Hôm nay,  

Làm phước!

08/06/201908:46:00(Xem: 5990)

Làm phước!

 

 Đoàn Xuân Thu

 

 

Anh bạn nhậu xâm mình câu lục bát “Trên trời muôn vạn vì sao. Dưới đất chỉ có mình tao anh hùng!”. Tuy nhiên, cũng có thằng bạn nhậu thẳng tánh, nói ảnh xạo ke; sợ vợ thấy thương luôn. 

“Tui rành thằng chả sáu câu vọng cổ mà!” Cách đây chừng hai năm, hãng nó dọn qua Trung Quốc ảnh thất nghiệp, quởn,  nên thường hay đi nhậu giải sầu để quên tình đời thế thái! 

Bữa đó, ảnh xỉn quá; tụi tui phải đưa ảnh về nhà.  Bước xuống xe, em yêu của ảnh thấy ăn chơi đổ đốn như vậy, bèn nắm đầu, lên gối, tát tai ảnh túi bụi. Ảnh kêu thấy thương. “Bu ơi! Bỏ anh ra! Anh xin bu nó mà!”

Chạm tự ái của bọn đàn ông (cùng chung số phận thất nghiệp, đâu ai muốn) mà lại bị em yêu đối xử quá phũ phàng nên tui khích tướng: “Ninh thọ tử bất ninh thọ nhục!”  Như bừng tỉnh, ảnh xô mạnh em yêu ngã sóng soài trên mặt đất rồi hùng dũng: “Người ta đã sợ… thì để yên cho người ta sợ chớ!”

 

***

 

Tuần rồi bà xã ảnh mời tụi tui tới nhậu chơi, ảnh bị chỉ đem ra đấu tố tơi bời. Mới cầm chai beer lên tính tu một hơi; nghe ‘chỉ’ nói thiếu điều tui mắc nghẹn!

“Chồng em là ‘hê rồ’ nhưng là anh hùng rơm, em cho mồi lửa hết cơn anh hùng” “Ảnh kiếm được việc làm lại mới mấy tháng nay thôi; chớ cả năm trước chỉ ở nhà rửa chén, nấu cơm, giặt đồ hoặc cho thằng cu bú bình và thay tã thôi; giờ ỷ mình làm ra tiền, là bắt đầu lớn lối, đòi làm cha!

Hằng ngày, em cũng đi làm từ sáng sớm, trưa mới về, sở làm thì xa. Bao giờ cũng thế, trên đường về, em ghé vào một tiệm nào mua một ổ bánh mì, khi thì vỉ nem nướng, khi thì tô bún bò Huế, xong hộc tốc chạy đến đưa cho chồng. Mệt mà vui vì chồng sẽ có sức mà cày như trâu thì em có thêm tiền!

Vậy nỡ lòng nào ảnh đem cho con gà móng đỏ làm chung sở nghe nói chồng đã bỏ về Việt Nam vui duyên mới, ăn hết ráo!

Em tức điên lên, vừa khóc vừa kể lể, thì ảnh phán cho một câu xanh dờn: “Em nhỏ mọn quá, người ta không có ai lo anh mới đưa, sao em nỡ lòng nào ở ác như vậy chớ !”.

Chuyện đó là chuyện nhỏ; chuyện nầy mới lớn nè: Chẳng qua nhà tới 4 phòng. Bỏ không thì uổng nên em cho một em từ Việt Nam mới qua ‘se’ (share) để kiếm thêm chút đỉnh tiền chợ.

Ai dè trông ngây thơ nầy nó lại khôn trật bàn đạp, ỏn ẻn sao đó, sai cái gì là ảnh hổng có  từ nan! Chỉ cách đi xe bus, xe tram, xe lửa! Ngồi thừ lừ một đống cho nó tập lái xe. Còn ở không gắn internet wifi, rồi download cái Viber gì đó cho em nói chuyện với thằng kép, còn bỏ lại Việt Nam, cho đỡ nhớ. Trong khi máy tính của em virus  nhảy vô hà rầm mà ảnh hổng có ‘ke’ (care)!

Vậy mà cứ lù khù làm thân trâu ngựa cho nó cỡi, nó còn cười, còn nói mình ngu, dại gái. Thấy gái là cứ tươm tướp lên hà!

Ảnh chống chế: “Mới qua, người ta không biết ‘English’, chân yếu tay mềm, người ta cần thì anh làm phước… Vậy thôi!”

Em bèn không cho ảnh làm phước nữa. Kêu ‘em ỏn ẻn’ dọn đi cho khuất mắt bà!

Về nhà thấy vắng, ảnh hỏi?  “Em ỏn ẻn của anh đã tìm được người làm phước hơn anh nữa, dắt em đi hồi chiều rồi!” Vậy là mặt ảnh cứ dàu dàu như tương tư chiều. Bỏ cơm đúng ba bữa, chỉ uống bia!

Phải rồi 100 người đàn ông thì hết 99.99 ưa làm anh hùng rơm! Cứ thấy gái liếc mắt đưa tình, ỏn a, ỏn ẻn là biểu gì cũng làm. Kêu nhảy vô lửa, dám cũng nhảy luôn mà không sợ phỏng ?!

Bọn đàn ông các anh gần như quáng gà vì thiếu Vitamin A, chiều sập tối mới hổng thấy đường; còn ‘ảnh’, sáng trưa chiều tối gì gặp mấy con gà móng đỏ là quáng gà!

 

***

 

Vậy mà còn ngoan cố cãi chày cãi cối là: “Dẫu xây chín bậc phù đồ. Hổng bằng làm phước cứu cho một người.” Nghe xong em, thiếu điều, tức đến ói máu vậy đó.”

Thôi chị ơi! Tụi tui yêu ai là xài hết ngũ quan lận. Mắt nhìn, thị giác. Tay sờ, xúc giác. Lưỡi nếm, vị giác. Mũi ngửi là khứu giác. Đã nhứt là tai nghe lời ngon ngọt là thính giác.

Ảnh còn sống với chị, chưa cuốn nóp là vì ảnh xài hết cái ngũ quan với chị đó đa. Còn với mấy ‘ em ỏn ẻn’ như chị vừa đấu tố, chẳng qua ảnh chỉ xài có thị giác và thính giác mà thôi. Thị giác là nhìn em đẹp, xuất sắc trong vai tì nữ. Còn thính giác là nghe lời êm đềm như mật ngọt rót vào tai. Chớ lời vợ nói, nó cay như ớt và chua như giấm nghe sao đặng?

Đàn ông mà ai không khoái em đẹp; khoái lời ca tụng, để vuốt ve lòng tự ái!  Khoái thôi! Chớ từ khoái đến yêu còn cả ngàn cây số lận! Chị đừng có lo sợ chi cho hao mòn cái dáng ‘ú nu’ nhe! Hãy chăm sóc anh ấy! Đừng ác khẩu, nói lời phang ngang bửa củi nữa!

 

***

 

 

Muốn giữ lửa ấm tình ta, thằng chả có cái gì thì chị nhớ xài cho hết nhe! Đừng có bỏ cho rêu mọc tùm lum trong hoang phế!”

Vì có chuyện như vầy: Một em bất chợt về nhà, thấy một em lạ hoắc lạ huơ từ phòng ngủ của chồng mình tồng ngồng, long nhong, tông luôn ra cửa.

“Cái quái quỷ gì đã xảy ra ở đây?”“Chẳng qua khi em không có ở nhà thì cô ấy gõ cửa xin cái gì ăn cho đỡ đói! Thiệt là tội nghiệp!

Anh nhớ nồi bún riêu cua, anh bỏ công nấu cho em ăn, mà em chê dở ẹc không thèm đụng đũa tới. Nên anh lui cui múc cho cô ấy một tô đầy vun!”“Ăn hết bún, rau muống chẻ; đến chút nước súp cù cặn đáy tô cũng không bỏ phí, húp nghe rồn rột!”

“Anh lại thấy quần áo cô ấy đang mặc sờn cũ quá; mà tủ áo em quần áo biết bao nhiêu bộ, chất đầy, mà em chẳng thèm mặc tới một lần. Nên anh đem cho cô ấy.”

“Tắm rửa xong, xịt vô nách vài giọt nước hoa Chanel số 5, (anh mua tặng em kỷ niệm ngày cưới của đôi ta năm rồi), mà em chê mùi hăng hắc nên hổng chịu xài, rồi mặc bộ quần áo anh cho. Cô ấy lột xác, từ một con bé lọ lem thành minh tinh màn bạc Củng Lợi!”

“Cô ấy rất lấy làm cảm động về tấm lòng nhân từ và độ lượng của anh, xao xuyến hỏi: “Anh còn cái gì mà chị ấy bấy lâu không xài, không rớ tới thì anh cứ cho em!”

“Thiệt là quá đã! Hi hi!”

 

 

Đoàn Xuân Thu

Melbourne

 



 
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nền âm nhạc Việt Nam đã mất đi những khuôn mặt tài hoa, nhân cách… nhưng, rất may đã gởi lại những ca khúc bất tử. Nhạc sĩ tài hoa của nhân loại Johann Sebastian Bach (1865-1750) cho rằng “Âm nhạc có thể giúp tinh thần rũ sạch mọi bụi trần của cuộc sống thường ngày” nên khi “đầu óc vẩn đục” hãy lắng nghe ca khúc của tác giả đã quý mến để rũ sạch bụi trần.
Tôi đã được đọc rất nhiều bài trong “Hoa Cỏ Bên Đường” trước khi chúng được chọn cho vào tuyển tập này. Mấy năm nay, cô Kiều Mỹ Duyên luôn dành cho Bút Tre hân hạnh đăng những bài viết ngắn của cô. Bài nào cũng được độc giả khen tặng, đặc biệt bài “Cho Nhau Thì Giờ” gây tác động sâu sắc đến người đọc.
Dưới thời Việt Nam Cộng hòa ở trong Nam, chuyện tranh luận giữa Chính quyền và người dân về những ưu, khuyết điểm của chế độ chính trị là việc bình thường. Các Dân biểu và Nghị sỹ tại lưỡng viện Quốc hội có quyền chất vấn Thủ tướng và các Bộ trưởng Chính phủ bất kỳ lúc nào thấy cần. Nhưng ở Việt Nam Dân chủ Công hòa miền Bắc trước năm 1975 thì khác. Phê bình đảng cầm quyền là tự mở cửa vào tù. Đại biểu Quốc hội và các Hội đồng Nhân dân các cấp chỉ biết làm việc theo lệnh của Bộ Chính trị và cấp trên.
Nước Úc đã bước vào tiết Thu, khí trời lạnh, những chiếc lá đang đổi sang màu, cơn mưa đầu mùa làm lòng người se lại. Nhận tin báo từ quê nhà Thầy đã viên tịch, lòng con đau nhói vì không về được để đảnh lễ Kim Quan nhục thân Thầy, thọ tang Ân Sư Giáo Dưỡng. Nơi phương trời viễn xứ, con hướng về ngôi Chùa Bình An, Giác Linh Đài tâm tang thọ phục.
Tôi tin vào những điều không thể. Tưởng tượng bạn đang rất căm ghét một con người hay một con vật nào đó. Rồi bỗng dưng một ngày bạn thấy họ là chính mình. Bạn có cảm giác mình biết về họ rõ như biết về những đường chỉ trên bàn tay của mình. Thậm chí, bạn cảm được cái khát khao và thương nó như thương nỗi khát khao của mình ngày nào - đó là cái tình cảm lạ lùng mà tôi dành cho con chuột của con trai tôi.
Nước tìm chỗ trũng thì tiền cũng biết chạy vòng quanh thế giới kiếm lời. Thị trường nhà đất ở Nhật bị sụp vào đầu thập niên 1990 nên tiền chạy sang Đông Nam Á và Đông Âu tìm các con rồng sắp cất cánh. Khi Đông Á và Đông Âu bị khủng hoảng vào cuối thập niên 1990 tiền lại đổ vào Mỹ và Nam Âu bơm thành hai bong bóng địa ốc rồi vỡ tung năm 2007 (Mỹ) và 2010 (Nam Âu).
Tôi tình cờ tìm được ấn bản Lá Thư Về Làng của nhạc sỹ Thanh Bình, do nxb Lúa Mới phát hành, năm 1956. Vào thời điểm đó, tuy chưa đủ tuổi để cắp sách đến trường nhưng tôi cũng đã thuộc lời của nhạc phẩm này rồi vì nghe mấy bà chị và radio hay hát
Thới gian vẫn không ngừng trôi, hết xuân lại hạ, ngày tháng dần qua như nước chảy mây bay, sóng sau đè sóng trước, từng thế hệ lần lượt nối tiếp nhau. Ba chẳng mấy chốc giờ đã lên nội, ngoại. Tóc ba đã bạc trắng mái đầu, mỏi gối chồn chân… Thương ba nhưng đành chịu thôi, quy luật sinh – lão – bệnh – tử có chừa ai đâu!
Khi vừa nhận chức, Tổng thống Joe Biden đã phát biểu rằng dân chúng Mỹ sẽ có thể tụ họp ăn mừng Lễ Độc lập 4/7 trong hè sắp tới. Điều đó chắc sẽ xảy ra vì còn một tháng nữa là đến ngày 4/7, trong khi tiểu bang California là nơi đã có những giới hạn khắc khe nhất nước trong việc phòng chống Covid thì cũng đang mở cửa ra. Nhiều trường phổ thông và đại học đang tổ chức lễ tốt nghiệp, trong giãn cách xã hội và giới hạn khách tham dự là dấu hiệu đáng mừng cho sinh viên học sinh. Giờ N sắp điểm với Covid-19 ở California. Chiến thắng cơn đại dịch trên nước Mỹ cũng đã thật gần.
Nhưng ngặt nổi, cả 3 Văn kiện Cương lĩnh, Điều lệ đảng và Hiến pháp đều tập trung vào một mục tiêu là bảo vệ tuyệt đối quyền cai trị độc tôn và độc tài cho đảng. Cho nên, khi tình trạng “tự diễn biến, tự chuyển hóa” của cán bộ đảng vẫn “tưng bừng hoa lá cành” đe dọa vị trí cầm quyền của đảng và sự sống còn của chế độ thì “bảo vệ nội bộ” cũng chính là giữ cho đảng khỏi vỡ từ trong lòng Chế độ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.