Hôm nay,  

Thiền

27/01/201814:04:00(Xem: 8324)

Thiền
Phan Thanh Tâm

 
Hơn hai ngàn năm trước, sau sáu năm tu khổ hạnh đã knông đem kết quả như ý, Đức Phật đã từ bỏ năm người bạn đồng tu đi tìm cách tu khác; nhờ tọa thiền định  49 ngày đêm dưới cội bồ đề, Ngài giác ngộ trở thành Phật. Ngày nay thiền hết còn là riêng cuả con cái nhà Phật. Thiền là điều ai cũng có thể thực tập, không phài là chuyện nghiên cứu hay học một cuốn sách có các pháp môn tu tập phức tạp. Thiền tập chỉ cần thư giãn toàn thân, ngày qua không nghĩ  tới, ngày sau chẳng bận tâm, nguyện xin an bình, cho khắp mọi người, lặng lẽ lắng nghe, cảm nhận hơi thở,  buông xả tất cả.                                                                      

Đó là những điều trích ra từ hai cuốn sách ThiềnTập Trong Đời Thường dày 275 trang   Thiền Tông Qua Bờ Kia dày 345 trang, xuất bản năm 2017 của cư sĩ Nguyên Giác, sinh năm 1952 tại Saigon. Hai tuyển tập gồm nhiều bài ngắn, với nhiều tham khảo, không có tính bộ phái. Ngoài việc giúp trả lời các câu hỏi thường gặp của người mới học Phật, sách còn đề cập tới nhiều chủ đề đơn giản và phức tạp; đơn giản như các khảo sát về ứng dụng thiền tập trong lãnh vực giáo dục, y tế  tại Hoa Kỳ; hay phức tạp như tìm hiểu về kinh Nhật Tụng Sơ  Khởi  khi Đức Phật còn sinh tiền. 

blank

Trong lời thưa cuốn Thiền Tập Trong Đời Thường tác giả còn mong sách sẽ giúp độc giả cảm thọ hạnh phúc hơn và tự chữa trị nhiều bệnh tâm thân. Thiền không những đã vuợt không gian, thời gian mà còn vuợt cả đạo giáo và thể chế.  Sách cho hay Thiền Tông từ Nhật tới Pháp rồi tới Cuba. Thủ đô La Habana có một thiền đường. Omar Perez, con trai của lãnh tụ du kích Che Guevara là một nhà sư Thiền Tông. Vẫn theo sách, hiếm người theo hai tôn giáo vì dầu với nước khó hòa hợp. Thế nhưng, ở Hoa kỳ  có “rất nhiều người Do Thái trở thành Phật tử”. Và ngày 7/5/14, Quốc Hội Anh đã ngồi thiền một phút. Cảnh sát Ontario, Canada đã đưa nhân viên đi học một khóa thiền thần tốc (13/4/16 Huffington Post Canada).

Cư sĩ Tâm Diệu, thuộc Thư Viện Hoa Sen trong lời giới thiệu sách, đã nhận xét sách có  giá trị vì khi đọc ai cũng có thể hiểu được và tác giả đã dùng ngôn ngữ thường để ai cũng có thể thực hành dù đang làm việc, đang ăn uống, đang đi, đang đứng ở khắp mọi nơi, mọi lúc. Sách không phải chỉ có những lời nói suông mà có dẫn chứng với các sự kiện cụ thể bằng các nguồn tin từ các cơ quan truyền thông  quốc tế. Đó là nhờ tác giả là nhà báo Phan Tấn Hảii mưu sinh bằng nghề  báo, dịch thuật tin tức. Ngoài ra, cư sĩ Nguyên Giác theo lời giới thiệu trong sách, đã tham học ở chùa Tây Tạng Bình Dương.  Ông còn là đệ tử đời  thứ ba dòng thiền Tây Tạng với tông chỉ thuộc dòng Lâm Tế. Cư sĩ cũng đã xuất bản nhiều sách song ngữ về thiền.

 Đọc mục lục dưới đây, sẽ thấy Thiền đã len vào mọi sinh hoạt của cuộc sống. Người đọc không phải đọc từ trang đầu tới trang cuối mới thấy được chủ ý của sách. Đọc ở bất kỳ tiểu mục nào cũng đều có chỉ dẫn cách thực hành Thiền.Theo tác giả, chỉ cần nhớ hai câu: Thở vào dịu dàng, biết và cảm thọ hơi thở vào. Thở ra dịu dàng, biết và cảm thọ hơi thở ra.  Ông còn khẳng định, trongt bài vài ghi chú rời về thiền rằng, ai cũng có thể tập thiền Phật gíáo; nó mang lại hạnh phúc và lợi ích vô cùng tận cho người tập và tận cùng là giải thóat. Tập một ngày là hạnh phúc một ngày, tập một giờ là hạnh phúc một giờ, tập một phút là hạnh phúc một phút. Thiền tập như một công cụ đa dụng còn dùng để tránh bạo lực trong nhà tù.

Cuốn thứ nhất có 28 bài: Thiền Tập Và Nhan Sắc, Thiền tập Cho Cảnh Sát,Thiền Tập Chữa Bệnh Tâm Trí, Thiền Như Pháp Giảm Đau, Cà Phê Và Thiền, Ăn Chay Để Cứu Địa Cầu, Đá Banh Vì Quê Nhà, Hội Sinh Viên Phật Tử Delta Beta Tàu, Thiền Tông Tại Cuba, Một Góc Vắng Lặng, Tập Thiền Chạy Bộ, Thiền Tông Và Thi Ca,Nói Gì Với Giới Trẻ Về Phật Giáo?, Thiền tập Và Bạo Lực, Thế Vận Và Thiền Tập, Tây Tạng Phật Giáo Và Bóng Đá, Vài  Ý Nghĩ Rời  Về Hoằng Pháp, Hội Sinh Viên Phật Tử, Tưởng  Nhớ Thầy Giác Nhiên, Phật Học Và Nghệ Thuật: Từ Thiền Tông Tới Tịnh Độ, Hội Họa Và Thiền Tập, PhậtGiáo Thái Lan Nhìn Lại 50 Năm, Tu Học: Nói Nghe Đọc Viết, Tu Học Và Những Nỗi Sợ, Tự Thiêu Và Giới Sát, Vài Ý Nghĩ Hoằng Pháp Ở Xứ Người, Lễ Hội Và Công Đức, Người Ăn Cơm Phật.

Trong bài Thiền Tập Và Nhan Sắc, theo tác giả đối với nhiều bác sĩ, thiền tập là chìa khóa để giúp phụ nữ đẹp hơn. Mối quan tâm lớn nhất của nữ nghệ sĩ luôn luôn là nhan sắc nên nhiều nữ diễn viên Hoa Kỳ rủ nhau thiền tập, không chỉ để tự giảm căng thẳng đời thường mà cũng để dùng như một phươg  pháp giữ gìn sức khỏe. Một bài khác, Cà Phê Và Thiền, cư sĩ Nguyên Giác đề nghị rằng, thời nay là thời  cà phê mà cà phê thường gần với văn chương, sách vở. Nhưng xã hội chuyển mình. Các tiệm cà phê Thiền đã xuất hiện ở Saigon, Đà lat và lan ra Hà nội. Trong tiệm trên tường đã có hình Đức Phật; trên bàn đã có vườn Thiền thu nhỏ kiểu Nhật thì các tiệm này nên có thêm các sách Thiền đủ loại.

Ngoài ra, bài Một Góc Vắng Lặng cho thấy Thiền Tập đã đi hẳn vào trong đời thường: nhập thất trên đường phố. Những người tập thiền không cần xa lìa New York để tìm bình an và phẳng lặng. Tổ chức Buddhist Insights hồi tháng 10/16 đã giúp cho họ thực hành ngay ở các hè phố, các trạm xe điện ngầm, ở các công viên để  giúp nhau giữ sức khỏe cho thân và tâm. Bài báo đã mô tả hình ảnh này: ngồi bệt  dưới đất, lặng lẽ ở một hè phố, là một vị sư và một số người Mỹ đang thiền tập, bất kể người đi bộ lướt qua mặt, bất kể xe chạy vù vù  dưới đường, và bất kể xe điện ngầm chạy ầm ầm gần đó. Họ là những mảng rất là bình an và vắng lặng giữa một thành phố không ngừng chuyển động.

blank

Khác với cuốn Thiền Tập Trong Đời Thường, cuốn Thiền Tông Qua Bờ Kia có nhiều bài đòi hỏi người đọc phải có một số vốn phật pháp mới có thể lãnh hồi được. Dù vậy, Cư sĩ Nguyên Giác là một người, khi hãy còn trẻ thơ đã “lớn lên cùng với những dòng Bát Nhã Tâm Kinh. Những lời sắc bất dị không đã nghe âm vang như mõ ban mai, như tiếng tim đập của những ngày vui và của những đêm buồn, như tiếng mưa rơi mái hiên trong những buổi chiều đọc thơ Nguyễn Du”, nên ông đã có thể, theo Cư sĩ Tâm Diệu, trình bày và đối chiếu rõ ràng nhiều điểm giống nhau rất cơ bản giữa tất cả các trường phái và tông phái Phật Giáo. Về thiền Chánh Niệm thì “giữ tâm tỉnh thức không phán đoán”.

Riêng đối với những ai không phải là phật tử thuần thành, nửa phần đầu trang mục lục có nhiều bài đáng đọc vì có nhiều thông tin hữu ích. Các bài đó cho thấy thiền chánh niệm đã ảnh hưởng  vào mọi ngành nghề trong cuộc sống như qua lời của cư sĩ Tâm Diệu “từ núi rừng về thành thị, từ Á sang Âu, sang Mỹ, từ chùa viện len vào trường học, nhà giam, đến công sở quốc hội và chính quyền lẫn quân đội. Hiện nay tại Bắc Mỹ  Châu Âu và Âu Châu Thiền Phật Giáo đã được các nhà giáo dục và khoa học lược bỏ phần giáo lý để còn lại pháp Chánh niệm nhằm đáp ứng nhu cầu cho tất cả mọi ngươi không phân biệt tuổi tác, giới tính và tôn giáo”.

Trang mục lục gồm có những bài: Một Nhà Nước Tỉnh Thức, Một Quốc Hội Tỉnh Thức, Sinh Nhật Đức Đạt Lai Lạt Ma, Thiền Tập Với Trẻ Em, Thiền Tập Khi Mang Thai, Hình Ảnh Người Mẹ Trong Kinh, ThiềnTập Và Chiến Binh, Những Người Phật Tử Jubu,Hương Đạo Bay Xa, Phật Giáo Cho Người Vô Thần, TưởngNhớ Công Ơn Chư Tôn Đức Tiền Bối, Ưu Tiên Nên Là Giới, Thiện Hữu Tri Thức Trên Đường Tu Học, Vài Ghi Chú Rời Về Thiền, Không Một Pháp Để Làm, Thiền Tập Giữa Trận Đồ Tâm Thức, Pháp Môn Định Vô Tướng, Các Pháp Vô Định, Thiền Tông và Các Pháp Ngắn Gọn, Đọc Tạng Pali: Đừng Trụ Bất Kỳ Pháp Nào,  Bài Kinh Tuấn Mã Và Thiền Tông, Đơn Sơ, Lặng Lẽ, Rỗng Rang, Gương Sáng, Đức Phật Dạy Pháp Thấy Tánh, NhìĐơn Sơ, Lặng Lẽ, Rỗng Rang, Gương Sáng, Đức Phật Dạy Pháp Thấy Tánh, Nhìn Tâm Như Gương Sáng, Bản Lai Vô Nhất Vật, Ai Gìn Giữ Tâm Nguyên Sơ, Thân Cận Với Tánh Không.

Trong bài Phật Giáo Cho Người Vô Thần, tác giả đã mượn dẫn chứng của  Melvin Meleod, chủ bút tạp chí Lion’s Roar trong ấn bản ngày 6/7/17 để nói rằng ”Phật Giáo sẽ thích nghi tuyệt vời” với mảng dân số xa lìa tôn giáo nhưng có  quan tâm về tâm linh. Họ thuộc thế hệ  Y, còn gọi là Millenials, năm sinh từ đầu thập niên 1980  tới đầu thập niên 2000s. Lý do đa phần vì Phật giáo cởi mở, tất cả tùy vào cá nhân, không có chuyện “hồng ân cứu rỗi “ từ một đấng sáng tạo. Theo cư sĩ Nguyên Giác, đặc điểm Phật giáo là Tin Sâu Nhân Quả. Nếu không tin nhân quả sẽ không có Phật giáo. Và mọi sự tự tâm, lặng lẽ buông xả mọi thứ vướng bận. Y hệt một em bé đang ngủ hay y hệt mặt biển tĩnh lặng không gợn sóng.

Cư  sĩ  Nguyên Giác, dẫn từ BuddhaWeekly.com  để cho hay, ngày nay Phật Giáo có 1.6 tỷ tín đồ, tức 22% tổng số thế giới. Phật giáo ảnh hưởng lớn ở tầm vóc toàn cầu sau khi Trung Quốc xâm chiếm Tây Tạng. Phương pháp thiền định lan tỏa khắp nơi. Cư sĩ nói, điều này chỉ có thể giải thích bằng giáo lý về nghiệp quả. Bài  Sinh Nhật Đức Đức Đạt Lai Lạt Ma (06/07/1935) còn cho biết Ngài nhân ngày này kêu gọi tòan cầu hãy sống cẩn trọng để gìn giữ xã hội và địa cầu. Trước đây, khi đề tựa cho cuốn An Lạc Từng Bước Chân của Thiền sư Nhất Hạnh, Ngài viết rằng cuốn này là kim chỉ nam cho mỗi chúng ta trên con đường tự chuyển hóa để đem lại hòa bình cho thế giới.Và sách còn được gọi đó là một tiếng chuông tỉnh thức.

Về hai cuốn sách của mình Cư sĩ Nguyên Gíác trong lời thưa trong sách,viết rằng ông mong  hai tác phẩm trên sẽ giúp một phần nào cho người mới học Phật và là một mời gọi để người đọc cảm thấy an vui. Tuy ông nói là ông “còn là một ngưòi đang tu học”; nhưng vì ông đã sống với kinh kệ từ nhỏ và lại hằng ngày phải đọc hàng trăm bản tin đủ loại, nên sách của ông đầy ắp thông tin, khá dễ thu nhận. Đọc giả, ngoài chuyện Thiền, còn có thêm hiểu biết về nhiều góc cạnh của đời thường. Có thể xem đây là sách bàn về thiền của một nhà báo có thiên hướng tu thiền.

Tác giả Nguyên Giác hiện định cư ở California; đã từng cọng tác với Tập San Nghiên cưú Triết học (Đại Học Văn Khoa Saigon),Tự Thức, Văn, Văn Học, Hợp Lưu, Tạp Chí Thơ, Tạp Chí Giao Điểm, Giác Ngộ ..Ngoài hai cuốn sách trên, ông cũng đã cho xuất bản các sach như: ThiềnTập (phiên dịch), Ba thiền sư (dịch từ nguyên tác của John Stevens), Trần Nhân Tông, Đức Vua Sáng Tổ Một Dòng Thiền (song ngữ),The Wisdom Within, Teachings and Poetry of the Vietnamese Zen Master Tue Trung Thuong Sy (song ngữ), Teaching From Ancient Vietnamese Zen Masters (song ngữ)./.   

  Phan Thanh Tâm

 Saint Paul, 01/2018 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Do đó, chỉ khi nào người dân được quyền trực tiếp chọn Lãnh đạo qua bầu cử tự do, công bằng và dân chủ thì khi ấy những kẻ bất tài, có thành tích xấu, hay chỉ biết thu vét cho đầy túi tham, lợi ích nhóm hay làm tay sai cho Ngoại bang mới bị loại khỏi đội ngũ cầm quyền. Ngược lại, nếu vẫn tiếp tục chọn người theo thông lệ “đảng cử dân bầu” hay “đảng chọn, cán bộ bỏ phiếu” thì có trăm năm, nhân dân Việt Nam vẫn chưa tìm thấy ánh sáng ở cuối đường hầm.
Khi bỏ nước ra đi tìm tự do, tất cả bậc cha mẹ Việt Nam đều nghĩ đến tương lai của các đứa con mình.Các con cần phải học, học và học… Sự thành đạt của con em chúng ta trong học vấn được xem như là sự thành công và niềm hảnh diện chung của cha mẹ Viêt Nam trên miền đất tự do.
Thây xác trưng ra đó / Còn chưa đủ thối inh? / Mua chi thêm bầy ngựa / Cứt vung cả Ba Đình! - Trần Bang
Tôi sinh ra trong một cái xóm rất nghèo, và (tất nhiên) rất đông trẻ nhỏ. Cùng lứa với tôi, có cả tá nhi đồng mà tên gọi đều bắt đầu bằng chữ út: Út lé, Út lác, Út lồi, Út lùn, Út hô, Út còi, Út ghẻ, Út mập, Út sún, Út sứt, Út méo, Út hô, Út đen, Út ruồi, Út xẹo, Út trọc … Cứ theo cách thấy mặt đặt tên như vậy, người ta có thể nhận dạng và biết được thứ tự của đứa bé trong gia đình mà khỏi phải giới thiệu (lôi thôi) kiểu cách, theo kiểu Âu Tây: – Còn đây là thằng út, nó tên là Út rỗ. Vùa lọt lòng thì cháu rơi ngay vào một cái … thùng đinh! Riêng trường hợp của tôi thì hơi (bị) khác. Tôi tên Út khùng. Lý do: khi mới chập chững biết đi, tôi té giếng. Khi tìm ra con, nắm tóc kéo lên, thấy thằng nhỏ mặt mày tím ngắt, chân tay xụi lơ, bụng chương xình, má tôi chỉ kêu lên được một tiếng “rồi” và lăn ra bất tỉnh.
Chúng ta thấy gì qua những cuộc biểu tình và bạo lực tiếp theo sau cái chết của người thanh niên da đen George Floyd bị người cảnh sát da trắng Derek Chavin dùng đầu gối đè cổ nghẹt thở chiều ngày 25-5-2020 tại thành phố Minneapolis, bang Minnesota? Hàng trăm cánh sát dã chiến với trang bị tác chiến và măt nạ chống khói độc đối đầu với hàng ngàn người biểu tình đòi công lý cho George Floyd và đòi được sống bình đẳng với người Mỹ da trắng. Đó là cuộc đấu tranh chính đáng chống lại áp bức, chống lại bất công của một xã hội đa chủng đa văn hóa như nước Mỹ.
Có vài kinh điển đã nói đến chiến tranh và dùng bạo lực để trừng phạt, nhưng tìm cách biến đổi quan điểm thông thường của thế gian là bạo lực cũng đôi khi cần thiết bằng cách là đối thoại với một lý tưởng không dùng bạo lực. Về điểm này, Phật có nói đến mình như một người xuất thân từ giai cấp lãnh chuá. Trong hai bài pháp ngắn, Phật có bình luận về hai cuộc chiến xảy ra khi ác vương A Xà Thế, Ajàtasattu, tấn công vào lãnh thỗ của chú mình là vua Ba Tư Nặc, Pasenadi, cũng là một tín đồ của Ngài, và được coi như là người luôn làm việc thiện. Trong cuộc chiến đấu tiên, vua Pasenadi bị đánh bại và rút lui. Đức Phật có suy nghĩ về sự bất hạnh này và ngài nói rằng: “Chiến thắng gieo thêm hận thù, người bại trận sống trong đau khổ. Hạnh phúc thay cho một đời sống an hoà, từ bỏ đưọc mọi chuyện thắng thua. Điều này cho thấy rõ rằng sự chinh phục đem lại bi đát cho người thua cuộc mà chỉ đưa tới thù hận và dường như chỉ muốn chinh phục lại kẻ chinh phục.”
Chiều ngày 29/5 sau phiên xử phúc thẩm, một người dân ở xã Bình Phước, ông Lương Hữu Phước, đã trở lại toà án và nhảy từ lầu hai của toà để tự sát. Hình ảnh ông nằm chết, co quắp ngay trước sân toà nói lên nỗi tuyệt vọng, sự cô đơn cùng cực của người dân VN trước các phán quyết của toà án. Tôi chạnh nhớ đến câu nói của thầy giáo Nguyễn Năng Tĩnh trong phiên phúc thẩm của anh: “một lũ bất nhân đã làm ra phiên toà bất công”.
Ôi, tưởng gì chớ tật xấu của đàn ông (nói chung) và đàn ông Việt Nam (nói riêng) thì e đám đàn bà phải càm ràm cho tới… chết – hay ngược lại. Không mắc mớ gì mà tôi lại xía vô mấy chuyện lằng nhằng (và bà rằn) cỡ đó. Nhưng riêng hai chữ “cái làn” trong câu nói (“Lắm đấng ông chồng vui vẻ xách làn đi chợ…”) của Phạm Thị Hoài thì khiến tôi bần thần, cả buổi! Năm 1954, cái làn (cùng nhiều cái khác: cái bàn là, cái bát, cái cốc, cái ô, cái môi, cái thìa…) đã theo chân mẹ tôi di cư từ Bắc vào Nam. Cuộc chung sống giữa cái bàn là với cái bàn ủi, cái bát với cái chén, cái cốc với cái ly, cái ô với cái dù, cái môi với cái vá, cái thìa với cái muỗm… tuy không toàn hảo nhưng (tương đối) thuận thảo và tốt đẹp.
Hoa phượng được Nhất Tuấn gọi là hoa học trò vì thuở đó hầu như ngôi trường nào cũng trồng cây phượng trong sân trường. Khi phượng đơm hoa báo hiệu cho mùa Hè cũng là thời điểm chia tay sau niên học. Để lưu niệm, nữ sinh đóng tập Lưu Bút giấy pelure xen kẽ các sắc màu, trông thật nhã, ghi cảm nghĩ cho nhau… Ở lớp Đệ Tứ, không còn học chung nhau vì lên lớp Đệ Tam theo ban A, B, C và lớp Đệ Nhất là thời điểm chia tay vĩnh viễn, tập Lưu Bút dày hơn, chia sẻ, tâm tình… của tuổi học trò. Hầu như nam sinh không có Lưu Bút, chỉ được xía phần, dù có tinh nghịch nhưng phải viết đứng đắn, lịch sự.
Trong chị Thanh chỉ có một tấm lòng, chứ tuyệt nhiên không có “những bức tường lòng” phân cách Bắc/Trung/Nam – như rất nhiều người Việt khác. Tình cảm của chị tinh khiết, trong veo, và tươi mát tựa như dòng nước của một con suối nhỏ – róc rách, len lách – khắp mọi miền của tổ quốc thân yêu. Bởi thế, dù không biết chính xác chị được chôn cất nơi nao tôi vẫn tin rằng ở bất cứ đâu thì đất nước này cũng đều hân hoan ấp ủ hình hài của người thơ đa cảm, tài hoa, và chuân truyên nhất của dân tộc. Vĩnh biệt Nguyễn Thị Hoài Thanh. Em mong chị mãi mãi được an nghỉ trong an lành và thanh thản!


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.