Hôm nay,  

Trúng Độc Đắc

23/10/201814:00:00(Xem: 8523)

 

 “To die rich, or not to die rich – That is the question.”

(Nhái lời Shakespeare)

 

*

 

Lời giới thiệu

 

Vào năm 2015 tôi đã viết ngẫu nhiên một bài dài “Tạp ghi” về vấn đề trúng xổ số.  Riêng tuần này (10/22/2018) vì tổng số tiền độc đắc của hai loại xổ số liên tiểu bang “Power Ball” và “Mega Millions” lên tới mức phá kỷ lục trong lịch sử về trị giá (trên 1.6 tỷ đô-la), làm tôi chẳng đặng đừng phải viết vội vàng đoản văn “Trúng Độc Đắc” này để bàn góp vài lời thô thiển giúp vui cùng độc giả.

 

TVG

 

*

 

Đây không phải là vấn đề quen thuộc “Có triệu người vui” và “Có triệu người buồn,” mà là “Có cả trăm triệu người buồn” chỉ “Có một (hay vài) người vui” thôi.  Bây giờ, chuyện “Có…” có vẻ trái cẳng ngỗng.  Thiệt tình!

 

Đối với “một vài người vui” sẽ trúng độc đắc, các thầy tâm lý học và thầy bói quan sát chuyện cờ bạc có nhiều quan tâm: 

 

“Nhiều hậu quả xấu vô lường sẵn sàng sẽ theo chân người trúng số?!” 

 

Tin tức cho tầu chạy ven biển hàng ngày cho thấy cuộc đời của rất nhiều người đã trúng số độc đắc xuống dốc rất thê thảm” như các hoàn cảnh bị phá sản, bị cướp, bị lường gạt, bị đầu độc, bị bắt cóc… thậm chí bị giết, thủ tiêu một cách dã man.  Nói vậy chứ đa số (95%) người trúng số độc đắc sống cuộc đời hạnh phúc sung sướng nhưng tin loại này (good news) chẳng thấy báo đài nào nói đến vì “tin xấu (chuyện hết tiền một cách mau chóng)” mới có chuyện để nói (?)

 

Hiển nhiên trúng xổ số là giấc mơ lớn của người nghèo (Winning is not only thing.  It is everything! Người nghèo mặc dù không có đủ tiền để trả “bills” thúc đít hay đi chợ mua thực phẩm, nhưng vẫn phải để dành một số tiền lớn đầy mồ hôi nước mắt để mua vé số hàng tuần, tiền cúng cô hồn mà không cần nhang khói!  Danh hiệu của chương trình xổ số tiểu bang California (State’s Lottery Program) là một chữ “L” to tổ bố treo trước các gian hàng bán xổ số không đủ để đánh thức đám dân nghèo mê ngủ (“L” là chữ viết tắt của “LOSERS”).  Tôi đã từng biết nhiều ông da trắng nhà giầu chưa hề biết hay mua vé số bao giờ trong đời sống.  Các tài liệu khảo cứu, các thống kê trời ơi đất hỡi cho thấy người càng nghèo càng có khuynh hướng mua vé xổ số nhiều.  Vì vậy chúng ta nhìn thấy đa số người trúng độc đắc từ lớp người nghèo và người có đời sống bất hạnh (disadvantaged background).  Họ có một mẫu số chung: Thiếu giáo dục căn bản, nghiện ma túy, nghiện rượu, nghiện cờ bạc, có tiền án, có tình trạng gia đình đổ vỡ, thân nhân con cái có tiền án, làm những công việc rất khiêm nhường cực nhọc.  Nói tóm lại, phần lớn cuộc sống của họ đã có sẵn các vấn đề nan giải trước khi họ trúng số.  Chuyện bỗng nhiên có một số tiền lớn (trúng độc đắc) không giúp họ duy trì được đời sống tốt đẹp vững vàng lâu dài như các trường hợp trúng số của người trung lưu có đời sống đã ổn định rồi (?)

 

 

Không có gì là ngạc nhiên khi thấy người trúng độc đắc vội vã bỏ căn nhà tồi tàn, mua ngay vài căn biệt thự hùng vĩ, xe hơi đắt tiền, du thuyền, máy bay riêng, hút ma túy đánh bạc thả dàn, xắm thêm hàng và trăm thứ đắt tiền hoàn toàn không cần thiết, lấy thêm vợ trẻ… đến lúc hết sạch tiền trong một thời gian thật ngắn hồi nào hổng hay.  Người hiểu biết (IQ cao?) có 2 triệu đô-la hay 200 triệu đô-la thì đời sống của họ vẫn không thay đổi bao nhiêu: Chỉ cần mua căn nhà đủ khang trang, trả hết nợ nần nhà băng và thẻ “Credit,” bỏ tiền vào nhà băng và hàng tháng sống thong thả trên tiền lời cho đến mãn kiếp.  Có nhiều tiền rồi, chẳng cần phải tính chuyện đầu tư làm chi cho mệt xác và nhớ đừng nghe lời dỗ dành ngọt ơ của các ông “cố vấn tài chánh” (Financial Planner/Advisor) về các chương trình đầu tư viễn vông đầy cạm bẫy; miễn sao họ không lo có “bills” lớn phải trả là đã sống thoải mái hạnh phúc rồi.  Các anh nhà nghèo trúng số và tay chơi thể thao, tài tử trẻ giàu mau đều có chung các khuyết điểm về vấn đề sử dụng tài chánh cẩu thả như vậy!

 

 

Riêng cá nhân tôi, xin thành thật nói là tôi không cần phải trúng xổ số bởi vì hiện tại tôi đang sống ngay trong giấc mơ nhỏ của chính tôi:  Tôi làm việc chăm chỉ hàng ngày, sống cần kiệm để dành tiền cho lúc hưu trí.  Qua ngày tháng, dù cho giá cả thị trường có tăng hay giảm, nhưng tôi vẫn yên chí vì chẳng nợ nần gì ai đồng nào.  Căn nhà nhỏ mua 21 năm, tôi đã trả xong một  năm rồi… Nếu tôi có $20 đô-la trong túi mà tôi không phải trả “bills  hay phải trả nợ cho ai, thì tôi cảm thấy y như đang trúng số vậy…

 

Cái gì đến dễ thì đi cũng dễ (“Easy come easy go”). Không cần phải giải nghĩa một cách khoa học, rõ ràng là xổ số làm dân nghèo… nghèo hơn.  Xổ số là một phương tiện khá hữu hiệu mà chính phủ dùng để đánh thuế người nghèo.  Chính phủ nếu có thực tâm muốn cải thiện đời sống dân nghèo, có lẽ xổ số cần phải bị hủy bỏ toàn diện… Còn không, nếu chính phủ muốn tiếp tục duy trì chương trình xổ số thì tôi mạo muội đề nghị là nên có một luật nào đó bắt buộc người mua xổ số phải trình giấy chứng minh trình độ kiến thức tối thiểu, kết quả của “IQ Test” chẳng hạn, thì mới mong thăng tiến xã hội, làm người  dân nghèo tự giúp mình đừng nhắm mắt xài tiền cho…  xổ số.

 

Mục đích bài viết này không phải để an ủi những người sống lương thiện không trúng xổ số; hay ngăn cản mọi người đừng nên mua xổ số. Đây là chuyện to tát ngoài khả năng, người viết không làm nổi.  Ngoài ra, như đã nói là có đến 95% người trúng số có đời sống rất hạnh phúc mà không ai hay.

 

 

Nếu không mua vé số thì mọi người chúng ta đều “thắng cuộc”!?  Lạ thật! Thời buổi này mà còn có chuyện “Bất chiến tự nhiên thành” à!

 

 

Vài lời thô thiển…

 

 

Trần Văn Giang

Orange County

10/23/2018

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thông qua những thời đại đầy thử thách, nước Mỹ đẫ trở nên dày dạn trong ứng xử với mọi thử thách. Hôm nay chúng ta đón mừng thắng lợi, không phải thắng lợi của một ứng cử viên mà là thắng lợi của một Chính nghĩa- Chính nghĩa Dân chủ. Nguyện vọng của người dân đã được lắng nghe. Ý nguyện cua nguòi dân đã được quan tâm. Người Mỹ chúng ta hoc được bài học Dân chủ thật quí giá vào thời điểm này.
Có lẽ cũng không thể quên những đóng góp tích cực từ một số cơ quan truyền thông Việt ngữ, các ký giả chuyên hay không chuyên nghiệp, những dịch giả, các chuyên viên đủ ngành nghề trong cộng đồng gốc Việt, đặc biệt là một giới trẻ năng động và tài ba, cũng đã tham gia tích cực vào việc cung cấp thông tin nhanh chóng và xác thực, dù trong tư cách nghề nghiệp hay chỉ là công dân tự phát.
Sau khi Biển và Chim Bói Cá được dịch giả Tây Hà chuyển sang Pháp ngữ (La Mer et le Matin-Pêcheur) trong một cuộc phỏng vấn dành cho RFA, vào hôm 15 tháng 4 năm 2012, Bùi Ngọc Tấn đã có đôi lời tâm sự về tác phẩm của mình: “Tôi chỉ có thể tóm tắt lại như thế này, đây là sử thi, quyển tiểu thuyết sử thi thời sự tan rã. Tan rã trong hệ tư tưởng, tan rã trong quan hệ sản xuất, nghĩa là tan rã trong ý thức hệ, tan rã trong quan hệ giữa người với người.”
Rât ngỡ ngàng và xót xa khi tôi nghe tin Kiêm Thêm đã ra đi giữa mùa đại dịch. Mấy tuần trước, Thêm còn rủ tôi về nhà Thêm ở Monterey Hills uống bia và ngắm khu vườn nhỏ Thêm đã chí thú vun trồng trong những ngày sống cách ly ở nhà. Tuy từ nơi tôi ở, xuống nhà Kiêm Thêm chỉ cách khoảng 6 giờ lái xe trên đường cao tốc; nhưng con đường xa lộ bây giờ thành dài vô tận trong mùa dịch bệnh đang phải cách ly.
Người Việt ở nước ngoài đi biểu tình thì may mắn là không ai bị trọng thương hoặc tử thương gì sất. Tuy thế, những lời lẽ nẩy lửa – hay cay độc – mà họ dùng để mạt sát nhau (trong lúc tranh cãi để bênh vực quan điểm chính trị của mình) thì có thể làm cho tha nhân bị tổn thương cho đến khi nhắm mắt!
Ngày 6 tháng 1 năm 2021 một cuộc nổi dậy đã xảy ra tại Thủ Đô Hoa Thịnh Đốn khi hàng trăm người bạo loạn tràn vào Tòa Nhà Quốc Hội Hoa Kỳ khiến cho 5 người chết. Trong khi nhiều người tại Thủ Đô Washington, bề ngoài đi biểu tình chống lại điều mà họ thấy sai lầm rằng cuộc bầu cử bị đánh cắp, sự có mặt của họ -- và các hành động của họ -- phản ảnh một loạt mục tiêu lớn hơn mà các dân quân người Mỹ đang hy vọng đạt được để có thêm hành động cực đoan hơn. Nhiều bài viết bởi các học giả chuyên về phong trào cực đoan bạo động, thượng đẳng da trắng và dân quân giải thích con đường đi xuống mà những người bạo loạn và nổi dậy này tìm cách chiếm lấy nước Mỹ. Báo The Conversation U.S. đã biên soạn các trích đoạn của 5 trong số những bài viết đó, tìm cách giải thích sự rạn nứt đã lan rộng trong xã hội Mỹ. “Những người theo QAnon, Proud Boys và các nhóm cực hữu và cực hữu và dân tộc da trắng kết nối lỏng lẻo khác tập họp tại Washington tưởng rằng họ đang sống trong ý tưởng rất ư kỳ quặc
Với bối cảnh này, Tổng thống Biden thừa nhận ông sẽ phải đối phó với một nước Mỹ phân hóa trầm trọng hơn bao giờ hết, cộng thêm với nạn dịch Thế kỷ và một nền Kinh tế suy thoái với 6.7% người Mỹ thất nghiệp. Con số này tương đương với khoảng 40 triệu người cần được trợ giúp khẩn cấp. Tổng thống Biden nói với nhân dân Mỹ rằng ông biết rất rõ phải làm gì trong cương vị Tổng thống để hàn gắn vết thương chia rẽ do các khuynh hướng bạo lực và cường quyền gây ra, nhanh chóng ngăn chặn dịch Covid 19 và phục hồi kinh tế.
Một nền dân chủ lâu đời, bén rễ hơn ba trăm năm qua của một cường quốc hàng đầu thế giới bỗng dưng trở thành nền “cộng hòa chuối” (banana republic)[1] qua cuộc bầu cử tổng thống 2020, với tố cáo gian lận, kiện tụng rồi trở thành bạo loạn sau đó, tưởng như chỉ có thể xảy ra ở một nước độc tài kém phát triển nào đó ở Nam Mỹ hay mãi tận châu Phi xa xôi. Tại sao lại có thể xảy ra những chuyện kỳ lạ như thế với một nền dân chủ được xem như mẫu mực để thế giới noi theo?
Khi Facebook và Twitter quyết định đóng cửa vĩnh viễn tài khoản của Tổng thống Trump, sau nhiều lần cảnh cáo, dư luận bùng lên tranh luận về quyền tự do phát biểu và Tu chính án Số 1 trong Hiến pháp Hoa Kỳ. Từ ngày lên làm lãnh đạo, ông Trump đã dùng tài khoản twitter để nói chuyện thẳng với những ai có kết nối với tài khoản của ông. Twitter của tổng thống có 80 triệu người theo dõi và ông đã dùng nó như là phương tiện phát ngôn chính, vào bất cứ khi nào ông thấy cần, kể cả lúc đêm khuya hay khi trời còn tờ mờ sáng. Ông viết vài hàng về những gì ông suy nghĩ mà chẳng cần tham khảo ý kiến với cố vấn hay những người làm chính sách trong nội các. Ông bốp chát, khinh miệt những người không đồng ý hay chê bai ông. Nhiều lần Twitter và Facebook đã dán lời cảnh báo trước những phát tán của ông, khi cho rằng tổng thống không nói đúng sự thật. Cho tới khi biến cố 6/1 xảy ra, là sự việc nhiều người ủng hộ Tổng thống Trump tràn vào trụ sở Quốc Hội làm loạn,
Chiến tranh ở Việt Nam sôi động nhất là vào thập niên 70. Nam ký giả nhà binh thì nhiều, nhưng nữ ký giả chỉ có Phan Trần Mai, thuộc binh chủng Nhảy Dù, sau khi giải ngũ về làm cho nhật báo Trắng Đen. Chúng tôi gặp nhau vào mùa hè đỏ lửa, lúc ở địa đầu giới tuyến, tỉnh Quảng Trị.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.