Hôm nay,  

Nhớ Mẹ

15/05/201800:00:00(Xem: 5493)
Duy Xuyên

 
Mẹ ơi!

Thường thường mỗi khi ngày Lễ Vu Lan hay Mother’s Day tràn về, Mùa Nhớ Thương Mẹ, sắp đến, là mỗi lần làm cho con buồn bã, nghĩ vơ nghĩ vẩn, lo sợ viển vông, bởi những ám ảnh ưu phiền, ngày con mất Mẹ trong quá khứ, nó vẫn còn lẩn tha lẩn thẩn đâu đây, để đày đọa tâm tư con lịm chết.

Con đã mất Mẹ trong những ngày gần đến Lễ Vu Lan, của một năm xưa, rất xa mà lúc nào con cũng tưởng như  rất gần. Thật gần! Mới đó mà con đã xa Mẹ lâu lắm rồi!

Nhớ lại những ngày xa xưa, gần ngày Lễ Vu Lan, thành phố Tacoma vẫn có những cơn mưa ngâu bất chợt kéo về, cũng như trong tâm hồn con chợt có những nỗi buồn bất thường. Đêm đêm, xuyên qua kẽ hở của tâm hồn, con tìm đôi mắt Mẹ trong tĩnh lặng, nhắm mắt lại, để con được giữ nguyên vẹn hình ảnh Mẹ khỏi xóa nhòa trong trí nhớ, và đêm nay, trong giấc ngủ chờn vờn, hồn con chết lịm trong cơn mê mất Mẹ!

Con không thể nào ngủ được trong đêm nay, dường như có cái gì đó bất ổn trong lòng con. Con cố mím chặt môi, nghe mằn mặn ở đầu lưỡi, nước mắt con đang lưng tròng, chảy dài trên gò má gầy vì tháng năm ưu phiền, nhớ thương Mẹ già trong vô vọng, thương nhớ Mẹ triền miên.

Khi Mẹ còn, con vẫn thường ngồi trước tách cà phê pha thật đậm, nhâm nhi từng giọt đắng trên đầu luỡi, thả hồn trong điệu kinh nguyện cầu của Mẹ. Tiếng Mẹ trước bàn thờ gia tiên đều đều, dạt dào lời nguyện cầu của Mẹ… “Nam Mô A Di Đà  Phật!” Lời nguyện cầu ngàn đời bất diệt, mà âm thanh như chìm xuống vẫn còn lắng sâu trong âm ỷ, đã lâu lắm rồi mà nay vẫn còn lảng vảng đâu đây.

 Nỗi buồn mỗi khi gần đến Ngày Lễ Hội Của Mẹ là nỗi buồn len lén vào lòng. Càng nhớ về Người Mẹ thân yêu của mình, con càng nhớ thương những lần Lễ Hội  trước.

Vu Lan nào Mẹ cũng cùng đi với con về chùa cúng Phật, nhất là chùa nào mà nơi đó còn có thiện nam tín nữ, gia đình Phật Tử thân thiết với Mẹ. Nhớ những Lễ Vu Lan xa xưa, con quỳ bên Mẹ, châm trà thêm vào tách, khi Mẹ khàn giọng. Con nói nhỏ bên tai Mẹ, từng vị Đại Đức, từng Thượng Tọa đã dạy con giáo lý Phật Pháp. Mẹ tươi cuời.

 Nỗi buồn còn chất ngất khi con nhớ tới các sư sãi còn kẹt lại quê nhà.

Mỗi ngày xa quê hương, mỗi khi Hè về, Vu Lan đến là mỗi phút giây ngơ ngác, muộn phiền tiếp nối với những con mê kéo dài.

Sao ở cái xứ sở quạnh hiu, quanh năm tuyết phủ giá băng này, con không có Cha, có Mẹ, trong lúc Vu Lan về! Lễ Hội  đến! Một thoáng giây tiếc thương ngậm ngùi. Di ảnh của Mẹ, lặng lẽ trên bàn thờ. Hình hài của Cha, không kịp mang theo trong chuyến hành trình đi xa, con đi vội vàng như bỏ quê hương trốn chạy.

Nhìn lại bệ thờ tổ tiên, nụ cười hiền hòa, bao dung của Mẹ, ánh mắt nhân từ, phúc hậu, rực sáng của Mẹ, mong đợi con đem niềm vui trở về.

 Mẹ!  Một vùng kỷ niệm bỗng nhiên lũ lựợt tràn về trong tươi mát nhưng cũng không khỏi vấn vương một chút ngậm ngùi, nghẹn ngào trong tức tưởi vì niềm vui phiêu bạt chưa trọn mà nỗi buồn man mác xâm chiếm tâm hồn con với những đêm dài thao thức, khó ngủ, gợi cho con nhớ đến Mẹ già, mắt trủng, thân gầy, tóc bạc phơ, đang đứng tựa cửa chờ đàn con dại đi hành hương ở các chùa xa chưa về.

Mẹ ơi! Nếu giờ này con còn Mẹ, con không bao giờ để cho Mẹ, phải nghĩ ngợi, lấy tiền đâu, để trả cho hết nợ căn nhà mà con vừa mua.

Khi Mẹ còn sống, chính  đời sống nghiệt ngã đã làm khổ Mẹ. Mẹ lao đao, lận đận, mải miết suốt ngày, làm việc khổ cực, để kiếm tiền nuôi bày con dại.

Mẹ ơi! Con nhớ Mẹ! Con cũng biết con sẽ mãi mãi không còn đuợc ở bên cạnh Mẹ nữa. Dường như Mẹ đã không có được một ngày vui nào! Hoặc Mẹ có vui nhưng niềm vui của Mẹ không trọn vẹn. Mẹ làm việc vất vả suốt ngày, Mẹ lau bàn thờ ông bà, rồi Mẹ lại nấu cơm, rửa chén bát, chùi nền nhà cho bóng loáng thêm, Mẹ gom quần áo mà các con của Mẹ, vứt bừa bãi trong các hốc kẹt. Mẹ giặt sạch từng vết dơ dính trên túi áo. Mẹ kết lại từng hột nút áo...

Công việc của Mẹ không phải chỉ chừng ấy thôi. Có lúc Mẹ tưới mấy chậu hoa hồng … nên lúc nào con cũng thấy Mẹ lăng xăng, bận rộn suốt ngày, mà khi Mẹ nằm xuống, yên nghỉ, thì con lại không đuợc tha hồ mà quỳ lạy bên Mẹ.

 Ngàn đời con vẫn còn ân hận.
Mẹ tha lỗi bất hiếu của con, nghen Mẹ!
“Cúi lạy Mẹ rộng đuờng tha thứ
Phận làm con chưa trả nợ biển Đông”

  Bỗng nhiên, tôi chợt nhớ ra, đêm nay, ngày11 tháng 5 năm 2018. Chỉ còn hai ngày nữa là đến Ngày Lễ Mẹ. Ngày của Mẹ lại bắt đầu. Giá như bây giờ con còn Mẹ, để Mẹ con mình lau sạch lại bàn thờ, mua sắm lễ vật về cúng Phật,  rồi con sẽ tặng quà cho Mẹ, vui biết chừng nào hả Mẹ? Con sẽ giới thiệu cho Mẹ những bạn bè cũ của con. À Mẹ oi! Con sẽ dẫn Mẹ đến gặp Ni Cô Lạc, để Mẹ xem, Ni Cô cũng vẫn còn trẻ, khoẻ mạnh như thuở nào đó Mẹ ạ!

Con sẽ dìu Mẹ về Chùa Từ Tâm, để Mẹ viếng thăm Thầy Phước Tấn.

Mẹ! Con tim réo gọi. Lòng con sao rộn ràng quá!

Con muốn viết lên trang giấy này về Ngày Lễ  Mẹ ! Về các Thầy, các Thượng Tọa, nguời quen kẻ lạ cho Mẹ nghe!

 Tìm mãi cho mình nỗi nhớ thương. Muốn ngấu nghiến mà chữ nghĩa lại mù mịt. Lặng thinh. Câm nín. Nạo óc mãi không tìm đuợc hồn văn. Ý tưởng cứ nối vòng chìm nghỉm trong đáy ly cà phê pha vội. Nghe cô đơn len lén trở về, rã rời.  Nỗi nhớ Mẹ buồn đến vỡ con tim!

Chấp cánh cho hồn bay theo từng dòng dĩ vãng. Chập chờn. Quấn quít. Gần gủi và nhớ thương Mẹ vô vàn. Sao hồn con bỗng nhiên buồn tênh như một ngày vừa mới mất Mẹ!

 .

Mẹ
Có những đêm con chập chờn nhớ Mẹ
Dường như Mẹ về, cúi xuống hôn con
Mẹ mỉm cười khi con còn bỡ ngỡ
Có lẽ nào? Hồn Mẹ đó hay sao?

Duy Xuyên

Tacoma

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trump là một nghịch lý: tỷ phú địa ốc nhưng được giới công nhân thợ thuyền bỏ phiếu; thô lỗ và thiếu đạo đức nhưng được giới tôn giáo và thành phần bảo thủ liêm chính ủng hộ. Ngay nhiều người bỏ phiếu cho Trump cũng không chối cãi ông ta thiếu tư cách lãnh đạo nhưng tại sao vẫn còn tiếp tục ung hộ? Bởi vì họ xem Trump là cơ hội cuối cùng trong cuộc chiến văn hóa sống còn đối với chủ nghĩa tự do (liberalism) để phục hồi nước Mỹ.
Hãy làm công việc của một hiệp sĩ, hãy cùng nhau chận đứng cái ác và không cho phép kẻ ác tiếp tục đem cái hoang dã của những toà án ngoài cánh đồng vào dinh thự. Hiệp sĩ trong phiên toà này cho dù chưa thay đổi được kết quả của vụ án, nhưng đó là Tiếng Lòng của nông dân thôn hoành, là Thực Trạng của xã hội, và chính là Số Mệnh của mỗi chúng ta.
Chúng ta đang sống trong thời đại của những cửa sổ. Có rất nhiều cửa sổ chung quanh chúng ta, và những cửa sổ này hầu như lúc nào cũng mở. Tiếng Mỹ gọi nó là Windows. Rất giản dị nhưng sức hàm chứa rất lớn, rất kinh khủng! Từ một ngày rất xa của năm 1985 nhu liệu Windows ra đời. Có thể nói một cuộc cách mạng về thông tin của loài người. Ba mươi lăm năm trôi qua từ khi Microsoft Windows ra đời, lợi ích của nó không thể kể xiết vì hình như ngày hôm nay chúng ta có một công trình nào đó dù nhỏ hay lớn, tầm ảnh hưởng rộng hay hẹp cũng đều có mặt trong những cửa sổ này.
Thông tín viên Võ Thành Nhân (SBTN) vừa buồn bã loan tin: nhà báo Lê Văn Phúc đã từ trần vào hôm 7 tháng 8 năm 2020, tại Reston – Virginia. Tác phẩm (Tôi Làm Tôi Mất Nước) đầu tay của ông do Văn Hữu xuất bản năm 1985, và Thế Giới Ấn Quán tái bản – lần thứ 5 – vào năm 1989. Với thị trường sách báo hải ngoại thì đây là một hiện tượng hiếm hoi.
Tuy không không thành công hay hiển đạt (gì ráo trọi) tôi vẫn sống được như một người đàng hoàng cho mãi đến hôm nay là nhờ luôn ghi khắc (và biết ơn) những gì đã được học hỏi vào thưở ấu thời. Hình ảnh của những cô giáo (thiên thần) của tôi cũng thế, cũng mãi mãi in đậm trong tâm trí của một kẻ tha hương – dù tóc đã điểm sương.
Những năm thập niên 50 của thế kỷ trước, bịnh bại liệt (polio) đã gây ra hàng ngàn cái chết cùng sự bại liệt kinh hoàng cho các gia đình có con nhỏ bị lây nhiễm. Nó bị người dân Mỹ xem là điều đáng sợ thứ nhì, chỉ thua sau bom hạch tâm. Ngày 12 tháng Tư năm 1955, chính phủ thông báo thuốc ngừa bại liệt đầu tiên đã có và các hãng bào chế cấp tốc sản xuất hàng loạt thuốc chủng ngừa.
Chính phủ Đức vừa loan tin, nhà đối lập Alexej Nawalny ở Nga bị ám hại vì chất độc Nowitschok. Cách đây hai năm, ông Sergej Sripal người Nga ở Liên Hiệp Vương Quốc (Anh) và người con gái cũng bị hai sĩ quan tình báo từ Nga sang đầu độc bằng chất này. Chất độc này có tính năng ra sao? Và tại sao thế giới phương tây nhận diện được loại độc chất này? Bài viết sau đây cho biết một vài sự kiện liên quan.
Chỉ còn 5 tháng nữa tới kỳ Đại hội XIII của đảng Cộng sản Việt Nam, nhưng 4 căn bệnh nan y “suy thoái tư tưởng-đạo đức, lối sống”, “tự diễn biến”, “tự chuyển hóa” và “tham nhũng” trong cán bộ, đảng viên chưa hề thuyên giảm khiến Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng ăn ngủ không yên.
Đại Hội đảng Dân Chủ và đảng Cộng Hòa đã kết thúc, cuộc đua giành chức Tổng thống chính thức bắt đầu và rõ ràng hai bên có hai cách tranh cử đối nghịch nhau.
Trung Cộng không phải là Trung Hoa. Cố tráo (trở) giữa Văn Minh Trung Hoa với Văn Minh Trung Cộng là một cố gắng vô vọng. Ép Khổng Tử phải làm cán bộ tuyên truyền cho cái thứ “Văn Hoá Cộng Sản” thì rõ ràng là đã biến ông thành một kẻ lố bịch và rất đáng thương. Tôi thương ông lắm!


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.