Hôm nay,  

Thuý Kiều Nôm Nam 1

11/12/201811:08:00(Xem: 5224)

Toàn bản Nôm viết tay này gồm 10 tờ (20 trang), chữ đẹp hào hoa, cũng chút khó đọc nếu ta không quen vì nhiều chỗ viết tắt và bay bướm. Tôi bắt đầu  phiên âm những ngày cuối năm 2018, mò mẫm vì có quá nhiều chữ mới gặp lần đầu. Điều khó khăn là người viết theo âm Nam kỳ cho nên gặp chữ thả lại phải phân vân thả hay thỏa, gặp chữ tuế phải phân vân tuế, tuổi hay tủi, gặp chữ bôn thắc mắc bôn buôn hay buông… Chuyện như vậy rất nhiều không ra hết vì đây chẳng phải chỗ để nói.

Điều đáng nói là bài nầy giọng điệu như Túy Kiều Phú lưu hành xưa nay, nhưng dài hơn và chi tiết hơn. Qua bài nầy ta thưởng thức được giọng Nam của thơ, biết được một số từ xưa nay không dễ gì nghe thấy nữa  … (NVS)

(1a)   Vương Thúy Kiều là con (ông) viên ngoại,

Lúc sanh thành ở tại Bắc Kinh.

Thúy Kiều còn niên thiếu ấu sinh.

Chị em xúm xích chơi ngoài cửa.

Tên đâu lạ bất tường hương sở.

Gọi rằng người tướng sĩ du phương.

Vừa ngẫu nhiên bước tới thấy nàng,

Đứng ngẩn lại xem qua tài tướng.

Như người là:

Dung nghi đáng thiên kim vạn lượng.

Nhắm sau dầm tuyết nguyệt phong hoa.

Tiết thanh minh nhằm lúc tháng ba.

Chị em mới rũ nhau đi tảo mộ,

Nghe tiếng lạc chàng Kim đến đó.

Thấy Thuý Kiều lại với Thúy Vân,

Vương gặp Kim mừng rỡ chào rằng:

‘Người bạn học Khổng môn đồng nhứt mạch.’

Trời hầu xế vó câu nhẹ tếch,

Ba chị em xe ngựa ra về.

Đoái xa xem kìa ngọn tiểu khê,

Bên cầu thấy nấm mồ vô chủ.

Vương Quan dẫn sự kim tích cổ

‘Đạm Tiên xưa là gái nhà trò.

Như nàng đà:

Biết mấy nơi sông hẹn núi hò.

C:\Users\Admin\Desktop\NVS_TTKN 1a.jpg


C:\Users\Admin\Desktop\NVS_TTKN 1b.jpg

(1b) Chiều chín suối, biết ai là chủ.’

Kiều nghe nói mấy lời xưa chuyện cũ.

Nước mắt min lệ ứa chéo khăn.

Thúy Vân buông lời dức chị rằng:

‘Hơi đâu tiếc những người bạc mệnh.’

Kiều thấy vậy dùn dằn ở nán:

‘Thương thân người chẳng khác thân ta.

Đốt chút hương vái đó gọi là.

Linh hồn hưởng lấy đây hành lộ.’

Vừa dứt tiếng bỗng đâu trận gió.

Hồn Đạm Tiên ngọn cỏ dấu giày.

Kiều tả thơ từ tạ một bài,

Rút trâm mới vạch da cây cổ thụ.

Đêm nằm thấy Đạm Tiên rõ huyết,

Trao mười bài thơ nọ dặn rằng:

‘Sông Tiền Đường là chỗ mãn căn.

Trần ai hết mấy năm lưu lạc.’

Tỉnh giấc điệp nghĩ thân mà bát ngát.

Dựa song ngồi than khóc năm canh.

Mẹ lóng nghe bèn hỏi sự tình,

Kiều rằng: ‘Thấy Đạm Tiên mách bảo,

Ngậm ngùi tưởng thâm ân chưa báo.

(2a) Tủi phận mình sau có ra chi!’

Mẹ dứt Kiều con chớ sầu bi.

Giải lòng lấy rằng điềm mộng mị.

                   ***

Nguyễn Văn Sâm, CA, Dec, 09, 2018

 .

LINKS:

 

Thuý Kiều Nôm Nam 1

https://vietbao.com/a288521/thuy-kieu-nom-nam

.

Thúy Kiều Nôm Nam - Đoạn 2: Đính Ước

https://vietbao.com/a288890/gioi-thieu-mot-ban-tom-luoc-kieu-thuy-kieu-nom-nam-doan-2-dinh-uoc

.

Thúy Kiều Nôm Nam - Đoạn 3

https://vietbao.com/a288929/thuy-kieu-nom-nam-doan-3-kieu-sang-phong-tro-tinh-nhan-trong-ve-ho-tang

.

Túy Kiều Nôm Nam, đoạn 4
https://vietbao.com/a289353/tuy-kieu-nom-nam-doan-4 

.

Túy Kiều Nôm Nam, đoạn 5: Chạy họa Hoạn Thư
https://vietbao.com/a289453/tuy-kieu-nom-nam-doan-5-chay-hoa-hoan-thu-bo-vo-duong-doi 

 .
Túy Kiều Nôm Nam, đoạn 6: Bị bán lại thanh lâu, gặp Từ Hải

 https://vietbao.com/a289594/tuy-kieu-nom-nam-doan-6-bi-ban-lai-thanh-lau-gap-tu-hai 

 .
Túy Kiều Nôm Nam, đoạn 7: Từ Hải tử nạn, Kiều than khóc
https://vietbao.com/a290022/tuy-kieu-nom-nam-doan-7 

 


  

.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Riêng về mặt nghệ sĩ cổ nhạc và cải lương xuất thân từ Mỹ Tho thì nổi danh nhất là nghệ sĩ Phùng Há và soạn giả Nguyễn Phương - Những giai thoại về Hắc Bạch Công Tử đấu nhau
Văn hoá đọc là ứng xử đọc, giá trị đọc và chuẩn mực đọc của mỗi cá nhân. Muốn phát triển nền văn hoá đọc phải phát triển ứng xử, giá trị và chuẩn mực đọc lành mạnh | viết lành mạnh của mỗi thành viên trong xã hội.
Tháng Năm vừa qua, Google đã lặng lẽ sửa đổi văn bản có ghi rõ nguyên tắc làm việc của công ty (corporate code of conduct), và họ đã xóa bỏ câu “Không làm kẻ ác độc” (Don’t be evil) - một khẩu hiệu nổi tiếng đã gắn liền với công ty này từ năm 2000.
Viếng tang mà nói chuyện vui xem ra không đúng, nhưng với anh em chúng tôi thì nói đến bạn Nguyễn Hữu Thống chỉ còn toàn kỷ niệm vui đùa trong cái Hội quán Việt Nam đầu tiên thời kỳ cuối thập niên 70 ở San Jose.
Có lẽ ngay ở Bắc Hàn cũng không dễ tìm được một nơi mà điều kiện sinh sống của người dân khốn cùng và tồi tệ như tại thôn Mường Sại.
Ở các nước tự do, vai trò chính phủ giới hạn trong việc lập chiến lược, đề ra chính sách và chương trình hoạt động.
Tu viện Mahagandayon tọa lạc trong bang Mandalay Miến Điện. Tu viện thành lập năm 1908. Thơng tin địa phương cho biết đây là một trong những tu viện lớn nhứt trong nước. Ngày xưa là một viện tu Thiền cho các nhà sư trong rừng. Dân chúng rất sùng kính. Tu viện nổi tiếng trong nước và trên thế giới.
Chuyến bay của hãng Cathay Pacific từ phi trường Los Angeles đến thủ đô Colombo của đất nước Sri – Lanka vào nửa đêm. Phi trường nhỏ, không ồn ào, tấp nập như các phi trường quốc tế khác, sáng trưng những ngọn đèn vàng và những khuôn mặt da ngăm đen, dáng vẻ như buồn ngủ của các viên chức Ấn Độ tại hải quan.
Tinh thần dân tộc tự quyết của dân tộc VN đã được thể hiện mạnh mẽ chưa từng thấy qua các cuộc biểu tình rầm rộ và mãnh liệt ở Saigon, Hà Nội và ở các tỉnh rải rác trên đất nước VN.
Con rắn Chúa ở Bồ Đề Đạo Tràng. Loại rắn này rất độc địa. Chẳng may người nào bị nó cắn mà không chửa trị kiệp thời có thể toi mạng. Một buổi sáng tại tại khách sạn R.K International Hotel Bodh-Gaya Bồ Đề Đạo Tràng, tôi gom góp hành trang sẳn sàng cho chuyến đi bằng xe buyùt từ Bồ Đề Đạo Tràng lên thủ đô New Delhi một khoảng đường dài hơn một ngàn cây số xa.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.