Hôm nay,  

Hội ngộ

15/06/201909:16:00(Xem: 5111)

Hồ Thanh Nhã

 

          Hội ngộ

 

 

Bốn tư năm đi qua

Nhăn nheo vầng trán hẹp

Cuộc đời xưa đã khép

Cho cõi lòng xót xa

 

Anh đến từ bờ Đông

Mùa nầy cây đỏ lá

Nghẹn ngào nơi xứ lạ

Bát ngát tình núi sông

 

Anh về nơi biển Nam

Mưa sụt sùi bán đảo

Vài con chim báo bão

Trốn gió bờ đá xanh

 

Anh mang thắm thiết tình

Chút nắng vàng Châu Úc

Xa rồi thời hỏa ngục

Cửa khép đời chiến chinh

 

Nầy anh cho hỏi nhé!

Mùa nầy sông đóng băng

Đàn chim di trú bé

Hẳn đã về phương Nam?

 

Long lanh hàng nước mắt

Rõ trên bờ mi đen

Bàn tay nghe ấm áp

Ánh nắng bờ sông Seine

 

Khóm xương rồng sa mạc

Tình người Nevada

Ai qua Thung lũng Chết

Cho đen sạm làn da?

 

Một chiều xưa Tân Cảnh

Trên lối mòn âm u

Chiến xa vừa trúng đạn

Rực sáng ánh sương mù

 

Người đi qua cõi chết

Người từ giã lao tù

Người về từ xứ tuyết

Người đến từ thiên thu

 

Bốn tư  năm hội ngộ

Mỏi mòn chuyện lứa đôi

Bốn tư  năm sương gió

Ánh mắt thay môi cười

 

Năm nao đi chiến dịch

Lửa đỏ trời Trị Thiên

Năm nao ngàn vết xích

Cắt nát vùng Tây Nguyên?

 

Ánh hỏa châu rực rỡ

Xé rách màn đêm đen

Mùa nước về châu thổ

Ngang dọc khắp bưng biền

 

Đêm nao rời đất giặc?

Lấp lánh trời sao đêm

Sương rơi trên pháo tháp

Lạnh buốt đôi vai mềm

 

Người về từ An Lộc

Người đến từ Chu Pao

Đánh lớn vùng Tam giác

Vết thương chiều Xuân nào

 

Điếu thuốc chuyền tay đỏ

Trên đỉnh đèo An Khê

Dãy Poncho nằm đó

Chờ trực thăng đưa về

 

Người để lại bàn tay

Mùa Hè xưa lửa đỏ

Kẻ ngập ngừng nạng gỗ

Bậc thềm cao bên nầy

 

Đâu ngày xưa mây trắng

Rừng úa lá biên khu?

Đôi mắt còn khoảng trống

Lặng lẽ kiếp đui mù

 

Vết thương chưa kín miệng

Còn đỏ hỏn da non

Người giã từ cuộc chiến

Nhếch mép cười héo hon

 

Bốn tư  năm tương phùng

Nhìn nhau mà lệ ứa

Mùa Xuân không còn nữa

Cuối cuộc đời lưu vong …

 

             Hồ Thanh Nhã.

 

 

Cuộc chiến đi qua đã hơn 44 năm rồi Những người lính Thiết giáp trẻ năm xưa  bây giờ đã già hết rồi. Dấu ấn thời gian để lại hình ảnh những mái tóc bạc. rụng răng móm mém, chiếc xe lăn. chiếc gậy chống..Lưu lạc nơi xứ người quá lâu. họ nhớ quê hương. nhớ thân bằng quyến thuộc. nhớ từng địa danh mà họ đã đặt chân qua từng vùng chiến trận trong suốt cuộc đời chinh chiến của họ. Bởi vậy họ tổ chức những ngày họp mặt binh chủng hằng năm cho từng địa phương và ngày Đại hội Thiết giáp thế giới 2 năm một lần. ở nhiều tiểu bang khác nhau. Năm 2015 tổ chức ở San Jose- Bắc California -, năm 2017 họp mặt ở Westminster-Nam California- và năm nay 2019 tổ chức ở Tampa –Tiểu bang Florida-.Ai ai cũng mong đợi tới ngày Đại hội để gặp lại nhau.Gặp nhau để mừng mừng tủi tủi là bạn mình vẫn còn sống. Gặp nhau để ôn lại những kỹ niệm xưa nhắc lại những người bạn đã nằm xuống. Kỷ niệm chập chùng đã đi qua từng mái đầu bạc. nhưng tâm tình những người lính già vẫn còn nguyên như ngày xưa. lúc còn khoát áo lính.Đó là tình huynh đệ chi binh.

Có người bạn gởi thiệp mời con gái lấy chồng. kèm theo thư là bức ảnh cưới cũ mèm của anh chị ngày xưa. Ảnh chụp tập thể bạn bè dự đám cưới anh chị hơn ba mươi mấy năm trước. trong đó có tác giả dự. Để chi vậy ? Để cho tác giả ôn lại hình ảnh bạn bè cũ. ai còn ai mất? Xin đọc bài  ; Ảnh cưới ngày xưa  như sau :

 

 

                   Ảnh cưới ngày xưa

 

Bạn gởi thiệp mời : con xuất giá

Kèm theo ảnh cưới bố ngày xưa

Ba lăm năm cũng cho là ngắn

Chớp mắt qua rồi chuyện gió mưa

 

Đám cưới đơn sơ màu áo lính

Khách mời toàn lũ khách nhà binh

Cô dâu chẳng có vòng hoa cưới

Mà mắt long lanh thắm thiết tình

 

Những chàng khách trẻ còn lông mép

Bên cạnh người yêu tuổi học trò

Tiệc cưới ba ngày. ra chiến trận

Tình đầu cân lượng nhẹ như tơ

 

Bạn bè đáp nghĩa cùng sông núi

Tuổi trẻ ngang tàng chí trượng phu

Sinh tử xem chừng gang tấc đó

Nào ai. ai biết cõi sương mù?

 

Mưa chớm đầu mùa đi chiến dịch

Ôi! Tuần trăng mật cũng ô hô

Khi bình hoa cưới chưa tàn héo

Đã tiễn chồng theo bước hải hồ

 

Bảy chàng hảo hớn đôi mươi đó

Có bốn người đi chẳng trở về

Có bốn mái đầu. xanh suối tóc

Khăn tang hờ hửng. khuất trăng thề

 

Ảnh cũ người nay…ba chiếc bóng

Mỏi mòn thân thế trắng đôi tay

Nửa đêm thấy bạn về đâu đấy

Tỉnh giấc…còn thương giấc mộng dài

 

                       Hồ Thanh Nhã

 

 



 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.