Hôm nay,  

Cua Cá Cắn Cổ Cò

19/05/201900:19:00(Xem: 6014)

CUA CÁ CẮN CỔ CÒ


Phan Minh Hành
 
blank

Nguồn hỉnh: Internet

 

     Gần đây Công Tố Viện Liên bang Mỹ đã vừa cáo buộc hai sinh viên Trung Quốc ở Mỹ về tội lừa đảo. Hơn 3,000 chiếc Iphone giả từ Trung Quốc được gởi cho hai sinh viên nầy, là sinh viên ở đại học tiểu bang Oregon, viện lý do hư hại không thể xử dụng được, họ mang đến hãng Apple đổi lấy những Iphone thật. Sau khi nhận được gần 1,500 chiếc Iphone thật từ hãng Apple, hai sinh viên nầy gởi trở về cho người mẹ ở Trung Quốc, bán lại mỗi Iphone thật khoảng 600 đô la, thu được gần một triệu đô la.

     Việc lừa đảo trên khiến gợi nhớ đến câu chuyện về Tiền Thân Baka trong Tiểu Bộ kinh IV khi Đức Thế Tôn ở tịnh xá Kỳ Viên, đã kể cho các đệ tử nghe về một Tỳ kheo già hành nghề thợ may. Vị Tỳ kheo già nầy rất thiện nghệ trong việc may cắt, không những nổi danh với tay nghề khéo léo, mà còn nức tiếng trong việc tráo đổi y cũ lấy vải mới. Nhờ kinh nghiệm và tay nghề thiện xảo, vị Tỳ kheo già ở thành Kỳ Viên lấy những tấm vải rách, mòn, cũ kỹ, đem giặt giũ và nhuộm lại, rồi may cắt trở lại thành những tấm y trông như mới. Sau đó khi có những Tỳ kheo trong thành mang vải mới mua đến nhờ may dùm tấm y, vị Tỳ kheo già mới thuyết phục:

         " May một tấm y cần phải mất một thời gian khá lâu. Chi bằng Hiền giả hãy lấy những tấm y mới mà tôi hiện đang có, khỏi mất công đợi chờ lâu."

     Một số Tỳ kheo muốn có y mặc ngay, nên đồng ý lấy những tấm y đã may sẵn và để lại sấp vải mới cho vị Tỳ kheo già. Để rồi chỉ trong vài lần xử dụng, đem giặt ủi vài lần, các tấm y của khách hàng biến thành tấm vải rách! Do lòng tham không đáy vị Tỳ kheo già cảm thấy tự mãn và vui thích khi chiếm lấy những tấm vải mới từ khách hàng, nên vẫn tiếp tục sống trong sự lừa gạt bất chấp sự tức giận của nạn nhân. Tiếng đồn xấu xa của vị Tỳ kheo già chuyên đổi y cũ lấy vải mới bay đến một thôn xóm nhỏ, cách thành Kỳ Viên không xa, trong đó có một tiệm may nghèo nàn, nhỏ bé do một vị Tỳ kheo trẻ tuổi trông coi. Vị Tỳ kheo trẻ nầy cũng có tay nghề thiện xảo và khéo léo, nhất là có những mánh lới y hệt như vị Tỳ kheo già tại thành Kỳ Viên. Trong một ngày đẹp trời vị Tỳ kheo trẻ vóc dáng uy nghi, bước vào tiệm may của vị Tỳ kheo già. Vừa trông thấy tấm y đấp trên thân vị Tỳ kheo trẻ thẳng tắp, bóng láng, màu sắc vàng óng ánh, như tỏa ánh hào quang rực rỡ đã thu hút tức thì ánh mắt ham muốn của vị Tỳ kheo già, giống như đứa trẻ thèm thuồng cục kẹo trên tay người đối diện. Vì thế vị Tỳ kheo già liền gạ gẫm:

         - Hiền giả đang mặc tấm y rất đẹp, có thể nhường tấm y nầy cho tôi được không? Hiền giả sẽ được hai tấm y của tôi.

         - Thưa Tôn giả, tôi đến đây muốn mua vải đem về may y, chứ không cần y.

         - Thế thì Hiền giả lấy một sấp vải ở đây và để lại tấm y đang mặc cho tôi. Vải của tôi là vải mới của khách hàng nhường lại cho tôi để lấy những tấm y đã may sẵn.

         - Thưa Tôn giả, cũng không được. Tôi đã nhọc nhằn đêm khuya cắt, đo, may từng sợi chỉ, mất rất nhiều công sức mới tạo ra tấm y hào nhoáng như thế nầy. Vì thế Tôn giả phải trao tôi hai sấp vải mới nếu muốn tấm y của tôi đang mặc.

     Vài ngày sau vị Tỳ kheo già mặc tấm y do vị Tỳ kheo trẻ để lại, lòng vui như mở hội bước từng bước đến tịnh xá Kỳ Viên dự lễ. Bỗng vài hạt mưa li ti đổ xuống, chỉ vừa thấm ướt tí xíu trên tấm y, cũng khiến màu vàng chói chang trên tấm y loang rỉ ra, các sợi chỉ bung ra và tấm y đang khoát trên thân người vị Tỳ kheo già biến dạng thành miếng vải nhầu nát, rách rưới và hôi hám. Khuôn mặt vị Tỳ kheo già nhợt nhạt, buồn tủi và tức tối than thầm, đúng là "gậy ông đập lưng ông". Còn thiên hạ thì hả dạ và cười chê vị Tỳ kheo già.. lừa người hôm trước, hôm sau bị lừa!

     Kể xong câu chuyện trên Đức Thế Tôn kể tiếp về chuyện Con Cò. Vào thời rất xa xưa nơi cánh đồng xanh bát ngát, một đàn Cá đang sống hạnh phúc trong một ao hồ với khoảng chu vi hạn hẹp. Dưới tàng cây khô lá gần bên ao hồ, một con Cò đứng chép miệng liên hồi, ngắm nhìn bầy Cá bơi lội dưới nước với cặp mắt thèm thuồng. Sau hồi lâu suy tư Cò mới chõ miệng xuống ao nói với Cá rằng:

         " Các bạn Cá ơi, các bạn có biết cách đây không xa có một con sông rộng, nước trong vắt sạch sẽ và thực phẩm dư thừa. Đó là thiên đàng của các bạn, chứ ao hồ nầy mùa hạn hán đến, nước sẽ khô cạn và rồi ở đây sẽ là nơi phơi xác các bạn."

         " Anh Cò ơi, chúng em biết anh đang muốn nuốt xác chúng em, chứ còn nơi nào tuyệt vời hơn nơi ao hồ nầy. Xin anh Cò đừng dụ dỗ các em nữa."

         " Các bạn Cá lầm rồi, mỗi khi mùa hạn hán đến khiến nước sẽ bốc hơi, ao hồ cạn kiệt, thực phẩm giảm đi và các bạn sẽ sinh sôi nẩy nở, đâu còn đủ chỗ cho loài Cá các bạn phát triển sự sống. Hãy nghe tôi mà di tản ngay đến dòng sông rộng, nước chảy mênh mong, thực phẩm dồi dào, chính là một thế giới lý tưởng cho các bạn Cá đó."

     Nghe có vẻ bùi tai, Cá mới e dè hỏi Cò:

         " Nhưng làm thế nào chúng tôi bơi qua con sông bên đó?"

         " Dễ dàng lắm Cá ơi! Tôi sẵn lòng chịu vất vã ngậm từng bạn Cá bay đến dòng sông rồi thả bạn xuống ngay đó."

     Bầy Cá vẫn còn nghi ngờ Cò, liền nói:

         " Tổ tiên chúng tôi đã bị loài Cò ăn thịt không thương tiếc, nên bây giờ loài Cá chúng tôi làm sao tin tưởng lòng tốt của anh Cò?"

         " Để chứng tỏ thiện chí, hãy để một bạn Cá theo tôi bay qua dòng sông, rồi bạn Cá ấy trở về kể cho các bạn nghe những gì tôi vừa nói với các bạn là đúng đắn và chính xác."

     Sau khi một con Cá già được Cò ngậm chặt, để Cò cất cánh bay đến dòng sông, trở về an toàn và thuật lại quả thật có một dòng sông nước trong veo và mát mẻ, đúng như lời Cò diễn tả,  nên tất cả đàn Cá đồng lòng để Cò ngậm từng con di tản sang bên con sông rộng lớn. Thay vì thả Cá xuống dòng sông như đã hứa, Cò ngậm từng con một bay đến tàng cây cổ thụ, hả hê nuốt Cá một vào bụng đến không còn thấy một con Cá nào dưới ao hồ nữa. Thảm thương thay cho đàn Cá, bởi quá nhẹ dạ tin tưởng vào mỹ ngữ của Cò mà xương Cá rải đầy dưới bãi cỏ xanh. Bấy giờ nước trong ao hồ hoàn toàn tỉnh lặng, chẳng thấy một Cá lớn Cá bé nào khuấy động nữa, chỉ còn thấy một con Cua đơn độc nổi trên mặt nước. Cò nhà ta muốn thay đổi khẩu vị, lần nữa trổ tài lừa lọc với Cua:

         " Chú Cua ơi, chú có buồn chăng khi phải sống đơn độc ở đây? Hãy để tôi giúp chú qua sống trong dòng sông mát mẻ với đàn Cá như xưa nhé."

         " Nầy anh Cò, có thật đàn Cá đang vui vầy trong dòng nước hay đã nằm đầy trong bụng Cò? Tôi không dễ tin Cò như loài Cá đâu."

       " Mong chú Cua đừng nghi ngờ lòng tốt của tôi. Chỉ vì thấy Cua sống lẻ loi ở ao hồ nầy, nên tôi mới đề nghị giúp Cua di tản           qua dòng sông nước chảy trong veo để đoàn tụ với đàn Cá. Tôi sẽ ngậm Cua bay sang dòng sông tươi mát đó như tôi đã khổ công giúp bầy Cá vậy."

     Đã từng chứng kiến cảnh Cò ngậm từng con Cá bay đi, Cua tự nghĩ hãy đừng ngu ngốc mắc bẫy sự lừa lọc của Cò mà thiệt thân, nên mới nói với Cò:

         " Anh Cò ơi, thân tôi kềnh càng và cứng lắm, anh Cò không thể ngậm chặt được, nên tôi lo sợ bị rớt giữa đường. Chi bằng với những cái càng của tôi, anh Cò hãy để tôi kẹp chặt cổ Cò thì tốt hơn."

         " Chú Cua nói hợp lý lắm, tôi đồng ý để Cua kẹp vào cổ tôi, nhưng xin đừng cắn đứt cổ tôi đấy nhé."

   " Anh Cò tốt với tôi, giúp tôi đoàn tụ với đàn Cá, lòng nào    tôi hãm hại Cò chứ?"

     Khi biết Cò đã bay ngang qua dòng sông mà chẳng chịu thả xuống như vừa nói, Cua liền thì thầm vào tai Cò:

         " Tôi đã biết dã tâm của Cò cũng muốn ăn tươi nuốt sống thân Cua nầy như đã giết hại hết bầy Cá, nhưng anh Cò nên nhớ Cua đang kẹp cổ Cò, chứ Cò không ngậm Cua đâu. Vì thế nếu Cò không thả tôi xuống dòng sông, Cua sẽ cắn cổ Cò đấy."

      Nghe Cua nói như thế Cò sợ hãi đến run lẩy bẩy, vội vàng  bay ngược về dòng sông và thả Cua xuống. Nhưng trước khi nhảy xuống dòng nước Cua đã cắn cổ Cò, cho tàn đời thân Cò đã lừa dối Cá và nay bị Cua dối gạt lại để Cò sum họp với Cá nơi suối vàng lạnh lẽo.

      Phối hợp hai câu chuyện Tỳ kheo già và chuyện con Cò kể trên, Đức Thế Tôn kết luận rằng tiền thân của vị Tỳ kheo già chính là con Cò, còn tiền thân của vị Tỳ kheo trẻ là con Cua vậy.

     Qua hai câu chuyện trên chúng ta nhận thấy rằng từ ngàn xưa đến ngày nay những sự lừa đảo dẫy đầy trong cuộc sống. Nhưng cho dù hiện tại với sự tiến bộ vượt bực trong lãnh vực khoa học và Internet, sự lừa đảo đến mức tinh vi đến đâu vẫn không thể lọt qua quy luật nhân quả, tức là làm lành gặp quả lành, làm ác gặp quả ác, muôn đời không sai.

      Còn nhớ gần hai năm trước, qua nghĩa cử tốt đẹp của một người vô gia cư đã dùng tiền túi 20 đô la đi mua xăng giúp cô gái phải ngừng xe trong đêm tối vì xe cạn xăng. Sau đó cô gái lên trang mạng kể lại câu chuyện nghĩa hiệp của người vô gia cư và lập quỹ kêu gọi lòng hảo tâm của mọi người giúp đỡ người vô gia cư ấy. Nhưng gần đây dư luận mới sửng sờ và tức giận về sự lừa đảo của cô gái và ông homeless, là một cựu quân nhân, đã toa rập với nhau, bịa đặt câu chuyện xe cô gái hết xăng để ông homeless lội bộ đi mua xăng và gây quỹ được hơn 400,000 đô la. Một bản án hơn 4 năm tù giam dành cho hai kẻ lừa đảo ấy, cùng hoàn trả lại số tiền gây quỹ. Tục ngữ ta có câu Gieo Gió thì Gặt Bão, nên những người thường nuôi dưỡng tâm lừa đảo như CÒ, hãy nhớ:

                          Lừa người hôm nay

                          Vào tù ngày mai

                          Đốt chết tương lai

                          Nhân quả không sai

    

Ngày 18 tháng 5, 2019

Phan Minh Hành



 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Từng là một trung tâm thương mại sầm uất và biểu tượng cho niềm hy vọng đang dâng cao về tương lai dân chủ trong khu vực, Hồng Kông hiện đang đối mặt với các biện pháp kiểm soát ngày càng siết chặt của chính quyền Bắc Kinh. Từ năm 2019 cho đến nay, khoảng hơn 200.000 người đã ra đi để cố thoát khỏi bầu không khí chính trị ngày càng ngột ngạt. Với việc áp dụng Luật An ninh Quốc gia, quyền tự trị của Hồng Kông từng được cam kết trong mô hình “một quốc gia, hai chế độ” đã bị gần như hoàn toàn xoá bỏ. Xu hướng toàn trị của chính quyền Trung Quốc không những ảnh hưởng trực tiếp đến số phận nghiệt ngã của Hồng Kông mà còn gián tiếp đến trào lưu dân chủ hoá của Việt Nam.
Ở New York, khoảng 2 triệu cử tri đã đi bỏ phiếu cho cuộc bầu cử thị trưởng lần này, cao nhất từ năm 1969, theo dữ liệu của NBC. Tất cả người dân hiểu được tầm quan trọng của lá phiếu lần này. Mười tháng qua, có vẻ họ hiểu được mức an toàn cuộc sống của họ ra sao, và sức mạnh của nền dân chủ hơn 200 năm của Hoa Kỳ đang lâm nguy như thế nào.
Mamdani không bán mộng. Anh bán khả thi. Và cử tri, sau nhiều lần bị dọa nạt, có vẻ đã chọn đúng thứ cần mua. Hy vọng, khi ấy, không phải lời hứa. Nó là hóa đơn thanh toán mỗi cuối tháng, nhẹ hơn một chút — và là bằng chứng rằng lý trí vẫn chưa bị bôi xóa.
Hiến pháp là văn bản pháp lý tối cao quy định các nguyên tắc tổ chức bộ máy nhà nước, xác lập thẩm quyền của các cơ quan công quyền, đồng thời quy định các chế độ kinh tế, văn hóa, xã hội và những quyền cơ bản của công dân. Tất cả các cơ quan nhà nước và công dân đều có nghĩa vụ tuân thủ Hiến pháp...
Trong bài phát biểu tại Đại Hội Đồng Liên Hiệp Quốc ở New York hôm 23 tháng 9 năm 2025, Tổng Thống Hoa Kỳ Donald Trump đã nói rằng, “Biến đổi khí hậu, bất kể điều gì xảy ra, các bạn đã bị cuốn hút vào đó rồi. Không còn việc hâm nóng toàn cầu nữa, không còn chuyện toàn cầu lạnh cóng nữa. Tất cả những tiên đoán này được thực hiện bởi Liên Hiệp Quốc và nhiều tổ chức khác, thường là những lý do tồi và đều sai lầm. Chúng được tiên đoán bởi những kẻ ngu mà dĩ nhiên là số phận của đất nước họ và nếu tiếp tục thì những quốc gia đó không có cơ hội để thành công. Nếu các bạn không tránh xa khỏi trò lừa đảo xanh này thì đất nước của các bạn sẽ thất bại.” Đó là lời chứng rõ ràng được đưa ra trước cộng đồng quốc tế về quan điểm và hành động của chính phủ Trump chống lại các giá trị khoa học mà nhân loại đã, đang, và sẽ tiếp tục giữ gìn và thực hiện để làm cho cuộc sống ngày càng văn minh tiến bộ và hạnh phúc hơn.
Năm xưa, khi Benjamin Franklin rời khỏi Hội nghị Lập hiến năm 1787, một người phụ nữ hỏi ông: “Ngài Franklin, chúng ta có được chính thể gì, một nền quân chủ hay một nền cộng hòa?” Ông đáp: “Một nền cộng hòa, nếu các người còn giữ được nó.” Benjamin Franklin muốn nói, một nền cộng hòa, tức chính quyền của nhân dân, dựa trên luật pháp và trách nhiệm của người dân. Nền cộng hoà không tự bền vững, nó chỉ tồn tại nếu người dân có đủ phẩm hạnh, lý trí. Dân chủ không phải một thành quả, mà là thử thách liên tục. Câu nói ngắn gọn, đanh thép năm xưa của Franklin nay linh nghiệm, dưới thời Donald Trump.
Sáng nay, một post trên mạng xã hội của một người bạn làm tôi khựng lại: “Nếu không thích nước Mỹ, thì cuốn gói cút đi.” Câu đó khiến tôi nhớ về một buổi chiều hơn mười năm trước. Hôm ấy, nhóm bạn cũ ngồi quây quần, câu chuyện xoay về ký ức: Sài Gòn mất. Cha bị bắt. Mẹ ra tù. Chị em bị đuổi học, đuổi nhà. Và những chuyến tàu vượt biển không biết sống chết ra sao. Giữa lúc không khí chùng xuống, một người bạn mới quen buông giọng tỉnh bơ: “Các anh chị ra đi là vì không yêu tổ quốc. Không ai ép buộc dí súng bắt các anh chị xuống tàu cả.” Cả phòng sững sờ. Ở đây toàn người miền Nam, chỉ có chị ta là “ngoài ấy.” Vậy mà chị không hề nao núng. Ai đó nói chị “gan dạ.” Có người chua chát: “Hèn gì miền Nam mình thua.”
Trong cái se lạnh của trời Tháng Mười vào Thu, khi màu lá trên khắp nước Mỹ chuyển sang gam màu đỏ rực, vàng óng, thì một cơn bão đang âm ỉ sôi sục, len lỏi dưới bề mặt của cuộc sống người Mỹ. Gió càng thổi mạnh, cơn bão ấy sẽ càng nhanh chóng bùng nổ. Vỏn vẹn trong một tháng, nước Mỹ chứng kiến ba sự kiện chấn động, nức lòng những người đang dõi theo sự mong manh của nền Dân Chủ. Mỗi sự kiện diễn ra trong một đấu trường riêng của nó, nhưng đều dệt nên từ cùng một sợi chỉ của sự phản kháng kiên cường: bắt nguồn từ sự phỉ báng tính chính trực của quân đội; tước toạt thành trì độc lập, tự do của báo chí – ngôn luận; và những cú đánh tới tấp vào sức chịu đựng của người dân.
Hiểu một cách đơn giản, văn hoá là một khái niệm tổng quát để chỉ sự chung sống của tất cả mọi người trong cùng xã hội, bao gồm ngôn ngữ, phong tục tập quán, tôn giáo và luật pháp. Do đó, luật pháp là một thành tố trong toàn bộ các hoạt động văn hoá và có ảnh hưởng đến tiến trình phát triển xã hội, một vấn đề hiển nhiên...
Bất kỳ là ai, trẻ cũng như già, nữ cũng như nam, thật là tò mò, nếu chúng ta có thể biết được tương lai gần hoặc xa của mình, của người khác. Biết được tương lai là chuyện thú vị, hoặc căng thẳng, hoặc sôi nổi, hoặc sợ hãi. Ví dụ như bạn tiên đoán được ba tháng nữa sẽ gặp tai nạn hoặc cuối năm nay sẽ bị vợ ly dị. Nhưng có thể nào tiên đoán như vậy không? Làm gì có, chỉ là chuyện giả tưởng, chuyện phim ảnh và tiểu thuyết. Chuyện mấy bà phù thủy nhìn vào thau nước hoặc quả bóng kính trong thấy được chuyện mai sau, việc mấy ông thầy bói bấm tay nhâm độn, lật bài bói toán, v… v… chỉ thỏa mãn giấc mơ và tưởng tượng. Trong thực tế, chuyện đang xảy ra còn chưa giải quyết xong, nói chi chuyện ngày mai. Không đúng, nếu biết chuyện ngày mai thì chuyện hôm nay vô cùng dễ giải quyết. Ví dụ, “nếu biết rằng em sẽ lấy chồng, anh về lấy vợ thế là xong. Vợ anh không đẹp bằng em lắm, nhưng lấy cho anh đỡ lạnh lòng.” (Thơ vô danh). Thay vì cứ đeo đuổi hai ba năm sau, kéo dài buồn bã, đau khổ, để rồi “Lòn


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.