Hôm nay,  

Xử Tử Tù Cải Tạo: Tội Ác CS

09/05/201800:00:00(Xem: 6756)
BUIPHU/VBMN

 
Nhằm trả thù những Quân dân cán chính của chếà độ VNCH khi CS đã cưỡng chiếm được miền Nam Viêt Nam sau năm 1975. Trong giai đoạn đầu, CS đã cho áp dụng sách lược vô cùng thâm độc là cho thi hành án tử đối với tù nhân cải tạo nào trốn trại hoặc có ý định trốn trại, hoăc có tư tưởng chống đối lại CS  nhằm mục đich răn đe và ngăn chặn các tù nhân khác bất mãn nổi loạn vì  không kham chịu nổi những cảnh đầy đọa khổ sai trong các lao tù CS.

Được biết tù nhân Thiếu Úy Nguyễn Vạn Luân, con của Quận Trưởng Nguyễn Vạn Thắng, tùng sự tại Ban Tham mưu khối Cảnh sát dã chiến thuộc lực lượng Cảnh Sát Quốc Gia VNCH trước đây, là một người thật can đảm và đầy đảm lược, anh đã đưa được một số anh em tù nhân thoát khỏi trai tù An Dưỡng trước sự thán phục của anh em bạn tù.

Tù nhân Luân không biết làm cách nào anh lấy được 1 cây súng AK.47 của VC kèm 1 băng đạn, anh dấu kín cây súng dưới đáy thùng phuy nước ở nơi canh tác ngoài lán tù, mồi lần đi lao động bên ngoài  anh lén đưa được một số anh em bạn tù đã sãn có ý định trốn trại thoát khỏi thảm cảnh ngục tù được mãn nguyện như ý. Anh cũng không quên lấy súng, dấu kín trong người phòng thân hầu khi khômg may gặp,bất trắc trở ngại trong cuộc hành trình trốn trại là anh khộng ngần ngại giải quyết liền.

Nhưng,thật quá sui sẻo cho anh, qua lần chót thì CS phát hiện được và bắt anh đem ra pháp trường xử bắn.

Một pháp trường xử bắn dã chiến đã được CS thiết lập bên ngoài trại với cái huyệt đã đào sẵn.để thực hiện việc thi hành án tử. Trước khi xử bắn, CS bèn tổâ chức một buổi họp giao ban ở hội trường cùng với một số anh em tù nhân trong các lán tù trong trại đã được CS tuyển chọn trước như nhà trưởng, nhà phó, đội trưởng, đội phó. tiểu đội trưởng, tiểu đội phó để chứng kiến việc CS hạch tội, phê phán và kết tội tù nhân Luân. Sau đó.CS dẫn tù nhân Nguyễn Vạn Luân từ trại giam ra, với 2 tay trói thúc ké,,mắt bịt lại bằng băng vải, rồi bắt tù nhân Luân ngồi xuống trước mặt anh em tù nhân hiện diện, Tiếp theo tên cán ngố bắt đầu thao thao bấât tuyệt hạch tội ác tù nhân Luân.

Các anh đây đều thuôc thành phần phản động, ác ôn côn đồ, chống phá lại cách mạng và đã gây nên biết bao tội ác với nhân dân,với cách mạng ,xứng đáng bị tử hình, nhưng nhờ chinh sách khoan hồng của đảng và nhà nước nên mới tập trung các anh lai, cho đi học tập cải tạo để các anh yên tâm cố gắng học tập tốt, lao động tốt để thấy được tội ác của mình hầu sớm được CM tha cho về đoàn tụ với gia đình. Trong khi đó thì anh tù nhân Luân này lại cố tình âm mưu tổ chức đưa một số các anh ra ngoài khỏi trại hầu tiếp tục chống phá lại cách mạng một lần nữa nên Cách mạng không thể nào có thể khoan hồng tha thứ cho anh Luân được.


Tên cán bộ CS bèn quay sang phía tù nhân Luân, đangù ngồi kế bên hắn, rồi bất thần hất hàm lên tiếngù hỏi: anh Luân, anh có ý kiến gì trước khi ra đi không? và có điều gì cần trăn trối sau cùng không?

Tù nhân Luân thản nhiên bình tĩnh trả lời, các anh hèn lắm, các anh hãy bỏ băng vải bịt mắt tôi ra, tôi sẽ trả lời các anh ngay. Tên CS bèn tháo băng bit măt của tù nhân Luân theo yêu cầu.

Khi băng bịt mắt vừa bị tháo bỏ, tù nhân Luân thật bình tĩnh liền đưa mắt nhìn đảo qua mọi người hiện diện rồi bất thầán hô lớn:

“Việt Nam Công Hòa muôn năm, ngày mai trời lại sáng”.” Việt Nam Cộng Hòa muôn năm, ngày mai trời lại sáng”. Tên VC  hoảng hồn,bèn dùng chân tay đấm đá bình bịch liên hồi vào thân xác tù nhân Luân đồng thời hắn liền lấy ngay băng vải bit mắt tù nhân Luân lai như cũ

Tù nhân Luân lại tiếp tục thản nhiên nói với tên cán ngố ngồi kế bên:: các anh không nên bịt mắt tôi lại nữa, có gì mà các anh phải sợ.tôi chứ! Hãy nghe tôi nói đây. Vừa nghe câu nói khích thốt ra từ miệng của tù nhân Luân, tên cán ngố tức tối vô cùng, không ngần ngại bèn tháo băng bịt mắt tù nhân Luân ra liền, nhưng khi băng bịt mắt vừa được tháo bỏ, tù nhân Luân lại không ngần ngại tiếp tục hô lớn 2 câu y như lần trước: ”Việt Nam Cộng Hòa muôn năm, ngày mai trời lại sáng”.” Việt Nam Cộng Hòa muôn năm, ngày mai trời lại sáng.” Tiếng hô thật oai hùng tỏ rõ tiết tháo hào hùng, sẵn sàng hy sinh để bảo toàn khí tiết của người quân nhân QL/VNCH vì nước quên mình noi theo khí tiết hào hùng của tiền nhân, là anh hùng Nguyễn Thái Học, Đảng Trưởng Việt Nam Quốc Dân Đảng đã hiên ngang, hùng dũng tiến lên đoạn đầu đài thi hành án tử hình do thực dân Pháp kết tội.

Khi tiếng hô lớn của tù nhân Luân vừa dứt, tên sát nhân CS tỏ vẻ hốt hoảng thực sư, hắn không còn chần chờ thêm được nữa, hắn bèn vội vã dẫn tù nhân Luân ra ngay pháp trường, rồi dùng súng AK.47 xử bắn anh.liền.Anh em trong hội trường chỉ nghe được những tiếng súng nổ lớn chát chúa bên ngoài: Đùng! Đùng! Đùng. Tù nhân Long ngã quỵ chết liền tại chỗ, máu chảy ra lênh láng, tên  CS liền đạp xác anh xuống ngay cái huyệt đào sẵn gần đó đồng thời chúng chỉ thị 1 số anh em tù nhân trong hội trường ra ngoài pháp trường tiến hành công tác lấùp đất chôn vùi thi thể tù nhân Luân nằm sâu trong lòng đất mẹ. Thế là xong một kiếp con người và cũng kết liễu vĩnh viễn một tù nhân cải tạo bất hạnh trong lao tù CS.

Tù nhân Luân chết đi đã để lại biết bao niềm thương nỗi nhớ cho bạn bè chiến hữu. Anh ra đi đã để lại biết bao sự mất mát, đau buồn cho những người thân thương trong gia đình với bao niềm thương tiếc và tuyệt vọng đắng cay.

BUIPHU/VBMN

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong bối cảnh toàn cầu hóa và chuyển đổi thể chế, phương Tây và Việt Nam đang phải đối diện trước những thách thức nghiêm trọng về cải cách chính sách để cho phù hợp với nhu cầu của thời đại mới, nhất là vai trò của pháp luật. Pháp luật là nền tảng thiết yếu cho sự vận hành ổn định và công bằng của xã hội. Là hệ thống quy phạm điều chỉnh hành vi con người, pháp luật không chỉ bảo vệ quyền lợi cá nhân và tập thể mà còn thúc đẩy sự phát triển bền vững. Trong xã hội hiện đại, vai trò của pháp luật được thể hiện rõ nét qua các lĩnh vực như bảo vệ an ninh quốc phòng, duy trì trật tự xã hội, bảo đảm quyền tự do cá nhân, phát triển phúc lợi xã hội, và thúc đẩy tinh thần hợp tác cũng như hội nhập.
Ngày 30 tháng 9 năm 2025, tại căn cứ Thủy Quân Lục Chiến ở Quantico, Virginia, Bộ trưởng Quốc phòng Pete Hegseth bước lên sân khấu trước hàng trăm tướng và đô đốc được triệu tập từ khắp nơi trên thế giới. Ông tuyên bố sẽ “cải tổ văn hóa quân đội” bằng mười chỉ thị mới, nhằm quét sạch cái mà ông gọi là “rác rưởi thức tỉnh” và khôi phục “tinh thần chiến binh”. Cụm từ ấy – nửa ca tụng bạo lực, nửa tán dương cơ bắp – nay đã trở thành thương hiệu chính trị của Hegseth. Trong cuốn Cuộc Chiến Chống Lại Những Chiến Binh (2024), ông cho rằng việc phụ nữ được đưa vào các vai trò chiến đấu đã “làm cạn kiệt” tinh thần này, khiến quân đội Hoa Kỳ “ít sát thương hơn.” Nghe qua, người ta tưởng quân đội chỉ tồn tại để đong máu đếm xác.
Ông bà xưa đã nói, nắm thì “nắm kẻ có tóc ai nắm kẻ trọc đầu.” Cách nói dân gian này rất cụ thể và dễ hình dung, người có tóc thì dễ bị nắm, bị túm, còn người trọc đầu thì không thể nắm được. Mang câu nói này vào chính trường Mỹ hiện tại, quả là khôi hài, nhưng không kém màu bi kịch. Nó phản ánh một sự thật trần trụi và không thể tránh khỏi: Quyền lực, chính sách, sắc lệnh hành pháp, các cuộc chiến pháp lý và ‘tuổi thọ’ chính trị của người đứng đầu nhánh hành pháp đang phụ thuộc vào sự phục tùng của các nhà lãnh đạo và những tài phiệt. Họ là ai? Họ là một mạng lưới của các quan chức, nhà lập pháp, giám đốc điều hành truyền thông, nhà tài trợ…, những người đã chọn chọ họ một thế đứng, xuôi theo những gì tổng thống muốn.
Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ đang đánh một đòn nguy hiểm: huy động các văn phòng công tố đi điều tra mạng lưới từ thiện Open Society Foundations của gia đình Soros, một quỹ từ thiện quốc tế, nổi tiếng với việc tài trợ cho các dự án dân chủ, giáo dục và nhân quyền trên khắp thế giới. Danh sách cáo buộc nghe cứ như “vật lạ”: từ đốt phá đến tài trợ khủng bố. Open Society Foundations lập tức phản đối, khẳng định mình hoạt động hợp pháp, và nhắc lại điều mà bất cứ người tỉnh táo nào cũng hiểu: khi chính quyền có thể tùy tiện lấy một nhóm dân sự làm vật tế, thì quyền của mọi nhóm khác cũng chẳng còn gì bảo đảm.
Trong nhiều thập niên qua, giải pháp hai nhà nước luôn được xem là phương án khả thi nhằm mang lại hòa bình cho khu vực Trung Đông. Tuy nhiên, tiến trình này vẫn chưa đạt được kết quả cụ thể. Gần đây, cuộc tranh luận về việc công nhận nhà nước Palestine đang có những chuyển biến mới khi Pháp và Ả Rập Xê Út tổ chức một hội nghị quốc tế tại New York, ngay trước thềm Đại hội thường niên của Liên Hiệp Quốc.
Hôm Thứ Sáu 26/9, Tổng Biên Tập JEFFREY GOLDBERG của tạp chí The Atlantic gửi ra tuyên bố phản đối lệnh của Ngũ Giác Đài về việc áp đặt, kiểm duyệt báo chí. Tuyên bố ghi rõ: “Về cơ bản, The Atlantic phản đối những hạn chế mà Ngũ Giác Đài đang cố gắng áp đặt đối với các nhà báo đưa tin về vấn đề quốc phòng và an ninh quốc gia. Những yêu cầu này vi phạm quyền Tu Chính Án Thứ Nhất của chúng ta, và quyền của người Mỹ muốn biết hình thức khai triển nguồn lực và nhân sự vốn do tiền thuế của người dân tài trợ. Những quy định này cũng phá vỡ các thông lệ lâu đời - dưới thời tổng thống của cả hai đảng, trong suốt thời kỳ chiến tranh và khủng hoảng quốc gia - vốn cho phép các phóng viên Ngũ Giác Đài thực hiện công việc của mình mà không bị can thiệp chính trị.” The Atlantic đăng tuyên bố này trên trang mạng xã hội chính thức của tạp chí.
Chuyện phải, trái ở đây không hẳn là chuyện đúng, sai mà đúng ra là chuyện bên phải (khuynh hữu hay thiên hữu) và bên trái (khuynh tả hay thiên tả) trong chính trị Mỹ. Tất nhiên, trên đời này mọi chuyện đều có hai mặt của nó. Trong chính trị cũng thế, đã có cánh phải thì ắt có cánh trái, vì đó không những là bản chất tương đối của mọi sự mọi vật mà còn là hiện tượng phải có trong một nền dân chủ. Tuy nhiên, nền chính trị Mỹ trong những năm gần đây đã bị phân cực và phân hóa trầm trọng. Thể chế dân chủ kiểu mẫu của Mỹ xưa nay đương nhiên chấp nhận sự khác biệt vì đó là một trong những yếu tính ắt có của một nền dân chủ thật sự. Nhưng đẩy sự khác biệt của mình đến mức cực đoan và biến sự khác biệt của người khác thành kẻ thù bất dung thì là hiện tượng biến dạng nguy hiểm báo hiệu sự sụp đổ của nền dân chủ. Nước Mỹ trong những năm gần đây đã chứng kiến nhiều hiện tượng cực đoan như thế.
Với sự tham gia của khoảng 100.000 binh sĩ, cuộc diễn tập quân sự Nga-Belarus mang tên “Zapad 2025” đang được khối NATO theo dõi chặt chẽ và các quốc gia phía đông của liên minh cực kỳ lo ngại, đặc biệt nhất là sau khi các máy bay không người lái của Nga xuất hiện trên bầu trời Ba Lan. Cuộc tập trận này vẫn diễn ra theo chu kỳ bốn năm một lần, nhưng lần này, chính giới và công luận xem đây là phép thử đối với khả năng phản ứng của NATO trong bối cảnh địa chính trị mới. Để đối phó, NATO và Ukraine đang tăng cường các biện pháp an ninh, khi nguy cơ chiến tranh được đánh giá là ngày càng leo thang. Kinh nghiệm từ năm 2022 cho thấy Nga đã tiến hành các cuộc tập trận trước khi mở cuộc tấn công vào Ukraine. Câu hỏi đặt ra là liệu lịch sử có lặp lại không và tình hình hiện nay nghiêm trọng đến mức nào?
Khi chính phủ liên bang đe dọa cắt hàng tỷ đô la tài trợ nghiên cứu cho Harvard, đó không chỉ là một quyết định ngân sách. Đó là một phép thử cho chính nền tảng dân chủ: liệu chính quyền có thể dùng sức mạnh tài chính để định đoạt tư tưởng hay không. Tòa án liên bang vừa trả lời dứt khoát: không.
Ở với cộng sản, tuy còn trẻ con, chúng tôi đã hiểu thấu bài học: không nói theo là có tội, mà nói khác đi lại càng là trọng tội. Bước sang Mỹ, cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ khác vì đây là đất tự nhận là xứ sở tự do, nơi hiến pháp bảo đảm quyền được nói. Nhưng tuần qua, sau mấy chục năm ở Mỹ, tôi bỗng bắt gặp chính mình ngập ngừng muốn nói điều thật: tôi không thích Charlie Kirk, và tôi không muốn “celebrate his life” (tôn vinh cuộc đời ông).


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.