy hoại môi trường, cho phép thức ăn độc hại TQ ồ ạt vào VN với mức thuế là zero! Đó là những con người VN độc ác, tham lợi nhuận, đầu độc lẫn nhau. Tương lai con cháu mình không biết đi về đâu?”[1]

 

 

Một chợ trời người ốm đau,

những vật người đầy bệnh hoạn

 

Bệnh viện với bao hình ảnh đập vào ngay trước mắt, không có dãy hành lang nào trong giờ hành chánh mà không có người ngồi dày đặc hoặc họ chờ đợi để đến phiên mình được chữa trị, hay là thân nhân đang chăm sóc người thân. Cảnh ngoài chợ làm sao thì nơi đây không khác mấy, song ngoài chợ không có sự sợ hãi nếu không muốn nói ai cũng vui vẻ trong sự mua sắm, còn nơi đây con người đầy trong hy vọng và thất vọng, nhưng có lẽ sự vô vọng đang bao trùm lên hết thảy nhiều hơn.

 

Người thì la thét vì con cháu họ vừa sinh ra đã bị ngộp thở chết, kẻ khóc vợ vì không được sự quan tâm của BS trực kịp thời khiến cả mẹ và con đều chết, những trường hợp mổ nhầm từ gan sang mật, từ ruột thừa thành ruột già, mổ bao tử thay vì cắt thận… không biết bao nhiêu trường hợp oái oăm hoặc việc chữa trị không đến nơi đến chốn gây nên những hậu quả không lường trước được mà các công dân nghèo khổ đáng thương phải gánh chịu. Tin mới nhất thay vì cho thuốc dưỡng thai đã trao nhầm thuốc phá thai!

Nếu ai đến Việt Nam mà chịu khó đi khắp một vòng ngay tại các bệnh viện thành phố Sài Gòn cũng đủ viết thành tác phẩm về sự khốn nạn khi phải lâm vào cảnh cùng cực. Quang cảnh nơi bệnh viện Nhân dân Gia Định thấy mới khiếp đảm, rồi bước sang Bệnh viện ung bứu kế cận, nó không còn là cái chợ nữa nhưng là một nơi trình bày cái mà sự thể hiện của nó đáng ra khi hữu thể có mặt ở cuộc đời không nên có, một chợ trời người ốm đau những vật người đầy bệnh hoạn.

 

Những con người đáng thương đang chờ chết với đủ mọi thứ bệnh nan y mà chỉ sự nhiễm trùng giữa người này và người khác cũng đủ là một sự quan ngại đáng sợ, nhưng các nhà lãnh đạo chỉ muốn tiến lên một thứ xã hội chủ nghĩa không tưởng, còn thực tế cuộc đời không có tí nào là mang tính xã hội giữa con người. Chợ kia nhiều lắm chỉ có một vài người cùi hủi ngửa tay xin lòng trắc ẩn còn nơi đây con người vong thân, bị biến dạng hẳn nơi trái tim của con người.

 

Theo thống kê quan hệ đồng giới nam có chiều hướng tăng nhanh ở Việt Nam, Ở Hà Nội và Sài Gòn có cả vạn người mắc chứng này, những quan hệ của họ không được bảo vệ rất dễ lây lan HIV, mỗi năm như tăng lên gấp đôi ba lần vào những năm đầu thế kỷ. Còn ma tuý thời phổ biến đến mức cán bộ lãnh đạo trại giam mang cả những viên tân dược này vào bán ngay trong các trại cai nghiện.

 

Người ta còn kháo nhau vợ của viên Bộ trưởng Quốc phòng Văn Tiến Dũng, người lãnh đạo đoàn quân xâm chiếm miền Nam còn dùng máy bay của nhà nước đi buôn lậu ma tuý, quý hồ dân thường những ai có thể đều thử làm một chuyến rồi sau đó cả đời chỉ ngồi mà hưởng không phải làm gì nữa!

 

Việc chăn nuôi cải thiện ở bệnh viện còn kinh khủng như thế này, các bác sĩ khoa sản luôn mang về các bào thai bị sẩy, nhất là nhau của các cháu bé sau khi sinh. Tất cả cho vào thùng cháo heo khiến chúng tăng trưởng rất nhanh cũng như da thịt đỏ au đến thế. Họ giành giựt các hài nhi bị sẩy thai cũng như nhau con trẻ mang về cho heo ăn là chuyện có thật và nay gần nửa thế kỷ dưới cái triết lý sống của những kẻ vô thần dường như bao giờ cũng vậy, vẫn không có gì thay đổi trong yếu tính của nó.

 

Bệnh viện nơi nỗi đau của những người chờ chết, hình ảnh ở bệnh viện tim thành phố Sài Gòn, những con người nằm dài trên các hành lang mệt mỏi chờ đợi không biết đến bao giờ mới được phẫu thuật khi số bệnh nhân tim mạch tăng quá đông. Thậm chí nhiều người dù có tiền, nhưng với cả ngàn trường hợp đang chờ đợi để được mổ so với tỷ lệ chưa đến chục ca mỗi ngày… đã phải từ giả cõi đời trong những nỗ lực cuối cùng để ở lại cùng với cuộc trần này.

 

Nạn thuốc giả tràn lan đi sâu vào các bệnh viện đến ngay Bộ Y tế với người nhà của bà Bộ trưởng bán thuốc ung thư giả, nó đã là một sự liên kết giữa các giám đốc bệnh viện với nhiều công ty dược. Thậm chí có những bài phóng sự phát hiện bệnh viện nuôi bệnh để thu tiền?

 

Một ca phẫu thuật bị sót gạc bông gòn, dẫn đến viêm xương và theo điều tra của các phóng viên tại một bệnh viện ở thành phố Huế, nhiều bệnh nhân đã tốn kém hàng chục triệu đồng nhưng bệnh vẫn không khỏi, dẫn đến tiền mất tật mang. Càng chữa bệnh càng nặng!

 

Một trường hợp khác cũng ngay tại bệnh viện Nguyễn Văn Thái, Thành phố Huế, bệnh nhân bị gãy xương tay, sau quá trình chữa trị hơn mười tháng thì trầm trọng hơn, nên anh quyết định chuyển qua một bệnh viện khác, thế nhưng các bác sỹ tại đây đã không cho lập hồ sơ chuyển viện khiến việc xô xát đã xảy ra lớn chuyện gây náo loạn cả bệnh viện phải nhờ công an đến can thiệp.

 

Theo các nạn nhân, chính tài xế các xe cứu thương cũng là những con cò “dễ sợ” nói theo tiếng Huế, chúng chỉ chở những bệnh nhân đến những nơi có tiền cò và thường là các bệnh viện lừa đảo. 

 

Những lời than oán khẽ rỉ tai nhau, những câu chuyện lạ gọi là sự cố xảy ra liên tiếp ở bệnh viện mà họ được nghe hoặc chứng kiến như một em bé đi vá màng nhĩ thì bị cắt amidan, những vụ hộ lý, y tá sơ suất làm các bé sơ sinh bị bỏng nặng rất thường xảy ra. Song tất cả đều có câu kết giống nhau của cái gọi là xử lý, rút kinh nghiệm rồi đâu vẫn vào đó.

 

Một bà cụ đang ngồi canh chừng cháu trong phòng hồi sức kể cho nhiều người nghe nghe câu chuyện thương tâm của chính bà: đó là cháu bé sơ sinh suýt vào nhà xác. Sản phụ là con gái bà sinh hai bé gái, bé thứ nhất tử vong, bé thứ hai chỉ bị ngạt, thế là cả ê kíp trực cho rằng em bé đã chết và gọi gia đình mang về chôn cất… Bà cụ cho biết thêm trong nước mắt: họ gói cả hai bé lại và mang để ngoài hành lang, đến khi hộ lý sắp đưa hai bé vào nhà xác, chính bà ngoại đề nghị được nhìn mặt các cháu lần cuối thì phát hiện cháu vẫn còn thoi thóp thở… thế rồi tiếng nấc của bà trong nức nở không nói được nữa…

 

Những bí mật kỳ quái xảy ra ở bệnh viện như các BS không chỉ nhận hối lộ mà còn quấy rối tình dục nhân viên cũng như người nhà bệnh nhân rất phổ biến và đã có đơn thư tố cáo cũng như được đưa lên báo như tại một bệnh viện thuộc thành phố Qui Nhơn, các bác sỹ đã lạm dụng tình dục các nhân viên y tế cũng như người nhà của bệnh nhân trong một thời gian lâu dài…

 

Từ khoa sản đến khoa ngoại và khu cấp cứu ở các Bệnh viện, nhiều bệnh nhân nằm la liệt từ các trạm y tế địa phương chuyển về do hậu quả của việc chích ngừa với những loại thuốc đã hết hạn sử dụng hoặc các danh mục không còn bảo đảm an toàn. Nhìn cảnh này khiến chúng ta liên tưởng đến Hội nghị quốc tế về kiểm soát bệnh dại ở Châu Á lần thứ tư tại Hà Nội vào đầu thế kỷ hai mươi mốt do WHO và Hiệp hội Merieux đồng tổ chức đã đưa ra nghị quyết kêu gọi các nước Châu Á đang sản xuất vắcxin từ mô não ngừng sản xuất.

 

Thế nhưng Việt Nam còn yêu cầu được sản xuất và cần có lộ trình đến nhiều năm nữa… Những bệnh nhân đang bị kháng thuốc, họ sốt, đau nhức, mệt mỏi, ói mửa, ngứa, ban đỏ, đau cơ, khớp… nhiễm trùng toàn thân.v.v. Bệnh tay chân miệng ở trẻ em gia tăng bất thường ở các miền núi, người dân tộc hầu như không có em nào không lỡ miệng, loét tay chân… nhiều khi đến bệnh viện để tiêm ngừa hoặc chữa trị vẫn phải liều mạng với vắxin có thể dẫn đến nhiều nguy cơ như biến chứng từ ngừa dại trở thành viêm não, bại liệt toàn thân rất đáng sợ.

 

Như vậy có lộ trình nào để giải quyết những vấn nạn này?

 

Có, con người là nạn nhân của cơ chế và chỉ có thể được giải thoát bởi một cơ chế mới.

 

Nguyễn Quang Hồng Nhân

 

[1] Trích từ bài viết ngắn của tác giả Huong Nguyen 

 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)
Chính sách thuế của Trump có điều khoản giới hạn mức khấu trừ các khoản thuế tiểu bang không cho quá 10 nghìn đô. Vì thế nhiều cư dân California cuối năm 2017 đã vội đến quận hạt lo trả thuế nhà đất trước ngày 31/12 để được khấu trừ vào hồ sơ thuế 2017.
Về việc Nguyễn Thanh Tú và Michelle Dương giải tán công ty "Viet Tan Corp" và không xuất hiện ở tòa
Vũ Linh: quý độc giả muốn nhận email thông báo mỗi khi có bài Bình Luận mới, xin ghi email vào box “NHẬN EMAIL BÁO CÓ BÌNH LUẬN MỚI” xuất hiện bên cạnh bài viết hay cuối trang rồi click “Submit”
Nói "ăn Noel" để nói chung cho cả người không đi đạo đón mừng ngày 25 tháng 12. Nói "ăn Noel" nhưng không phải chỉ có ăn mà còn mua sắm cho ngày lễ Noel. Mua sắm cho gia đình, nhưng không quên bạn bè, người thân, quà biếu trong dịp này.
VIETNAMERICA, món quà cuối năm đầy ý nghĩa dành cho đồng hương vùng Nam Bán Cầu - Thăm Úc để biết sự thành công và hữu hiệu của Tổ chức Cộng Đồng Người Việt Tự Do - Vận động để đưa VIETNAMERICA vào các trường học và thư viện tại Úc và Tân Tây Lan
dùng mọi thủ đoạn hăm họa, vu cáo, cấm đoán GHPGHH Thuần Túy tổ chức Đại Lễ kỷ niệm lần thứ 98 Đản Sinh Đức Huỳnh Giáo Chủ Khai Sáng Phật Giáo Hòa Hảo vào ngày 10 tháng 1/2018 dương lịch tại trụ sở Giáo Hội Trung Ương tại xã Long Giang, Chợ Mới, An Giang
bà luật sư bị lấy đi thông hành tại sân bay ở Hà Nội, được trao một mẫu giấy in sẵn - Ls Petra Schlagenhauf không thể vào VN: VN từ chối... Thậm chí bà ta đã phải bay trở lại Bangkok ngay vào đêm thứ năm (ghi chú thêm 04.01.2018
lợi dụng mong muốn an thân và ước vọng thành công của họ, gây dị ứng nơi họ đối với chuyện chính trị và chuyện nhân quyền, thậm chí biến một số trong họ thành cộng tác viên tích cực cho chế độ. Đổi lại là cho họ được thoải mái tổ chức lễ hội, xây dựng cơ sở, đi ra ngoại quốc
Bùi Hiền đã mạo xưng nguyên tắc vớ vấn để tìm cách biến đổi chữ Viêt, biểu trưng đặc thù của dân Việt, thành một chữ quái quỷ, không hề có trong lịch sử văn học... thể hiện một âm mưu hủy bỏ văn chương, văn học và Lịch Sử Việt Nam, phục vụ cho Hán Triều
Phong Trào Hưng Ca ý thức được rằng vũ khí sắc bén trong công cuộc đấu tranh hiện nay là truyền thông internet, do vậy Trang Nhà Hưng Ca được thiết lập tại www.phongtraohungca.org.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.