Hôm nay,  

Quê Hương Thật

19/04/201800:00:00(Xem: 5075)
Mục sư Cao Mỹ Phượng

 
Kính thưa quý vị, mỗi người đều có một hình ảnh, một kỷ niệm đẹp về quê hương của mình. Quê hương là một nơi có nước mát, trăng thanh bên hàng dừa xanh tươi. Một nơi có đàn gà, đàn vịt cùng dẫn con của nó đi tìm thức ăn xum vầy thỏa mãn. Một nơi êm đềm, bình an quây quần của gia đình bên ông bà cha mẹ. Một nơi nằm trên chiếc võng đong đưa nghe câu hát cầu hò ầu ơ của mẹ của bà.

Nhưng một số đông người Việt của chúng ta vì chiến tranh đã mất tất cả; Không còn quê hương, không còn gia đình, không còn chính mình nữa. Sống đời lữ khách, lưu vong rày đây mai đó. Vì cuộc sống mà mọi người lại trở nên bận rộn, lo lắng và không còn thì giờ hưởng thụ những cái đẹp của quê hương mình nữa. Vợ chồng trở nên bận rộn trong việc làm và chỉ còn ngày cuối tuần mai ra có thể nghĩ ngơi đôi chút. Cuộc sống trở nên quá đắc đỏ và khó khăn khiến con người cũng thay đổi tính tình và bị cuốn theo sự bon chen đó.

Cuộc đời trên trần gian này có thể là 80 hay 100 năm. Sau khi qua đời thì cuộc đời của quý vị sẽ đi về đâu. Thân xác nầy sẽ trở về bụi đất nhưng linh hồn sẽ sống đời đời và trở về đối diện với Chúa Trời. Ai cũng phải trả lời và được phán xét tùy theo công việc mình làm với  Đấng Tạo dựng nên chúng ta.

Một quê hương đời đời, một quê hương mến yêu, một quê hương không có nước mắt, không có đau thương. Một quê hương chỉ có bình an, hi vọng, vui mừng và tình yêu thương. Đó là quê hương thật. Thiên đàng là quê hương của tôi và những người tin. Nơi mà Chúa đã sắm sẳn và chuẩn bị một nhà đời cho chúng ta để ở với Ngài đến muôn đời.

Thiên đàng là một nơi tuyệt vời như tôi đã nói không còn buồn lo, sầu thảm hay chết chóc lắng lo. Vì nơi đây chúng ta sẽ được ở vui mừng, hát ca trong tình yêu của Chúa. Ngài sẽ lau hết nước mắt của quý vị, Ngài sẽ an ủi, vổ về và tiếp rước quý vị. Nếu có khổ đau nào quý vị đang gặp phải ở trần gian chăng. Giờ phút quý vị dâng cuộc đời quý vị cho Chúa là lúc Ngài sẽ viết tên của quý vị vào quyển sách sự sống. Và chỉ có người nào tin nhận sự hi sinh của Chúa Giê Xu con của Chúa Trời đã chết vì tội của quý vị thì người đó mới có được giấy thông hành đi vào nước Trời được.


Mỗi người sống trên một quốc gia và nếu là công dân của nước ấy thì phải có giấy tờ chứng minh thì mới hợp pháp. Người ấy sẽ được có nhiều quyền lợi mà người không được công nhận không có được đặc quyền đó. Cũng vậy khi quý vị là con của Chúa thì dĩ nhiên quý vị sẽ được thừa hưởng tất cả gia tài và phước hạnh mà Chúa là Cha sẽ ban cho quý vị. Ngôi nhà đời đời mà quý vị sẽ có là khi quý vị cầu xin đến Ngài. Quý vị không có bởi vì quý vị không xin.

Gia đình của chúng tôi đang sinh hoạt tại ĐIỂM HẸN KC tại Kevin’s Auto Body tại 9265 Bishop place, Westminster CA 92683 vào mỗi sáng Chúa Nhật lúc 10 giờ và mỗi Tối Thứ Ba lúc 6:29pm. Vâng anh chị Kevin đã mở cửa cơ sở thương mại mời Chúa vào và thế nào Chúa đã chúc phước và gìn giữ gia đình của anh chị. Chúa cũng sẽ ban phước và giúp đỡ quý vị nếu quý vị bằng lòng trau mọi gánh nặng cho Ngài. Nếu quý vị muốn tìm hiểu thêm về sự cứu rỗi và quê hương đời đời. Thiên đàng tốt đẹp thì ngay cả khi sống ở trần gian này quý vị cũng sẽ tìm được. Vì khi có Chúa thì quý vị sẽ cho sự bình an mà không như thế gian, và không ai có thể cho quý vị được ngoại trừ Cứu Chúa.

Chúng tôi nhóm trong không khí thoải mái gần gũi như gia đình và quan tâm mỗi nhu cầu cho nhau. Khi có Chúa trong lòng thì Ngài sẽ ban cho lời giải đáp thỏa đáng cho quý vị. Mọi thắc mắc khác muốn tìm hiểu thêm về Lẽ thật của Đạo Chúa và niềm tin sẽ được hướng dẫn một cách rỏ ràng.

Chúng tôi có thì giờ Trà đàm. Cầu nguyện và Học Lời Chúa. Dễ dàng tận tâm và nếu quý vị có nhu cầu nào, hay bịnh tật nào thì đây đúng là nơi quý vị nên đến. Chúa Giê Xu là Đấng sẽ chữa lành cho quý vị. Chỉ tin mà thôi.

Chúng tôi kính mời quý vị dành thì giờ đến để tìm được sự bình an, vui mừng và hạnh phúc. Đến để tìm hiểu xem muốn ở được trong quê hương đời đời thì cần phải làm sao.

Tôi là Mục sư Cao Mỹ Phượng 714 603 4481 và nhà tôi Mục sư Cao Hữu Trí 714 657 9726

Hẹn gặp lại quý vị.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Không tính đại dịch Covid-19, bão tuyết tại Texas là thiên tai đầu tiên trong nhiệm kỳ tổng thống của TT Joe Biden, người cần chứng tỏ là một cấp lãnh đạo quốc gia như thế nào trong tình trạng khẩn cấp quốc gia. Đây là cơ hội và một phép thử để người dân thấy được ông quan tâm đến họ ra sao, cũng như khả năng đối phó của ông và nội các thế nào.
Một cách tổng quát, mục đích của nền giáo dục là đào tạo con người tương lai cho đất nước. Khi đã xác định được mục đích đào tạo con người như thế nào, thì tất cả những phương tiện liên hệ cần thiết được xử dụng để đạt được mục đích đã nêu ra. Cụ thể là nội dung giáo dục, phương pháp giảng dạy, sách giáo khoa, thành phần giáo chức, học cụ, thời khóa biểu ghi số ngày, giờ cho những môn học. Chế độ chính trị nào thì có triết lý giáo dục của nó.
Dư luận, trong cũng như ngoài nước, cứ tha hồ mà dậy sóng. Sóng gió trong những tách nước trà nào có ảnh hưởng chi nhiều. Giới lãnh đạo CSVN (chắc chắn) sẽ còn tạo ra nhiều thách thức ngang ngược và bạo ngược khác nữa, trong những ngày tháng tới, như họ đã từng làm từ hơn hai phần ba thế kỷ qua. Câu hỏi đặt ra là dân tộc này sẽ còn cam chịu để cứ bị tiếp tục “thách thức” thêm bao lâu nữa?
Thiên tai là vấn đề khoa học chứ không phải câu chuyện chính trị nên cần giải quyết bằng khoa học cùng các chính sách mang tính khoa học và chiến lược. Nó không thể biến mất nhờ những lời nói dối hay đổ lỗi cho nhau. Nếu Texas không học bài học này thì đợt lạnh dài ngày hơn trong lần tới sẽ là một đại họa cho chính những người dân tiểu bang này.
Cảnh tượng không thấy bằng mắt, chỉ bằng nhận thức, làm choáng ngợp, bàng hoàng, và kích động dữ dội trí tò mò, làm tức khắc bật ra, vang dội, câu hỏi chưa từng gặp trong đời: “Vùng không gian bao quanh Chung, quanh mặt địa cầu, được cấu trúc như thế nào để cho phép vô lượng sóng cùng lan tỏa bên nhau, chằng chịt, chi chít, mà không hề bị trộn lẫn, vướng mắc, rối mù? Cứ đường ai nấy đi, rất thênh thang?”
Tổng thống Donald Trump đã rời Bạch Ốc, nhưng tên và ảnh hưởng của ông chưa phai mờ trong dư luận ngay, so với với các đời tổng thống trước. Vì Donald Trump là tổng thống đầu tiên trong lịch sử Hoa Kỳ đã bị quốc hội đàn hặc hai lần. Lần đầu vào đầu năm 2020 với hai tội là “lạm dụng quyền lực” và “ngăn cản quốc hội” điều tra liên quan đến việc nước ngoài tạo ảnh hưởng trong các cuộc bầu cử ở Mỹ.
Nước Việt là nơi sản sinh ra chủ nghĩa Mackeno (Mặc Kệ Nó) và dân Việt vốn nổi tiếng là vô cảm. Ấy thế mà tình cảm của tôi lại chứa chan và lai láng hết biết luôn. Đôi khi, tôi còn tưởng chừng như mình mang nặng cả nỗi sầu vạn cổ nên hay bị buồn ngang – buồn thấm thía, buồn não nề và buồn thê thảm – vào lúc chiều rơi, giữa những ngày năm cùng tháng tận.
Như vậy thì đã có một bố phận không nhỏ, bao gồm những người làm báo, dân thường, trí thức và cán bộ đảng viên, đã quay lưng chống đảng, hay họ mới chỉ sổ toẹt vào cái mớ tư tưởng Mác-Lê và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh đã lỗi thời và lạc hậu?
Phải chi mà hồi đó mấy mẹ “được quyền” bớt anh hùng và bớt quyết tâm (đánh cho Mỹ cút, đánh cho Ngụy nhào) chút xíu thì giờ đây chắc mọi người đều đỡ khổ hơn. Mỗi mẹ (hy vọng) vẫn còn sót được một hay hai đứa để nương tựa vào lúc tuổi già, và ai cũng đều có thể mua được một cái Big Mac (cùng với Coca Cola, bất cứ lúc nào) mà khỏi phải chờ cho đến món quà mùa Xuân của Đảng.
Thắng Đỗ (Đỗ Nguyên Thắng), 61 tuổi, một kiến trúc sư tên tuổi đã được đề cử vào Học viện Kiến Trúc Sư Đoàn Hoa Kỳ vào năm 2017, không chỉ là người phụ huynh đã thiết kế tòa nhà này. Ông cũng là người di dân, một tổng giám đốc thành đạt, và mỗi ngày một nhiều, nhà đấu tranh trong cộng đồng người Mỹ gốc Việt.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.