Hôm nay,  

Phán chuyện ruồi bu!

01/05/201909:05:00(Xem: 4727)

 Phán chuyện ruồi bu!

 
 
Đoàn Xuân Thu

 

 

Thị trấn Dandenong, phía Đông Nam thủ phủ Melbourne., tiểu bang Victoria, Australia, có ông tài xế chạy xe vượt đèn đỏ. Cảnh Sát bèn tức tốc rượt theo chớp đèn lia lịa nhưng thằng chả cắm đầu chạy miết, chạy riết cho tới cổng nhà thương mới chịu ngừng.

Lúc đó mấy thầy đội mới vỡ lẽ ra là có một bé gái mới sinh khóc ‘oe oe’ trong xe. “Hello! Cháu xin chào mấy thầy đội ạ!”

Người mẹ, Meta Ouk 25 tuổi, Úc gốc Khmer, sanh con so trên băng sau chiếc xe Lexus nói rằng: “Cháu nó chui ra lẹ quá! Tui lo cho mạng sống của con tui. Tui sợ lắm. Tui chỉ muốn ông xã vọt lẹ lẹ vô nhà thương càng sớm càng tốt!” “Ảnh vượt đèn đỏ, qua mặt luôn xe cảnh sát, một chiếc rồi hai chiếc, rồi ba chiếc cho tới khi tui tới nhà thương!”

Vợ chồng đang sống ở vùng Keysborough nầy lần đầu đi sanh em bé nên hổng dám lè phè đâu! Họ đã đến nhà thương lúc 8 giờ 45 phút tối hôm trước; nhưng cô mụ phán như đinh đóng cột: “Về đi! Sớm quá! Còn tới 10 ngày nữa! Chưa đẻ đâu mà lo! Mà nhà gần xịt! Lo gì chớ!”

Té ra mấy cô mụ phán trật lất. Nửa đêm bà Meta Ouk chuyển bụng! Từ nhà tới nhà thương khoảng 15 phút mà em bé đã chui ra giữa đường rồi!

Ông chồng, Seyha Ing, nói: “Tui thấy mấy thầy đội cố dừng xe tui lại ở đường Stud, Dandenong khoảng 1 giờ 45 phút sáng Thứ Tư. Nhưng chuyện chết sống của vợ con mà! Nên tui cứ chạy riết! Chuyện gì rồi sẽ tính sau nha!”

Khi vỡ lẽ ra, mấy thầy đội bèn:  “Tụi tui không phạt ông bà đâu! Chúc mừng ông được lên chức Tía nhe!”

 

***

 

Cháu gái nầy theo người viết xủ quẻ: Lớn lên! Bét lắm là làm Tổng Toàn Quyền hoặc Thủ Tướng Úc; vì mới sanh ra có vài giây mà một đống xe cảnh sát phải chớp đèn, hụ còi hộ tống… Đúng là số ‘chánh vì vương’ nha! 

Mấy tay Úc đọc tin vui nầy trên ‘facebook’ của phú lít, rất lấy làm phấn khích, bình luận rôm rả rằng: Cái vụ đẻ rơi, đẻ rớt nầy và cách hành xử có tình người của mấy thầy đội Úc được rất nhiều ngưởi ‘comment’, bấm ‘like’; vỗ đầu khen ngợi.

“Vợ đẻ, đau, la um sùm! Cớm hú còi rượt theo! Tình hình cực kỳ căng thẳng mà ông chồng vẫn chạy xe được! Tài xế giỏi!”

Nhưng đời mà! Lưỡi không  xương nhiều đường lắc léo; miệng không vành nó méo tứ tung nên cũng có thằng Úc cà khịa đòi ‘méc’ ban quản trị trang facebook của ‘phú lít Victoria’ nên xem lại và rút cái bài nầy xuống vì hành động ngồi xổm trên luật giao thông của Úc là không thể chấp nhận được!
 

Tay Úc bên Perth, Tây Úc cà chớn nầy biện luận rất ‘cà cháo’ và ‘cà pháo’ nổ, rất ‘robot’ tức người máy, rằng: “Nguy hiểm! Tình huống con vợ đang la làng la xóm:  “Bà không chịu mà mầy cứ ép! Giời ơi đau quá Mẹ ơi!; chắc làm ổng phân tâm quá rồi! Lỡ vượt đèn đỏ, ông đụng người ta hay bị người ta đụng ổng! Rồi chết tới bị thương! Sao không kêu xe Hồng Thập Tự hả?!!”
 

Nghe vậy thiên hạ reply, xúm vô chữi thằng chả thiếu điều tắt bếp! “Kêu chờ xe Hồng Thập Tự trong khi cách bịnh viện có 15 phút lái? Ngu sao mà chờ! Biết chừng nào nó lại?! Trời khuya ít xe cộ, trước khi vượt đèn đỏ, ổng cũng ngó trước ngó sau chớ! Va vô vợ con ông chắc ông ‘bay’ hỏng cẳng; chớ ở đó lên giọng thầy đời, dạy khôn bằng cách chờ xe cứu thương!”

“Thôi! Nín đi cha nội! Đừng phán chuyện ‘ruồi bu!” nữa được hông?” He he!

 

Đoàn Xuân Thu

Melbourne.


 
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.