Hôm nay,  

Tướng Đồng Văn Khuyên và nỗi buồn của kiếm sĩ Đăng Dung

4/26/201914:42:00(View: 9603)
Tướng Đồng Văn Khuyên
và nỗi buồn của kiếm sĩ Đăng Dung
 
Hồ Thanh Nhã

  

Tôi có dịp gặp mặt Tướng Đồng Văn Khuyên 2 lần khi ông đến làm lễ bế giảng lần đầu là khóa Sĩ Quan Tiếp liệu binh đoàn năm 1971 và lần sau là khóa Sĩ Quan Tiếp vận trung cấp tại Trường Tiếp vận năm 1973 khi tôi về học tại đây.  Người trung bình, trắng trẻo, mặt vuông cương nghị, tiếng nói sang sảng khi ông dặn dò các Sĩ quan khóa sinh mãn khóa.  Thật đáng mặt là một Tướng tham mưu giỏi nên mới giữ được lâu cương vị là Tổng cục Tiếp vận, cánh tay phải của Đại tướng Cao văn Viên Tổng Tham mưu trưỡng Quân Lực Việt Nam cộng Hòa.  Với cương vị nầy ông phụ trách tổng quát tài sản của toàn Quân lực Việt nam Cộng Hòa khi có trách nhiệm chỉ huy và điều hành nhiều cục khác nhau, phụ trách nhiều lãnh vực khác nhau như các cục Quân cụ, công binh, Mãi dịch, Quân nhu. . . .
 
Tình hình chiến sự của Việt nam trong tháng 4 năm 1975 càng ngày càng thêm bi đát.  Miền Trung thì từng tỉnh mất dần, Xuân Lộc bỏ ngõ vì ở kháng tuyến cuối cùng nầy Sư đoàn 18 bộ binh đã rút.  Tướng Khuyên còn ở lai Sài Gòn cho đến ngày 28 tháng 4 năm 1975 mới bỏ nước ra đi.  Ra đi với tâm trạng của  môt kiếm sĩ thất thời đành sống kiếp lưu vong. Ông đã ra đi trong khi Sài Gòn đang cơn hấp hối vô phương cứu vãn nổi.
 

Tới Mỹ, cũng như bao nhiêu kẻ sĩ khác bỏ nước ra đi, gia đình ông Khuyên sống âm thầm, thu nhỏ trong góc hẹp, giới hạn tiếp xúc với đồng hương.  Ông xuất gia và tu hành lặng lẽ trong một ngôi chùa cũng lặng lẽ ít đồng hương lễ lạc.  Kiếm sĩ Đặng Dung ngày xưa cũng sống như vậy.  Một chiếc bóng cô đơn thiền hành trong đường chiều trong bóng xế cuộc đời.  Biết nói với ai, biết chia xẻ với ai Trong vô cùng thiên địa nầy :

 

Quốc thù dị báo đầu tiên bạch

Kỳ độ long tuyền đới nguyệt ma

                Đặng Dung.

 

Rồi có ngày kia, một nhà sư già từ hàng chục năm qua, sống âm thầm như môt chiếc bóng và cho đến khi về với đất cũng lặng lẽ, quạnh hiu  chỉ có vài người thân đưa tiễn.  Ta hãy lắng lòng mà đọc bài thơ dưới đây :

 

 

 Tướng quân quét lá

 

Sáng đi trên lối cỏ

Bước thiền hành nhẹ tênh

Sương tan đầu ngọn gió

Nghe cuộc đời biến thiên

 

Hơi thở dài sâu chậm

Đi tận cùng phế nang

Thẳng lưng lòng trống rổng

Máu tuần hoàn khắp thân

 

Lỡ không tròn mộng lớn

Vẫy tay chào cố nhân

Thiền môn nghe vắng lặng

Nhẹ gánh đời tướng quân

 

Tăng bào bay gió lộng

Đón tiết trời Thu sang

Sân sau vàng sắc lá

Dáng Thu đi muộn màng

 

Chiều sang im tiếng gió

Chổi lướt đường sỏi con

Nhà sư già quét lá

Quét nỗi buồn nước non

  

Một thời khoát chinh y

Mộng vá trời lấp núi

Giang sơn giờ đã đổi

Khung trời mây bay đi

 

Lá rơi trên bờ cỏ

Lá bay triền suối con

Quét vừa xong lớp trước

Đợt khác lối đi mòn

 

Quét làm sao cho hết

Tâm bao giờ thấy an

Thân chưa vào thanh tịnh

Thao thức chiều gió sang

 

Tướng quân giờ thí phát

Đầu trọc áo nâu sòng

Việc đời trôi chốc lát

Thôi. . nép mình cửa không

 

Tướng quân thường quét lá

Chiều xuống lại chiều lên

Tăng bào theo bóng gió

Phơ phất trời lãng quên

 

Gặp vài ba người quen

Hỏi han đôi chuyện cũ

Quảng đời xưa đâu đó

Chớp mắt trời gió im

 

Hôm qua và hôm nay

Từng mùa Thu qua vội

Nhà sư già ngưng chổi

Ngắm gió đùa bóng mây…

 

          Hồ Thanh Nhã


 
 

Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.