Hôm nay,  

Áo trắng Gia Long

5/10/201910:04:00(View: 4570)

Tôi có quen biết một gia đình , có 3 người con Đứa con gái đầu thuộc lứa tuổi Teen , chừng 14 tuổi. Hai đứa sau con trai khoảng 6-7 tuổi . Anh chị phải đi làm cả ngày nên rất ít thì giờ chăm sóc đứa con gái lớn đang  tuổi dậy thì . Con bé nầy hàng ngày đến trường bằng xe buýt của trường . Còn 2 đứa con trai nhỏ thì có ông Ngoại lo đưa đón . Cha mẹ đi làm hết nên không ai kiểm soát việc học hành và giao du bè bạn của con gái cả .Đến khi có biến thì đã quá trể rồi .Một hôm để ý thấy con gái có nhiều triệu chứng bất thường , chị vơ tra hỏi ra mới biết con gái mình đã có bầu . Sau cùng đành phải gởi con gái qua ở nhà người quen ở Tiểu bang miền Đông sinh nở . Năm sau anh chị cũng bán nhà dọn qua ở với con gái .

Chuyện thứ hai là đứa con trai duy nhất của anh chị bạn thân , cũng ở lứa tuổi Teen . Học hành chẳng ra chi . Giờ rảnh cứ ôm computer tìm sưu tầm các loại súng săn hay kéo bọn bạn Mễ tới nhà chơi . Chị vợ cưng con nên để mặc,  không cho chồng can thiệp , cấm cản . Tới năm 14 tuổi thì bị tù 2 tháng . Sau đó bị tù thêm 6 tháng lần nữa vì vi phạm luật trong thời gian còn quản chế .Cứ thế là vừa ra tù xong , lại vào tù lại . Tất cả là 7 lần .Anh chồng phát nản không thèm đi thăm nuôi nữa . Bà vợ vì không biết lái xe nên chúa nhật nghỉ , phải thức dậy từ 4 giờ sáng đón 3 chuyến buýt đi thăm cậu quí tử ở nhà tù đâu ở Freeway 10  , gần ranh giới Arizona . Thật chán hê !

Tuổi Teen ở nước  Mỹ là thế ! Là tuổi  dậy thì ,bể tiếng , nhổ giò cao nghều nghệu , râu mọc lún phún ..con trai thì biết tán gái. Còn con gái thì biết trang điểm hẹn hò với bạn trai . Bây giờ tuổi Teen  ở Việt Nam cũng theo đà văn minh mà tiến triễn , khác hơn trước nhiều .Tiến triễn theo chiều hướng xấu , đi xuống .

Nay tôi xin kể  về tuổi Teen ở Việt Nam vào khoảng năm 1958 đến khoảng năm 1963 . Hồi đó gọi là tuổi học trò . Ở tuổi đó cậu nào có điều kiện đến trường bậc Trung học thì đều rất ngoan ngoản , biết lễ phép với thầy , biết ganh đua học hành . Và nhất là chưa biết tình yêu nam nữ .Thấy đối phương đồng chạng , hợp nhãn thì cũng hồi hộp , xa mặt thì nhớ , vào lớp gặp mặt thì run , nói năng lắp bắp , không đâu ra đâu .Gan lắm thì tối chong đèn viết lá thư tỏ tình . Rồi khi đưa thư tình cho ngươi mình yêu , thì gặp lúc vắng người nhét vội vào tay người ấy , nói lập cập : Có người gởi cho ..nè ! Mình gởi thư mà còn không dám nói là của mình , thì kết quả có ra nông nổi gì ? Bởi vậy cứ yêu thầm nhớ trộm thôi ! . Yêu đơn phương là thế ! Bởi vậy có nhiều cô cậu quá tuổi Teen rồi , mà vẫn không có mối tình vắt vai . Ế hết cở !

Có một cậu bé 15 tuổi được cha mẹ ở quê gởi ở trọ nhà quen , ăn cơm tháng đi học  .Nhà cậu trọ học ở đầu một con hẻm ,phía trong là một dãy phố mái tôn . Có cô con gái nhỏ ở xóm trong , chiều nào cũng ra vòi nước phông tên đầu hẻm gánh nước . Thuở ấy chưa có nước máy vào nhà , nên cả xóm chỉ có một vòi nước phông tên công cộng , dành cho dân cả xóm xài chung . Nên nhà nào cũng có cặp thùng nước , loại thùng dầu hôi 20 lít xài rồi , sơn đen , biến cải thành đôi thùng gánh nước cũng tiện .Tới vòi nước phông tên công cộng , họ đặt đôi thùng nước của mình theo thứ tự trước sau . Cũng như cách đứng sắp hàng  Get line bên Mỹ bây giờ . Thùng thì Get line , còn người thì đứng xớ rớ gần đó , chờ tới lượt mình . Đó là cơ hội cho anh học trò tỉnh lẻ làm quen với cô gái học trò trường Gia Long xóm trong . Mấy bữa đầu hai đứa còn mắc cở , làm quen chút chút hỏi trường ,hỏi lớp …Mấy ngày sau anh trai đề nghị cô gái cho mình gánh giúp giùm nửa đoạn đường ..và sau đó là gánh luôn gần nhà cô . Xong việc mới trở ra đường gánh đôi thùng nước của mình .Cứ thế họ quen nhau , quen nhau qua đôi thùng nước hàng ngày , chớ cả hai đều chưa biết bước kế tiếp sẽ ra sao nữa  ? Do đó mỗi chiều cậu trai ngồi làm bài trên bàn cạnh cửa sổ , cứ lâu lâu ngước lên chờ cô gái đi học về , để được thấy tà áo trắng Gia Long quen thuộc cho đở nhớ . Thỉnh thoảng có ngày mưa chiều hôm sau cô gái không ra gánh nước vì khạp nước đã đầy . Báo hại anh trai đầu ngõ cứ bồn chồn chờ đợi .Đôi lần cô gái ước mơ sau nầy sẽ thành cô y tá , ước mộng của cô gái xóm nghèo cũng vừa sức đối với gia cảnh của gia đình cô . Họ quen nhau nhiều năm như vậy mà tình cảm vẫn thế không tiến triễn thêm chút nào cả .Tình yêu đơn phương của tuổi học trò thời ấy là thế . Êm đềm , lặng lẻ , không bồng bột như tình yêu bừng cháy của tuổi trẻ ngày nay . Rồi tình hình chiến sự Miền Nam leo thang  . Có lịnh động viên thanh niên từng lớp tuổi . Chàng trai phải lên đường nhập ngũ . Chỉ nói vài câu từ giã cô gái và cô bé cũng rưng rưng nước mắt trong giờ phút chia tay .. Chỉ vậy thôi , không một cái nắm tay , không có một nụ hôn giã biệt . Chỉ có ánh mắt rưng rưng thôi . Mà niềm xúc động lặng lẽ đó , chắc gì là biểu hiện một tình yêu ? Thế rồi người lính bị đổi đi ở một đồn biên phòng ở tỉnh Kontum ,giáp ranh nước Lào . Ở chốn núi rừng anh thấy nhớ người bạn gánh nước năm xưa , nhưng dể gì xin đi phép khi chiến sự vùng cao nguyên gia tăng :

Mây chập chùng che khuất đĩnh Chu Pao

Giòng Dak Bla từng đợt sóng đục ngầu

Nhớ xóm nhỏ vùng ven

Tà áo trắng năm nào

Ôi ! Nỗi nhớ sao trùng trùng điệp điệp..

Ba năm sau anh lính được  đi một tuần phép và anh vội vả trở về ghé xóm cũ , mong gặp lại người xưa . Nhưng người xưa mà sau nầy thành cô y tá đổi đi chỗ khác không ai biết địa chỉ .  Họ mất liên lạc tứ đó . Vận nước nỗi trôi , hai người đều sang Mỹ và họ đã gặp nhau sau hơn bốn mươi năm xa cách . Họ gặp nhau trong buổi Tân Xuân hội ngộ của đồng hương Bến Tre . ..Bây giờ xin mời các bạn đọc bài thơ : Áo trắng Gia Long như sau :


 Áo trắng Gia Long 

Học trò tỉnh lẻ ăn cơm tháng

Trọ học nhà quen

Cô hàng xóm chưa biết tên

Đêm đêm ra đầu đường gánh nước

Mái tóc buông lơi bờ vai xanh mướt

Đèn ngoại ô

Chưa đủ sáng ven đường

Dáng em gầy trong bóng tối mù sương

Mưa lất phất trên tàng cây bông giấy      

                  

                     ***


Câu chuyện bắt đầu từ đêm thứ bảy

Gánh giùm em đôi thùng nước làm quen

Bên vòi nước phông tên

Tình bạn lớn dần trong con hẻm nhỏ

Từ đó mỗi chiều

Bên song cửa sổ

Tôi ngóng em về áo trắng bay bay

Tà áo Gia Long

Đẹp quá tuổi trâm cài

Tuổi trẻ đi qua mấy mùa bông trứng cá

Ước vọng của em sau nầy thành y tá

Mộng cũng đơn sơ

Như đời cô bé xóm nghèo

Đêm qua mưa nhiều…xóm nhỏ buồn hiu

Khạp nước mưa đầy

Chiều em không ra gánh nước

Tôi bồn chồn nhìn sau ngó trước

Đứng thẩn thờ bên vòi nước phông tên

Năm tháng êm đềm trong xóm nhỏ vùng ven

Chàng trai tỉnh lẻ nhát gan

Phận nghèo không dám nói

Tình đơn phương mòn mỏi dấu trong lòng

Tương lai xa vời

Như có như không

Chẳng biết cô gái nghĩ gì

Cũng không hề ngõ ý

Mối tình câm lặng lẽ

Trong xóm nghèo quạnh quẻ ngoại ô

Rồi …binh lửa mịt mờ

Chinh chiến triền miên

Tôi nhập ngũ nhọc nhằn đời lính chiến

Thăm thẳm rừng xa

Đóng đồn giới tuyến

Giấc mộng đầu đời thầy giáo cũng ô hô !

Mùa mưa Tây Nguyên

Rừng xa thác đỗ

Bốn hướng mưa giăng , lưng trời gió hú

Tôi đứng trong lô cốt bên nầy

Hướng về phương ấy

Mây chập chùng che khuất đĩnh Chu Pao

Giòng Dak Bla từng đợt sóng đục ngầu

Nhớ xóm nhỏ vùng ven

Tà áo trắng năm nào

Ôi ! nỗi nhớ sao trùng trùng điệp điệp

Ba năm trôi qua

Một lần đi phép

Trở về thăm chốn cũ người xưa

Tháng Tám trời mưa

Làn gió nhẹ hững hờ

Hàng bông giấy lao xao từng chiếc lá

Cô y tá ra trường đổi về Cà Mau đất lạ

Khung trời xa thăm thẳm lối đi tìm

Bặt tin nhau từ đấy

Đất cũ vắng người quen

Không ai chờ ai đợi

Người khách lạ thẩn thờ trong bóng tối

Vòi nước phông tên rỉ sét ven đường

Chợt thấy trong lòng trống vắng thê lương

Con hẻm nhỏ bây giờ

Nước máy vào tận cửa

Vòi nước năm xưa không còn ai gánh nữa

Không còn ai …hò hẹn chiều xưa

Tôi cúi đầu đi trong mưa

Miệng khô đắng thèm sao hơi thuốc lá

              

                    ***

Ngày hội đồng hương năm nay nơi xứ lạ

Tôi dắc đứa cháu nội trai bảy tuổi

Rộn ràng mừng Xuân mới

Gặp lại em như một chuyện hoang đường

Cố nhân hề …tái ngộ bước tha hương

Cho dẫu quá muộn màng trên đất khách

Bao nhiêu năm rồi

Đôi đời phiêu bạt

Như ngọn cỏ bị gió đùa

Nhăn từng nếp trán xanh xao

Mắt nhìn nhau …chi xiết nghẹn ngào

Con chim nhỏ trong lồng

Tiếc khoảng trời xanh đã mất

Trên sân khấu

Dặt dìu tiếng nhạc

Mừng Xuân sang đất khách quê người

Cháu gái lên năm

Ngồi bên bà ngoại trẻ …chợt cười

Mắt nai tơ nhìn điệu lân nhịp trống

Tôi muốn hỏi em

Trời cao đất rộng

Biết bao giờ tìm được dấu chân xưa ?

Những bước đi qua

Khoảnh khắc xóa mờ

Còn âm hưởng từ trùng trùng ký ức

Thời gian qua mau

Tóc xanh chớm bạc

Khung trời xa mất hút bóng chim quen

Tôi lặng nhìn em …chất ngất nỗi niềm

Nước chảy hoa trôi bèo mây tan tác

Dung nhan đó bây giờ có khác

Nét phong trần trên đuôi mắt chân chim

Ngần ấy năm sao tôi cứ mãi đi tìm

Tà áo trắng bay bay mỗi chiều xưa tan học ?

Em cũng lén nhìn tôi

Ánh mắt long lanh

Miệng cười nhưng muốn khóc

Chiều xa xăm ừ nhỉ ! những chiều xưa

Xóm nhỏ ngoại ô có ai đợi ai chờ

Có con chim nhỏ hót trên cành bông giấy

Hai đứa bé bi bô

Ngày Xuân hội ngộ

Hai người già yên lặng nhìn nhau

Lặng nhìn nhau rồi bỗng chốc cúi đầu

Như muốn kiếm lại hình nhau

Từ đáy ly ruợu Tết

Hình ảnh mờ xa chiều xưa biền biệt

Có tiếng chảy rì rào …từ vòi nước phông tên


Hồ Thanh Nhã




Send comment
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu.Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Your Name
Your email address
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.