Hôm nay,  

Đời Là Upsidedown

24/10/201800:00:00(Xem: 4139)
Phú Bùi

 
Trong cuộc sống hàng ngày, lúc nào cũng có 2 sự kiện rõ rệt mâu thuẫn tương phản lẫn nhau: có phải có trái, có giầu có nghèo, có vui có buồn, có tốt có xấu, có sướng có khổ, có ngày có đêm, có sáng có tối, có mưa có nắng ,có sống có chết, có bề mặt thì cũng có bề trái, v.v... Tóm lại mọi việc xẩy ra trên cõi đời này chỉ là tương đối thôi không có cái gì là tuyệt đối cả đến nỗi một họa sĩ tài danh nước Việt sau thời gian dài gian khổ đi tìm chân lý, đã dầy công nghiên cứu để khám phá ra sự thật và đã sáng tạo ra một trường phái hội họa được mệnh danh là: “Trường phái đảo ngược”. “Trường phái Upsidedownism.”

Được biết chàng là một họa sĩ miền Bắc chính cống N.Đ.G đã từng tốt nghiệp Cao đảng Mỹ Thuật Hà nội và Cử nhân Mỹ Thuật Liên Xô, nhưng vì không chiu nổi dưới ách thống trị tàn bạo của CS, lại là một trí thức hiểu biết sớm thức tỉnh nên đã tìm mọi cách phải thoát khỏi chế dộ tàn bạo này hầu có thề tìm được một hướng điø tương lai tốt đẹp cho bản thân mình.cũng như có cơ hội phát triển thành công ngành hội họa như ước nguyện.

Đễ đạt được nguyện vọng của mình nên anh đã có ý định táo bạo cùng một số thân hữu gia đình dùng xe hơi bất thần lao vào tòa Đại sứ Trung Cộng ở Hà nội để xin tỵ nạn chính trị, nhưng bất hạnh thay bọn Công an CS đã tìm mọi cách đột nhập vô tòa đại sứ TC để bắt sống anh và đem anh ra tòa án xét xử đổng thờiø tuyên án bỏ tù anh và những người liên hệ.

Sau khi ra tù, anh lại mạo hiểm tìm cách vượt biên như bao nhiêu người khác và may mắên thay Anh đã đến được bến bờ tự do, vào tạm trú tại trại tỵ nạn Hồng Kông. Tại đây, anh được Ban Thanh lọc ưu tiên chấp thuận cho anh được định cư tại Mỹ vì sau khi họ phát hiện ra anh là người trước đây đã bị CS cầm tù vì anh đã can đảm dùng xe hơi tông vô tòa đại sứ Trung cộng xin tỵ nạn chính trị qua các báo chí ngoại quốc và hình ảnh đã đươc đăng tải.và phổ biến rộng rãi trước đây.

Ttong thời gian định cư ởû Mỹ, anh lại tiếp tục theo học ngành hội họa là niềm đam mê cố hữu của mình và anh lại vinh hạnh tốt nghiệp Cao Đẳng Mỹ Thuật ở Đại học TB/Washington Seattle. Nhân một đêm tối trời trăng sao về khuya, sẵn mang tâm sự không vui nên anh đã tản bộä lang thang trên đường phố Down town Seattle để giải khuây nỗi u buồn, bất chợt khi anh đi ngang qua 1 cái Bar rượu  dưới ánh đèn màu, tranh tối tranh sáng, anh thấy có một đôi thanh niên nam nữ say rượu từ Bar rựợu ,dìu nhau đi ngả nghiêng không vững vàng bước ra khỏi quán lại còn la lối um sùm, anh cảm nhận được hoàn cảnh cuộc sống về đêm thật là mâu thuẫn, trái ngược hẳn với cuộc sống ban ngày..Với tư tưởng mang tính phương Đông là gốc rễ hợp với tư tưởng phương Tây nên đã giúp tâm trí anh nhen nhúm sáng tạo ra một thế giới trừu tượng cho bản thân và nhân sinh quan anh đã nẩy sinh ra tư tưởng về 1 trường phái hội họa đựợc mệnh danh là:’Trường phái đảo ngược “Trường phái Upsidedownism.”

Những bức tranh kỳ quái, ngược ngạo không theo một nguyên tắc nào, đột phá mọi nguyên tắc hội họa đã tạo cho Hoa sĩ N.Đ.G ngày càng nổi tiếng có tầm vóc lớn lao trong ngành Hội Họa Quốc Tế làm vẻ vang và vinh dự cho Cộng Đồng Tỵ Nạn Hải Ngoại. .

Trường phái Upsidedownism của họa si N.Đ.G được áp dụng trong mọi trường hợp. Điển hình trường hợp nhũng người tù cảt tạo CSø, sau khi được CS tha vềø, một số anh em bạn tù ai nấy đều có những hoàn cảnh bi dát, không những nhiều gia đình lâm vào hoàn cảnh tan nát,mất mát, chia ly và lại phải cam chịu sống nhẫn nhục trong một xã hội CS phân biệt đối xử như công dân hạng 2 của chế độ,nên đã gây ra biết bao uất hận oán thù không những cho những người phục vụ chế độ cũ mà ngay cả nhân dân miền Nam nữa.

 Thật là bất ngờ hi hữu, độc nhất vô nhị không thể tưởng tượng được đối với những người tù cải tạo đương nhiên được chấp thuận cho định cư tại Mỹ theo chương trình HO (Humanitatian Operation). Được biết sau thời gian dài đàm phán gay go và gian khổ cho những tù nhân cải tao chịu án tù 3 năm giữa chính phủ Mỹ và CS đã đạt dược thỏa thuận cho phép tù cải tạo đuọc định cư tại Mỹ như đã nói trên, nhất là trong lúc anh em tù cải tạo lại đang lâm hoàn cảnh vô cùng khó khăn khốn khổ đương nhiên trở nên những người may mắn và diễm phúc nhất ngoài sức tưởng tượng của mọi người mà không ai có thể ngờ được. Đúng là trong cái sui có cái hên, trong cái tuyệt vọng thì có cái hy vọng. Lại một cuộc đổi đời nữa cho người tù cải tao bất hạnh không hơn không kém. Đúng là Upsidedown quá đi chứù phải không quý vị?

Một trường hợp hi hữu khác còn Upsidedown hơn nữa. Nếu không đề cập đến ứng cử viên TT Donald Trump là một điều thiếu sót.. Được biết ứùng cử viên Tỷ phú Donald Trump khi ra tranh cử chức Tổng Thống Mỹ năm 2016.Ai cũng phê bình châm biếm ông ta làø một tay mơ chỉ là một người thành công về ngành thương mại địa ốc, chưa có am tường kinh nghiệm về chính trị thì làm sao mà đấu nổi với những ứng cử viên, những thống đốc kỳ cựu, có tầm vóc chính trị và danh tiếng của đảng Cộng Hòa như: Chris Christie, Marco Rubio, Ben Carsen, Scott Walker, Jeb Bush, Mike Huckabee, Tet Cruz, Rand Paul và John Karich.. vậy mà sau những cuộc tranh luận gay go và sôi nổiø, công kích lẫn nhau giữa các ứng cử viên, ông đã được đảng Cộng Hòachính thức đề cử là ứng cử viên duy nhất ra tranh cử TT với 1 ứng viên nữ duy nhất của đảng Dân Chủ đề cử là Bà Bill Clinton, một nữ ứng viên sáng giá, đầy đủ khả năng và dầy kinh nghiệm vễ chính trị trong chính quyền tiền nhiệm trước đây là TT Bill Clinton và TT. Obama.

Nhưng với phương pháp tranh luận khác thường, nói thẳng, nói thật, châm biếm và công kích lung tung làm mếch lòng mọi người, đặc biệt là truyền thông dòng chính cánh tả như:  New York Time, CNN, NBC…, khiến ông bị họ bề hội đồng phê phán ông đủ điều với mọi ngôn từ tốt xấùu, nặng nhẹ, có người cho ông là người mất bình thường, có người còn gán cho ông là người mắc bệnh tâm thần, nhất là khi tranh luận, mọi người đều suy đoán ông khó thắng nổi nữ đối thủ Bà Clinton của đảng Dân Chủ ïnhưng cuối cùng thì việc gì đến đã đến, và ông đã chính thức làm nên lịch sử, ông dã chiến thắng một cách vẻ vang và oanh liệt và được toàn thể nhân dân Mỹ tin tưởng ủng hộ bầu ông là Tống Thống thứ 45 của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ đánh bại ứng cử viên sáng giá của Dảng Dân chủ một cách thảm bại vô cùng đau đớn và nhục nhã trong dòng chính trị Hoa Kỳ.Đây cũng là diễn biến bất ngờ không tránh khỏi trường hợp thứ 2 của Upsidedown.

Xin dẫn chưng thêm một trường hợïp thứ ba của Upsidedown nữa. Quý vị nào ham mê đánh cá ngựa thi chắc phải thấu hiểũ rõ việc này. Bất cứ ai đi đánh cá ngựa để mong dành thắng,lợi, trước nhất là phải tìm hiểu con ngựa đua thể lực như thế nào,xuất xứ từ đâu, tướng đi đứng ra sao? đã thắng bao nhiêu trận? sau đó là anh nài ngựa cũng là người không kém trong phần quyết định cuộc đua, ngoài ra còn tìm hiểu thêm những người có kinh nghiệm về cá ngựa,con ngựa nào được người ta mua vé nhiều nhất để có hy vọng dành chiến thắng. Vậy mà khi kết thúc cuộc đua, mọi người đều ôm nỗi thất vọng ê chề, nửa khóc nửa cười vì “Ngựa về ngược”,không giống ai, lại là những con ngựa ít ai quan tâm để tới nó, bất ngờ đã dành được chiến thắng oanh liệt trong cuộc đua mà không ai có thể ngờ được. Phải chăng cuộc chơi đỏ đen cũïng không sao thoát khỏi nằm trong quy luật biến thiên của trường phái Upsidedownism của Hoa si N.Đ.G:” Đời là Upsidedown”.

BUIPHU/VBMN

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trước những nghi ngại “Hoa Kỳ có còn là đồng minh đáng tin cậy hay không?” thì chúng ta có thể khẳng định rằng Mỹ hay bất kỳ quốc gia nào trong khối tự do đều vẫn là những người bạn đồng hành tốt trong hành trình đi tìm tự do và canh tân đất nước, miễn là chúng ta không quên những bài học đã nêu để phát huy tiềm năng của chính mình, bảo vệ quyền lợi quốc gia, và đạt tới mục tiêu tự do, ấm no, hạnh phúc cho dân tộc.
Bằng chứng: ”Sự bùng phát mạnh của làn sóng Covid-19 lần thứ tư cùng với các đợt giãn cách liên tiếp khiến hoạt động sản xuất kinh doanh của doanh nghiệp (DN) bị ảnh hưởng nặng nề, đặc biệt là các địa phương phía Nam. Theo Hệ thống thông tin đăng ký doanh nghiệp quốc gia, Cục Quản lý đăng ký kinh doanh, Bộ Kế hoạch và Đầu tư, số doanh nghiệp rút lui khỏi thị trường trong 8/2021 là 85,5 nghìn doanh nghiệp, tăng 24,2% so với cùng kỳ năm 2020.
Mặc dù rõ ràng là Hoa Kỳ có thể điều hành công việc ra khỏi Afghanistan tốt đẹp hơn, nhưng thảm kịch xảy ra vào tháng này đã kéo dài trong 20 năm. Ngay từ đầu, Mỹ và các đồng minh đã chấp nhận - và không bao giờ xem lại - một chiến lược xây dựng nhà nước từ trên xuống dưới luôn được xem là thất bại như do định mệnh đã an bài. Hoa Kỳ đã xâm chiếm Afghanistan 20 năm trước với hy vọng tái thiết đất nước, nay đã trở thành một tai họa cho thế giới và chính người dân của họ. Trước đợt tăng quân năm 2009, Tướng Stanley McChrystal giải thích, mục tiêu là “chính phủ Afghanistan kiểm soát toàn vẹn lãnh thổ để hỗ trợ ổn định khu vực và ngăn chặn việc sử dụng này cho chủ nghĩa khủng bố quốc tế.“ Hiện nay, với việc thiệt mạng hơn 100.000 và thất thoát khoảng 2 nghìn tỷ đô la, tất cả nước Mỹ phải thể hiện cho nỗ lực của mình là cảnh của một cuộc tranh giành tuyệt vọng để chạy ra khỏi đất nước trong tháng này - một sự sụp đổ nhục nhã gợi nhớ đến sự sụp đổ của Sài Gòn năm 1975. Điều sai lầ
Gặp gỡ và nói chuyện nhiều với những người thông dịch viên Afghanistan, tôi mới hiểu thêm rất nhiều về dân tộc họ và biết rằng chính phủ Afghanistan là một chính phủ tham nhũng lan tràn từ cấp thấp cho đến cấp cao, mức độ nào họ cũng có thể ăn hối lộ được, chỉ có người dân thấp cổ bé miệng là khổ. Người Mỹ biết rất rõ nhưng vẫn không làm gì hết. Bản thân chúng tôi khi ra vào đất nước này, cũng phải đóng cho những nhân viên hải quan đủ thứ tiền, mà phải bằng tiền đô la Mỹ, mệnh giá 100 đồng mới tinh, cũ hoặc dính 1 vết mực, họ không nhận và không chịu ký giấy và đóng mộc. Nói để thấy rằng chúng ta, người Mỹ, hy sinh tiền bạc, xương máu cho họ, thật không đáng chút nào. Rút ra khỏi đất nước này là đúng và là một việc phải làm ngay.
Cứ tới cuối tuần, dân Tây réo nhau xuống đường biểu tình chống chương trình chích ngừa dịch vũ hán và, tiếp theo, chống biện pháp kiểm soát có chích hay không bằng «thông hành y tế» (pass-sanitaire), tờ giấy có dấu hiệu đã chích ngừa của Cơ quan Bảo hiểm sức khỏe cấp qua Cơ quan tổ chức chích hoặc y sĩ gia đình hay dược sĩ.
Đầu năm 70, bạn đồng minh Huê kỳ quyết định bỏ rơi VNCH, không thực hiện cam kết rút quân, Việt-nam hóa chiến tranh, mặc nhiên giao Miền nam cho Hà nội. Ngày 30/04/75, quân Bắt Việt tiến vào Sài gòn, ngỡ ngàng. Dân chúng hoảng loạn bỏ chạy. Nhưng 14 năm sau thất bại nhục nhã ở Việt nam, bức tường Bá-linh bổng sụp đổ, kéo theo cộng sản Liên xô xuống hố, giúp Huê kỳ kết thúc cuộc chiến tranh lạnh làm kẻ chiến thắng.
Người Mỹ nói “Nothing is certain but tax and death” (Không ai tránh khỏi thuế và chết). Thuế mang ý nghĩa đặc biệt vì lịch sử nước Mỹ được thành hình từ ngày dân chúng thuộc địa nổi loạn chống nhà nước bảo hộ Anh Hoàng với khẩu hiệu bất hủ “Taxation without representation is tyranny” (Bị đánh thuế mà không được có đại biểu là bạo quyền.) Cho nên mỗi kỳ bầu cử đều tranh luận gay gắt về thuế má – nhưng không chỉ là cải cọ vô bổ vì khi thành luật sẽ theo đó móc từ túi tiền của mỗi người dân nhiều hay ít.
Đảng cộng sản VN cũng “khởi nghiệp” với những tuyên ngôn và khẩu hiệu nghe (tử tế) tương tự. Họ hô hào chống lại áp bức, bất công, kỳ thị … Nhờ vậy, họ vận động được quần chúng - kể cả những thành phần thiểu số, “ở vùng sâu, vùng xa, vùng căn cứ cách mạng” - nổi dậy “giành lấy chính quyền về tay nhân dân.” Chả phải vô cớ mà Cách Mạng Tháng Tám vẫn được mệnh danh là “Cuộc Khởi Nghĩa Của Những Người Tay Không.” Chỉ có điều đáng phàn nàn là sau khi “những người tay không” nắm được quyền bính trong tay thì họ (tức khắc) hành xử như một đám côn đồ, đối với tất cả mọi thành phần dân tộc
Người lính Mỹ, trong nhân dáng hiên ngang, với những bước chân chắc nịch, đôi mắt nhìn thẳng và kỹ thuật tác chiến tuyệt vời. Nhưng người lính Mỹ cũng có trái tim biết rung động, biết nhớ thương, biết đau khổ như bạn và tôi. Xin đừng “thần thánh hóa” hoặc đòi hỏi những điều mà người lính Mỹ không thể thực hiện được; vì người lính Mỹ còn phải chu toàn bổ phận đối với người hôn phối, gia đình và người thân. Xin hãy nghĩ đến những trái tim tan vỡ trong mỗi gia đình, khi một người lính Mỹ gục ngã!
Như vậy, tuy không công khai, nhưng Bà Harris có quan tâm đến nhân quyền, các quyền tự do và vai trò của các tổ chức Xã hội Dân sự ở Việt Nam, một việc mà đảng và nhà nước CSVN luôn luôn chống đối và đàn áp. Tuy nhiên, tất cả báo Việt Nam, kể cả những báo “ôn hòa” như Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Lao Động và Người Lao Động đều không đăng lời tuyên bố chống Trung Hoa của Bà Phó Tổng thống Harris.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.