Hôm nay,  

Lòng Mẹ

12/05/201800:00:00(Xem: 5975)
Mỗi người sống trên đời này ai cũng có một người mẹ. Không có mẹ thì không có mình. Mẹ là tất cả của tôi. Không có bút mực nào có thể viết lên hết được lòng mẹ thương con. Nhất là người mẹ Việt Nam thì sự hi sinh nuôi nấng con cái, chăm sóc gia đình lại càng gian nan hơn.

Khi tôi được sanh ra đời thì lúc đó chiến tranh đã có từ bao giờ. Cha tôi thì đi lính và nhiều lần ba bốn tháng mới về nhà. Mẹ tôi tảo tần, vất vả nuôi năm anh chị em tôi khôn lớn. Mẹ tôi là một người mẹ gương mẫu, kiên cường và đẹp nhất trần gian này. Mẹ luôn sống hi sinh cho con của mình sống. Khi mẹ có cái gì tốt, có cái gì ngon cũng để dành chia cho con của mình hết. Tôi còn nhớ lâu lâu mẹ có chút tiền mua một hộp trái vải chia ra cho cả nhà ăn, mỗi người được vài trái và chút nước ngọt ăn sao thấy ngọt ngào chứa đựng đầy tình yêu thương của mẹ.

Khi tôi được lên 4 tuổi cha tôi đã hi sinh trên chiến trận, tôi còn nhớ lần ấy khi mẹ nghe được tin buồn là cha tôi đã ra đi và họ đã đến nhà trau cho mẹ chiếc lá cờ tổ quốc ghi ân được quấn lại. Mẹ đã khóc rất lớn trước sự ra đi quá đột ngột của cha và tưởng chừng như mẹ không thể tiếp tục sống nữa. Anh em chúng tôi chỉ biết quây quần bên mẹ cùng nhau ôm mẹ mà khóc.

Chúng tôi dọn về ở với bà ngoại và từ đó cũng được các cậu các dì giúp đỡ và chăm sóc cho gia đình chúng tôi. Mẹ đã hi sinh cả cuộc đời cho chúng tôi. Mẹ đã dành tất cả tình thương để che chở, bảo vệ và chăm sóc chúng tôi.

Sau chiến tranh lại có nhiều sự khó khăn hơn đến với gia đình chúng tôi và mẹ đã khôn khéo sắp xếp cho cả nhà ra đi tìm đường tự do. Và khi đến được đất nước Hoa-kỳ thì mẹ lại một mình tần tảo nuôi bầy con và lo cho chúng tôi tiếp tục đi học. Mẹ đã hi sinh quá nhiều cho chúng tôi mới có được như ngày hôm nay. Lòng mẹ thật bao la thật vĩ đại và con xin ghi ơn mẹ.


Nhân Mùa Lễ Mẹ, tôi muốn viết một vài cảm nghĩ về mẹ của tôi và cảm ơn tất cả các bà mẹ Việt Nam luôn luôn hi sinh cho con của mình. Ngày nay mẹ tôi đã về yên nghĩ nơi nước Chúa. Khi qúy vị là con cái Chúa và khi người thân của qúy vị qua đời thì niềm hi vọng lớn nhất là quý vị sẽ gặp lại họ mai sau. Vì qua Chúa Giê Xu Đấng cứu rỗi Ngài sẽ cho quý vị có cơ hội lần thứ hai và được sống đời đời trong thiên đàng tốt đẹp của Ngài.

Nếu quý vị không còn cha hay mẹ như tôi thì hôm nay quý vị sẽ có được một sự an ủi lớn nếu quý vị bằng lòng trau cuộc đời của quý vị cho Chúa. Ngài là Cha Thiên thượng sẽ nhận quý vị và yêu thương quý vị như con của Ngài kể từ đây. Quý vị sẽ không còn cô đơn nữa nhưng quý vị sẽ có được sự an ủi, yêu thương và chăm sóc của Ngài. Chúa Ngài muốn sẽ trở thành người cha người mẹ tinh thần để vùa giúp quý vị.

Chúa yêu thương lúc nào cũng chờ đón quý vị đến với Ngài.

“Hãy hiếu kính cha mẹ ngươi, hầu cho ngươi được sống lâu trên đất mà Chúa Trời ngươi ban cho.”

Gia đình của chúng tôi đang sinh hoạt tại Điểm Hẹn KC tại Kevin’s Auto Body 9265 Bishop Place, Westminster CA 92683.

Chúng tôi có thì giờ Trà đàm. Cầu nguyện và Học Lời Chúa vào Mỗi Sáng Chúa Nhật lúc 10 giờ và Mỗi Tối Thứ Ba lúc 6:29pm. Chúng tôi Kính Mời quý vị dành thì giờ quý báu ghé qua cùng thông công với chúng tôi trong không khí ấm cúng thân tình của Người Việt tha hương. Mọi thắc mắc và tìm hiểu thêm về Lẽ thật và sự an ủi tinh thần sẽ được hướng dẫn một cách rỏ ràng.

Gia đình của chúng tôi đã từng làm việc trong các trại tị nạn tại Á châu trên 20 năm. Chúng tôi thông hiểu nổi khó khăn mà quý vị đã trải qua. Chúng tôi muốn dành thì giờ để chào đón và làm bạn với qúy vị.

Tôi là Mục sư Cao Mỹ Phượng 714 603 4481 và nhà tôi là

Mục sư Cao Hữu Trí 714 657 9726

Hẹn gặp lại quý vị.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tệ nạn “dưới đẩy lên, trên đùn xuống” và “vô trách nhiệm” không mới trong cán bộ, đảng viên CSVN, nhưng số người “sáng vác ô đi tối vác về” vẫn khơi khơi trong hệ thống cầm quyền mới là điều lạ. Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng từng nói:“Ai không làm thì đứng sang một bên cho người khác làm”, nhưng không ai muốn về vườn vì chứng bệnh nan y “tham quyền cố vị” đã có trong máu thịt Đảng...
Đảng CSVN đang bối rối về câu hỏi: Tại sao phải kiên định Chủ nghĩa Mác-Lênin và tư tưởng Cộng sản Hồ Chí Minh để xây dựng đất nước? Lý do đơn giản, vì đảng sợ “dân chủ”, nhát “tự do” và lo phải đối phó với tình trạng “tự diễn biến, tự chuyển hóa” trong nội bộ đảng, đe dọa sự sống còn của chế độ...
BBC ái ngại loan tin: “Hôm 8/6, Đài Truyền hình Việt Nam (VTV) đã phát một video (‘Thông tin xuyên tạc ẩn tu của ông Thích Minh Tuệ’) có độ dài 3 phút 40 giây … Sau khi phóng sự được đăng tải trên các trang báo, cũng như các trang mạng xã hội, có không ít người nghi ngờ về độ chân thực của video”.
Hội nghị thượng đỉnh về hoà bình cho Ukraine tại Bürgenstock, Thụy Sĩ vào ngày 15 và 16 tháng 6 năm 2024 được coi là một thành công khiêm nhường cho Ukraine. 80 nước đã lên tiếng ủng hộ mạnh mẽ cho chính nghĩa đấu tranh của Ukraine, nhưng tiếp tục phát huy thành quả này sẽ là không chắc chắn.
Cảnh người Mỹ tranh cãi và dọa dẫm kiện tụng liên quan đến “Thập giới” lại làm tôi nghĩ đến “Thập cửu giới” – tức “Mười chín điều đảng viên không được làm” trên đất Việt. Trên phương diện sử học thì “Thập giới”, hay “Mười điều răn”, chính là bộ luật hình sự đầu tiên của nhân loại. Theo Cựu ước thì bộ luật này được Thượng Đế ban cho Nhà tiên tri Moses trên đỉnh núi Sinai để thiết lập trật tự cho cộng đồng Do Thái. Cũng trên phương diện sử học thì Cựu ước chính là một “đại tự sự” – một “câu chuyện lớn” tương tự câu chuyện về Bốn ngàn năm văn hiến hay con Rồng cháu Tiên của chúng ta v.v.. – với ý hướng tạo một bản sắc chung để kết hợp các bộ lạc Do Thái lại với nhau.
Tôi quen Đinh Quang Anh Thái đã lâu, lâu tới cỡ không còn biết là mình đã gặp gỡ y vào cái thuở xa xưa nào nữa. Dù không mấy khi có dịp “giao lưu” (hay “tương tác”) nhưng tôi vẫn nghe thằng chả ra rả hàng ngày, về đủ thứ chuyện trên trời/biển – ròng rã suốt từ thế kỷ này, qua đến thế kỷ kia – và hoàn toàn chưa thấy có dấu hiệu gì là gã sẽ (hay sắp) tắt đài trong tương lai gần cả. Nghề của chàng mà. Tắt tiếng là (dám) treo niêu luôn, chớ đâu phải chuyện chơi. Chỉ có điều hơi bất ngờ là đương sự không chỉ nói nhiều mà viết cũng nhiều không kém. Hết xuất bản Ký 1, Ký 2, rồi tới Ký 3. Nay mai (không chừng) sẽ có Ký 4 và Ký 5 luôn nữa.
Đảng CSVN tiếp tục cãi chầy cãi cối về các quyền tự do tôn giáo, tự do tư tưởng, tự do báo chí, tự do lập hội và tự do biểu tình. Tất cả những quyền này đã được quy định trong Hiến pháp 2013, nhưng khi thi hành thì lại nại cớ “theo pháp luật quy định” với những điều kiện khe khắt để can thiệp thô bạo...
Việc tòa án New York sẽ công bố mức án của Donald Trump vào ngày 11 tháng 7 năm 2024 và kết quả của cuộc bầu cử tổng thống vào ngày 5 tháng 11 năm 2024 là hai diễn biến nội chính trọng đại của nước Mỹ, nhưng cũng sẽ là thách thức mới dành cho các nước khắp thế giới. Nhiều nước đang quan tâm, theo dõi và chuẩn bị tìm cách đối phó, trong đó có cả châu Âu.
Đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) có nhiều chứng bệnh nan y vì chúng là máu thịt của cán bộ, đảng viên. Chúng tồn tại và sinh sôi nẩy nở thường xuyên từ thời ông Hồ Chí Minh còn sống. Đứng đầu trong số này là chứng “chủ nghĩa cá nhân” đã đẻ ra tham nhũng, tiêu cực và “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa”.
Tôi may mắn được bằng hữu gửi cho cuốn băng ghi âm buổi nói chuyện (“Định Hướng Tương Lai Với Thế Hệ Tăng Sĩ Trẻ Ngày Nay”) của Thích Tuệ Sỹ, tại chùa Từ Hiếu. Khi đề cập đến sự “căng thẳng” giữa quý vị sư tăng bên Viện Hóa Đạo và nhà đương cuộc Hà Nội, về quyết định khai sinh ra Giáo Hội Phật Giáo Quốc Doanh – vào năm 1981 – Hòa Thượng có nhắc lại lời phát ngôn (rất độc đáo và thú vị) của một vị tướng lãnh trong của lực lượng công an


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.