Hôm nay,  

Tết

15/02/201800:00:00(Xem: 8180)

TET MIEN TRUNG (1)TET MIEN TRUNG (2)TET MIEN TRUNG (3)TET MIEN TRUNG (4)TET MIEN TRUNG (5)TET MIEN TRUNG (6)TET MIEN TRUNG (7)

Hình ảnh ngày cận Tết ở miền Trung.

 

Uyển Ca

 

Tháng Chạp về gần, nghe như chạm lưng, khi bà mang chiếc cào, cào đám lá khô và nhí nhoáy cái hộp quẹt dầu cho có lửa. Cũng chẳng gần mấy khi màu sương tháng chạp đã sắp tàn.

5 giờ sáng, đứa trẻ hí hoáy ngoáy mũi hỏi cha về cái trời sáng chi lạ, mây ở đâu ngay trước mặt mình, trời không mưa nhưng mai lại ngậm nước.

Tết về, trẻ con khoe đồ mới và long nhong lên đầu làng mua cái súng nước, về chí chóe mẹ la vì ướt đồ.

Tết về, cúng cơm ông bà, rót trà mời khách, cả nhà vui cười chúc Tết đầu năm.

Tết về, người già hom hem bên ống trầu nhổ bã: tổ cha bây răng chưa đi (thăm bà con, tảo mộ…) cho rồi.

 

***

 

Chiều cuối năm trời se se lạnh, mẹ chở ra chợ mua thêm cho cái áo mới. Đứa trẻ cười tít mắt bảo con thích áo dài xanh. Mẹ thầm nhủ màu xanh trong mắt con sao đẹp thế, màu nước biển, màu hòa bình màu của tự do.

Xong đâu đấy, là cà theo chân mẹ.

- Hoa này bán bao nhiêu vậy con ơi?

- Cúc vàng 10 ngàn một cây, cúc tím, cúc bảy màu 9 ngàn một cây ạ?

- Thế còn đu đủ, bao nhiêu một trái con?

- Dạ cũng 10 ngàn ạ?

- Ừ, lấy cho cô 3 trái đu đủ và 6 cây cúc vàng.

- Đây của cô ạ!

- Cảm ơn con, thế con bao nhiêu tuổi rồi, sao đi bán hoa một mình thế này?

- Dạ con 11 tuổi rồi, năm nào con cũng theo mẹ đi bán nhưng năm nay mẹ bị bệnh nên con đi bán một mình, kiếm tiền về để mẹ lo Tết cho cả nhà...

Để thời gian cho đứa nhỏ bán thêm mấy đồng, tôi gửi tiền và không quên tặng cháu chút quà nhỏ rồi dẫn con đi chợ tiếp.

Cơ hà các món được bán trước sân chợ Tết. Gọi là chợ Vĩnh Điện, nhưng lúc này chẳng ai bảo ra chợ Vĩnh Điện mua cả mà cứ kháo nhau là ra sân chợ mà mua cháu à. Toàn thức quê hết, là bà con mình tự mang ra bán.

Tôi nhìn quanh xem có ai quen để ghé lại mua giùm, nhưng trong cái không khí Tết, trong cái khoảng thời gian chỉ còn chưa đầy 12 giờ nữa là đến thời khắc giao thừa, mọi người đều từ lạ thành quen.

Nụ cười của cụ già bán trầu cau, những câu mời đon đả của những cô cậu sinh viên về quê ăn Tết phụ mẹ bán hàng rau, xúng xính những bộ áo mới ghé mua bó hoa ly, hoa tràng tiền về cắm. Thi thoảng dừng lại giữa thanh âm tháng Chạp, có tiếng thỏ thẻ, mẹ ăn bánh mì đi mẹ, nghỉ tay chút ăn cơm đi bà ơi, giờ đang giờ trưa, hy vọng chút nữa người ta sẽ đi chợ nhiều hơn.

 

***

 

Bà dậy từ lúc tờ mờ sáng, ra vườn hái mấy trái cà chua, ngắt mấy trái dưa chuột, vói tay lên hái trái bầu dài và nhờ ông cắt giùm trái bí đao, lấy chục hột trứng gà, và bẻ vài chục trái vả... tất cả được bà đặt cẩn thận vào đôi triên gióng và dùng lá chuối đậy lại. Hành trình đi chợ của bà bắt đầu.

Ở xứ này, nhà nào cũng trồng cây ăn trái, trồng rau ăn cơm, nên bà lặn lội xuống đến chợ Tây Ba – một ngôi chợ liêu phiêu nhà cổ có từ thời Pháp thuộc. Mon men theo bờ ruộng chừng 5km, rồi đi bộ thêm khoảng 6 cây số nữa, là đến chợ. Ở đây, Tết về nhiều người trên thành phố vẫn thường có thói quen thuê xích lô xuống chợ vào 30 Tết để mua mớ rau, mớ hành, mớ trứng, mớ thịt quê về ăn Tết, nghe người ta bảo là trên thành phố đắt đỏ lắm mà rau lại không ngon, thà thuê xích lô đi vừa ngắm cảnh phố phường, đường quê 30 Tết vừa được gặp những người quê chân chất thật thà, nụ cười hiền hậu, chẳng cần biết trả chác là chi.

Thường, những đứa nhỏ như tôi cùng ông dọn dẹp nhà cửa, tỉa tót cành mai, tưới nước vạn thọ, bởi biết rằng bà đi chợ về thế nào cũng cho tôi bịch chè.

Tầm 11 giờ trưa, nghe tiếng chó nhà trưởng thôn sủa từ đầu ngõ, tôi biết bà đã về.

- Quắn ơi, ra bà cho này!

- Dạ, con đây!

- Bà mua cho con cái áo mới, con thử xem vừa không?

Một cái áo khoác màu xanh thẳm, bà bảo có người mua trứng xong cho bà thêm mấy đồng vì bảo thấy bà già yếu nên bà có tiền mua cho tôi cái áo. Trời mùa này lạnh, cái lạnh xứ Huế cắt da cắt thịt, con mặc ba ngày Tết rồi để dành ra Giêng Hai có mà mặc, chứ cái lạnh Giêng Hai ghê lắm con à!

Màu áo xanh của bà theo tôi cho đến tận những năm học cấp 3, khi tự thêu tên mình vào áo, tôi cũng chọn màu chỉ xanh, rồi lớn lên vào đại học, được mua áo khoác mới, chẳng hiểu sao tôi cũng chọn màu xanh.

Có lẽ vì cái màu xanh tháng Chạp, màu xanh của chiều 30 Tết ấy đã hằn sâu vào ký ức tôi.

 

***

 

Tết về, ông bà giờ đã đi xa thật xa, tôi về làm dâu xứ Quảng, nơi tôi biết đến màu vàng nâu của chiếc bánh tổ, sự chở che của người chồng yêu thương. Sáng mồng Một Tết, hai đứa nhỏ bẻ hoa vạn thọ rồi cùng chúng tôi chúc thọ mẹ già, thắp hương bàn thờ gia tiên.

Tết về, không khí nay cũng khác, khắp các xóm làng người ta thi nhau mở nhạc ầm ầm, chỉ còn có cách là dẫn con ra thành phố, loanh quanh trên các con đường sầm uất quanh năm và cảm nhận thanh âm mùa xuân của nó, nơi giờ đây chỉ có hoa trước cửa và tiếng xe máy đôi khi cũng đủ làm mọi thứ trở nên xô bồ, bất định. Thường, tôi muốn các con mình trải nghiệm cảm giác này trước khi lên rừng đón Tết cùng các bạn vùng cao.

Tết về, thăm thú khắp nơi, chúc xuân người thân, bè bạn, thi thoảng cụng mừng ly rượu đầu năm...

- Ba mẹ ơi, ba mẹ có thể dẫn tụi con đi khu vui chơi không?

- Ừ con, hai đứa thích khu vui chơi nào nào?

- Dạ khu vui chơi có đu quay đó mẹ, tụi con thích đu quay và bong bóng nữa.

Rồi tụi con thích kem, thích socola, thích lên núi thăm các bạn không có Tết và mang kẹo lên ăn cùng bạn...

Tết về, chúng tôi thu xếp mọi việc ở nhà và dong xe lên vùng cao đón Tết, ở đó, có những phiến gỗ mỏng tanh, có những chiếc ổ hơi ấm gia đình, làm nơi che chắn cho cả nhà năm người, bảy người, mười người… Ở đó có những tiếng cười con trẻ như sương sớm, bẽn lẽn không nói nên lời khi người lớn hỏi chuyện, ở đó, có những phiến lá rừng trong trẻo khí trời chưa vướng bụi thị thành và có cả những ánh mắt như biết nói…

Lại một cái Tết nữa về, Tết thời kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa, với chủ thuyết “con người, phải ăn, mặc, ở trước tiên…”, mọi thứ thực phẩm hàng giả hàng thật trở nên phì đại, nhìn đâu cũng thấy rượu bia, nhìn đây cũng thấy lòe loẹt, núi rừng đang bị cày xới, bới tất từng ngày. Những người thiểu số lùi dần vào rừng sâu. Họ không muốn tiếp những người Kinh, họ sợ người Kinh làm náo động sự yên tĩnh của họ.

Cũng may là chúng tôi có mối giao hảo tương thiết với họ từ lâu, nên khi chúng tôi vào bản, họ không phải phòng ngự, họ tự nhiên, họ mang cái bánh ra rủ chúng tôi ăn, họ nói cho chúng tôi nghe về sự ngu ngốc của chúng tôi, họ bảo “bọn người Kinh của mày khôn quá thành ngu, mai mốt hết con mang, con hoẵng, con chồn, cái cây, bọn người Kinh mày nhai tiền mà sống đi!”, rồi họ cười với nhau như điên như dại.

Những lúc như thế, họ đáng yêu biết nhường nào, và cái cảm giác Tết về trở nên ấm áp, sinh động, cái cảm giác đón thêm một tuổi mới và lớn lên như một cái cây, để đâm chồi nảy lộc, để rưng rưng mùa sương về và vặn mình trổ bông cùng đại ngàn mênh mông… Ôi Tết!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sự tăm tối và độ hoang tưởng của các chú – xem ra – cũng ngang ngửa với các bác, chứ chả kém cạnh gì. Cỡ Lê Duẩn, Đỗ Mười, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc… e cũng chỉ “ngoan cố” và “ngu dốt” đến cỡ đó là cùng. Tuổi trẻ và những năm du học, ngó bộ, không giúp cho các chú đỡ “gù” hơn các bác bao nhiêu. Vậy mà các chú vẫn được coi như những ngôi sao đang lên (rising stars) trên chính trường nước Việt, một đất nước là vô phúc. Thiệt là họa vô đơn chí!
Trump có tâm tính độc tài nhưng nhiều cử tri vẫn ủng hộ tin rằng nền dân chủ Mỹ sẽ tiếp tục đứng vững cho dù có phải chao đảo thêm bốn năm nửa do những quyết định độc đoán của Trump. Cho nên bỏ phiếu cho Trump là cái giá cần phải trả vì Trump chống Tàu và sẽ ngăn chận khuynh hướng xã hội chủ nghĩa của phe cấp tiến trong đảng Dân Chủ. Điều này chẳng khác gì bán linh hồn cho ác quỷ vì không kẻ nào thương lượng với quỷ dữ trước đó nghĩ rằng mình sẽ suốt đời trở thành nô lệ cho cái ác.
(Lời người dịch: Là một trong những nhân vật cuối cùng còn sót lại của nhóm Big Six, sáu lãnh tụ chính yếu của phong trào dân quyền Hoa Kỳ vào thập niên 60, Dân Biểu John Lewis vừa qua đời vào ngày 17/07/2020 vừa qua, hưởng thọ 80 tuổi. Tốt nghiệp Thần Học và trở thành Mục sư, Dân Biểu John Lewis đã sát cánh cùng Mục Sư Luther King Jr. để trở thành một biểu tượng của phong trào dân quyền và nhân quyền Hoa Kỳ, cũng như là một dân biểu Quốc Hội có tầm ảnh hưởng lớn lao trong suốt hơn 30 năm qua. Tang lễ của ông được tổ chức trang trọng với sự tham dự và phát biểu của các tổng thống tiền nhiệm như Bill Clinton, George W. Bush và Barack Obama. Chúng tôi xin lược dịch bài điếu văn của Tổng Thống Obama đọc trong tang lễ của ông vừa được tổ chức tại thành phố Atlanta, Georgia hồi cuối tuần qua).
Ngày 24/6/2020, Cố vấn an ninh quốc gia Robert O’Brien nêu lên một sự thật phũ phàng là gần nửa thế kỷ qua các chính trị gia cả hai đảng, các nhà khoa bảng, nhà giáo dục, nhà báo, nhà kinh doanh Mỹ đều thụ động và ngây thơ (passivity and naivety) trước Trung cộng. Người Mỹ không biết sự khác biệt giữa người dân Trung Hoa và đảng Cộng sản, một tổ chức theo chủ nghĩa Marxist-Leninist, mà Tập Cận Bình là hiện thân của Joseph Stalin.
Giống như hầu hết các nước trên thế giới, Hoa Kỳ đang cố gắng vượt qua trận đại dịch COVID-19 và cuộc suy thoái kinh tế trầm trọng do lệnh đóng cửa của chính phủ. Tính theo tỷ lệ thường niên, nền kinh tế Mỹ đã giảm 5% trong quý đầu năm 2020 và trong quý hai vừa kết thúc, có thể giảm đến 40%, mức suy sụp mạnh nhất kể từ thời Đại Suy thoái năm 1930. Hơn nữa, hàng chục triệu công nhân đã mất việc, khiến tỷ lệ thất nghiệp trong tháng Tư tăng vọt lên mức cao sau Đại Khủng hoảng là 14,7%. Dù 70% những người bị sa thải hy vọng sẽ được gọi làm việc lại, nhưng không phải tất cả sẽ có việc, vì nhiều doanh nghiệp sẽ sát nhập, di dời hoặc tổ chức lại. Đúng vậy, lúc đầu, sự mở cửa lại của nền kinh tế đã dẫn đến tình trạng phục hồi mạnh mẽ, nó được dự kiến là sẽ tiếp tục trong quý ba. Việc làm đã tăng 2,5 triệu trong tháng Năm, trong khi dữ liệu từ các thẻ tín dụng và theo dõi di động cho tháng Năm và tháng Sáu cho thấy, mức phục hồi khá lớn từ lúc thấp trong tháng Tư, với hoạt động trong
Bộ Ngoại giao Cộng sản Việt Nam đã kín đáo bắn tiếng muốn Mỹ nhảy vào giải quyết xung đột ở Biển Đông, nhưng Bộ trưởng Ngoại giao Vương Nghị của Trung Cộng đã cảnh giác Việt Nam “không dành bất cứ cơ hội nào cho sự quấy rối và phá hoại của thế lực bên ngoài”. Đề nghị bán chính thức của Việt Nam đưa ra ngày 17/7/2020, bốn ngày sau khi Bộ trưởnng Ngoại giao Mỹ, Mike Pompeo gọi hành động đe dọa các nước nhỏ để chiếm đoạt và mưu toan cướp chủ quyền nguồn tài nguyên ở phần lớn Biển Đông của Trung Quốc là “phi pháp”.
Tôi tình cờ “nhặt” trên FB một tác phẩm khá độc đáo của Marc Riboud. Ông “chớp” được cảnh một anh bộ đội (với con búp bê nằm dưới nắp ba lô, và cái sắc cầm tay) đang trên đường trở về quê cũ. Cùng với bức ảnh là lời bình, cũng độc đáo không kém, của face booker Nguyễn Hoàng : “Thằng này coi vậy mà hiền, chỉ lấy con búp bê cho con và cái bóp đầm cho vợ mà thôi.”
Tất cả họ đều nói cùng một giọng, và làm chung một điệu – theo nhận xét của Huỳnh Ngọc Chênh: Ông Đinh Thế Huynh bị bệnh nặng phải qua Nhật chữa. Trước đó ông Phùng Quang Thanh thì đi Pháp, ông Nguyễn Bá Thanh thì bỏ cả tiền triệu đô la qua tận nước Mỹ để nhờ họ cứu mạng. Nghe nói hai ông Chung và Thưởng vừa rồi lâm bệnh cũng đi Nhật và Pháp điều trị.
Vào thời Ronald Reagan làm tổng thống gần 40 năm trước, hầu hết người Mỹ lấy tin tức từ tờ báo và các đài truyền hình địa phương. Những tổ chức này có tính chuyên nghiệp, dồi dào tài chính, và cố gắng đăng tải quan điểm của cả đảng Cộng hòa lẫn Dân chủ. Người dân đồng thuận về sự thật nói chung, và bất đồng về phương cách giải quyết. Những công ty này cũng đưa ra sự thật, vì họ sẽ mất quảng cáo, mất độc giả dài hạn và có thể bị tòa án phạt nếu họ loan tải tin giả, nhất là nếu tin giả đó gây ra tai hại cho người khác.
Chiều Thứ Ba 21 Tháng 7 Năm 2020, hoàn toàn bất ngờ, Lãnh Sự Quán Trung Cộng tại Houston, Texas nhận được quyết định của chính phủ Hoa Kỳ đóng cửa lãnh sự quán của họ, và toàn thể nhân viên trong lãnh sự này có 72 giờ đồng hồ để thu xếp ra khỏi trụ sở này và trở về Hoa Lục. Đồng hương người Việt tại Houston, tiểu bang Texas, Hoa Kỳ, đã đổ xuống đường biểu tình ăn mừng, và cộng đồng người Việt khắp nơi trên thế giới đón nhận tin vui này như nắng hạn gặp cơn mưa rào.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.