Hôm nay,  

Hội ngộ

15/06/201909:16:00(Xem: 5132)

Hồ Thanh Nhã

 

          Hội ngộ

 

 

Bốn tư năm đi qua

Nhăn nheo vầng trán hẹp

Cuộc đời xưa đã khép

Cho cõi lòng xót xa

 

Anh đến từ bờ Đông

Mùa nầy cây đỏ lá

Nghẹn ngào nơi xứ lạ

Bát ngát tình núi sông

 

Anh về nơi biển Nam

Mưa sụt sùi bán đảo

Vài con chim báo bão

Trốn gió bờ đá xanh

 

Anh mang thắm thiết tình

Chút nắng vàng Châu Úc

Xa rồi thời hỏa ngục

Cửa khép đời chiến chinh

 

Nầy anh cho hỏi nhé!

Mùa nầy sông đóng băng

Đàn chim di trú bé

Hẳn đã về phương Nam?

 

Long lanh hàng nước mắt

Rõ trên bờ mi đen

Bàn tay nghe ấm áp

Ánh nắng bờ sông Seine

 

Khóm xương rồng sa mạc

Tình người Nevada

Ai qua Thung lũng Chết

Cho đen sạm làn da?

 

Một chiều xưa Tân Cảnh

Trên lối mòn âm u

Chiến xa vừa trúng đạn

Rực sáng ánh sương mù

 

Người đi qua cõi chết

Người từ giã lao tù

Người về từ xứ tuyết

Người đến từ thiên thu

 

Bốn tư  năm hội ngộ

Mỏi mòn chuyện lứa đôi

Bốn tư  năm sương gió

Ánh mắt thay môi cười

 

Năm nao đi chiến dịch

Lửa đỏ trời Trị Thiên

Năm nao ngàn vết xích

Cắt nát vùng Tây Nguyên?

 

Ánh hỏa châu rực rỡ

Xé rách màn đêm đen

Mùa nước về châu thổ

Ngang dọc khắp bưng biền

 

Đêm nao rời đất giặc?

Lấp lánh trời sao đêm

Sương rơi trên pháo tháp

Lạnh buốt đôi vai mềm

 

Người về từ An Lộc

Người đến từ Chu Pao

Đánh lớn vùng Tam giác

Vết thương chiều Xuân nào

 

Điếu thuốc chuyền tay đỏ

Trên đỉnh đèo An Khê

Dãy Poncho nằm đó

Chờ trực thăng đưa về

 

Người để lại bàn tay

Mùa Hè xưa lửa đỏ

Kẻ ngập ngừng nạng gỗ

Bậc thềm cao bên nầy

 

Đâu ngày xưa mây trắng

Rừng úa lá biên khu?

Đôi mắt còn khoảng trống

Lặng lẽ kiếp đui mù

 

Vết thương chưa kín miệng

Còn đỏ hỏn da non

Người giã từ cuộc chiến

Nhếch mép cười héo hon

 

Bốn tư  năm tương phùng

Nhìn nhau mà lệ ứa

Mùa Xuân không còn nữa

Cuối cuộc đời lưu vong …

 

             Hồ Thanh Nhã.

 

 

Cuộc chiến đi qua đã hơn 44 năm rồi Những người lính Thiết giáp trẻ năm xưa  bây giờ đã già hết rồi. Dấu ấn thời gian để lại hình ảnh những mái tóc bạc. rụng răng móm mém, chiếc xe lăn. chiếc gậy chống..Lưu lạc nơi xứ người quá lâu. họ nhớ quê hương. nhớ thân bằng quyến thuộc. nhớ từng địa danh mà họ đã đặt chân qua từng vùng chiến trận trong suốt cuộc đời chinh chiến của họ. Bởi vậy họ tổ chức những ngày họp mặt binh chủng hằng năm cho từng địa phương và ngày Đại hội Thiết giáp thế giới 2 năm một lần. ở nhiều tiểu bang khác nhau. Năm 2015 tổ chức ở San Jose- Bắc California -, năm 2017 họp mặt ở Westminster-Nam California- và năm nay 2019 tổ chức ở Tampa –Tiểu bang Florida-.Ai ai cũng mong đợi tới ngày Đại hội để gặp lại nhau.Gặp nhau để mừng mừng tủi tủi là bạn mình vẫn còn sống. Gặp nhau để ôn lại những kỹ niệm xưa nhắc lại những người bạn đã nằm xuống. Kỷ niệm chập chùng đã đi qua từng mái đầu bạc. nhưng tâm tình những người lính già vẫn còn nguyên như ngày xưa. lúc còn khoát áo lính.Đó là tình huynh đệ chi binh.

Có người bạn gởi thiệp mời con gái lấy chồng. kèm theo thư là bức ảnh cưới cũ mèm của anh chị ngày xưa. Ảnh chụp tập thể bạn bè dự đám cưới anh chị hơn ba mươi mấy năm trước. trong đó có tác giả dự. Để chi vậy ? Để cho tác giả ôn lại hình ảnh bạn bè cũ. ai còn ai mất? Xin đọc bài  ; Ảnh cưới ngày xưa  như sau :

 

 

                   Ảnh cưới ngày xưa

 

Bạn gởi thiệp mời : con xuất giá

Kèm theo ảnh cưới bố ngày xưa

Ba lăm năm cũng cho là ngắn

Chớp mắt qua rồi chuyện gió mưa

 

Đám cưới đơn sơ màu áo lính

Khách mời toàn lũ khách nhà binh

Cô dâu chẳng có vòng hoa cưới

Mà mắt long lanh thắm thiết tình

 

Những chàng khách trẻ còn lông mép

Bên cạnh người yêu tuổi học trò

Tiệc cưới ba ngày. ra chiến trận

Tình đầu cân lượng nhẹ như tơ

 

Bạn bè đáp nghĩa cùng sông núi

Tuổi trẻ ngang tàng chí trượng phu

Sinh tử xem chừng gang tấc đó

Nào ai. ai biết cõi sương mù?

 

Mưa chớm đầu mùa đi chiến dịch

Ôi! Tuần trăng mật cũng ô hô

Khi bình hoa cưới chưa tàn héo

Đã tiễn chồng theo bước hải hồ

 

Bảy chàng hảo hớn đôi mươi đó

Có bốn người đi chẳng trở về

Có bốn mái đầu. xanh suối tóc

Khăn tang hờ hửng. khuất trăng thề

 

Ảnh cũ người nay…ba chiếc bóng

Mỏi mòn thân thế trắng đôi tay

Nửa đêm thấy bạn về đâu đấy

Tỉnh giấc…còn thương giấc mộng dài

 

                       Hồ Thanh Nhã

 

 



 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tôi may mắn được bằng hữu gửi cho cuốn băng ghi âm buổi nói chuyện (“Định Hướng Tương Lai Với Thế Hệ Tăng Sĩ Trẻ Ngày Nay”) của Thích Tuệ Sỹ, tại chùa Từ Hiếu. Khi đề cập đến sự “căng thẳng” giữa quý vị sư tăng bên Viện Hóa Đạo và nhà đương cuộc Hà Nội, về quyết định khai sinh ra Giáo Hội Phật Giáo Quốc Doanh – vào năm 1981 – Hòa Thượng có nhắc lại lời phát ngôn (rất độc đáo và thú vị) của một vị tướng lãnh trong của lực lượng công an
Nỗi buồn tận huyệt của những đầu óc cải cách lớn nhất của dân tộc cũng giống như nỗi lòng của người mẹ khi thấy đàn con ngày càng suy kiệt. Mà những thách thức họ từng đối phó cũng chính là chướng ngại của người mẹ vì sự nhỏ nhen, ghen tuông của những thứ “cha/dượng” nhỏ nhen, thậm chí chỉ đơn thuần là thứ tiểu nhân mơ làm cha, làm dượng.
Nhà báo thạo tin nội bộ đảng CSVN. Huy Đức (Trương Huy San, Osin Huy Đức) và Luật sư Trần Đình Triển, chuyên bênh vực Dân oan bị bắt tạm giam, theo tin chính thức của nhà nước CSVN ngày 07/06/2024...
Quý vị nghĩ sao nếu có người nói với quý vị rằng chính phủ và giới truyền thông Hoa Kỳ đang bị kiểm soát bởi một băng nhóm bí mật, nhóm người này tôn thờ ma quỷ và đứng sau hàng loạt các vụ bắt cóc trẻ em? Theo một cuộc khảo sát gần đây, 17% người dân Hoa Kỳ tin rằng thuyết âm mưu này là có thật.
Ngày 30 tháng 5, một bồi thẩm đoàn ở New York kết luận, cựu Tống thống Donald Trump phạm tất cả 34 tội danh. Đây là một sự kiện chưa từng xảy ra trong lịch sử nước Mỹ, khi lần đầu tiên một cựu tổng thống bị tuyên án nhiều tội đại hình trong một vụ án hình sự. Ông Trump bị kết tội làm làm giả hồ sơ kinh doanh để che giấu các khoản khoản thanh toán tiền bịt miệng cho cựu ngôi sao phim khiêu dâm Stormy Daniels, nhằm mục đích ém nhẹm các thông tin bất lợi trước cuộc bầu cử năm 2016, để cử tri bỏ phiếu cho ông ta.
Hôm rồi, cháu Út hỏi: Người mình hay nói “phải sống đàng hoàng tử tế”. Thế nào là “đàng hoàng”, hả bố ? Tôi lúng túng không biết trả lời sao cho gọn gàng và dễ hiểu nên đành phải kể lại cho con nghe mẩu chuyện ngăn ngắn, của một nhà báo lẫy lừng (Anh Ba Sàm) đọc được qua Thông Tấn Xã Vỉa Hè: “Sau 1975, có những thứ mà Sài Gòn, miền Nam làm cho hắn rất lạ và không thể quên. Một đêm, chạy xe máy về nhà (ông cậu), tới ngã tư đèn đỏ, ngó hai bên đường vắng hoe, hắn rồ ga tính vọt thẳng. Bất ngờ nghe bên tai tiếng thắng xe cái rẹc, liếc qua thấy ông lão với chiếc xích lô trống không. Quê quá, phải dừng theo!”
Nếu cái gì cũng có bước khởi đầu của nó thì -- ngoài công việc thường ngày là quan sát hành động của từng con người để có một phán xét cuối cùng vào thời điểm thích hợp -- đâu là việc làm đầu tiên của Thượng Đế? Câu trả lời, theo một câu chuyện chỉ để cười chơi, rất thích hợp với bộ máy chuyên tạo nên cảnh rối ren hỗn loạn trên đất nước chúng ta. Cái câu chuyện về một cảnh trà dư tửu hậu khi những nhà chức nghiệp cãi nhau rằng nghề của ai có trước, dựa trên những tín lý từ bộ kinh Cựu Uớc, đặc biệt là chương Sáng Thế Ký.
Đảng CSVN có nhiều chứng bệnh lây nhiễm trong thời kỳ “đổi mới” như tham nhũng, tiêu cực, lợi ích nhóm và chia rẽ, nhưng 3 chứng “nhận vơ”, “lười lao động” và “lười làm việc” của một bộ phận không nhỏ cán bộ đảng viên đã khiến Đảng lo sợ.
Bất ngờ sáng 30/05/24, TT Biden tuyên bố bỏ giới hạn sử dụng võ khí của Huê Kỳ cung cấp cho Ukraine đánh Nga. Đồng thời, Âu châu đã thỏa thuận một quyết định mới quan trọng là bỏ giới hạn đỏ, gởi huấn luyện viên quân sự qua Ukraine giúp quân đội Ukraine, cho phép Ukraine sử dụng các loại võ khí mạnh và có tầm hoạt động xa tới lãnh thổ Nga nhằm những mục tiêu quân sự. Riêng Anh đã bước tới trước, một số quân đội Anh đang hoạt động tại Ukraine.
“Que Sera Sera,” ca khúc này luôn gắn bó với tâm tư của cậu bé bảy tuổi. Đi xem xi-nê với mẹ, sau này mới biết là phim The Man Who Knew Too Much, về nhà tôi nhớ mãi cái giai điệu vui tươi và đôi môi nhảy múa, khi nữ diễn viên hát đoạn que sera sera. “Chuyện gì đến sẽ đến,” một câu nói đầy thơ mộng đối với cậu bé, rồi dần dần lớn lên biến thành câu nói chấp nhận chuyện ngày mai ‘Life is a crazy ride, and nothing is guaranteed. (Đời là chuyến đi điên rồ, không có gì bảo đảm. ‘Eminem’.) Dường như, có một chút bất cần, không quan tâm chuyện gì sẽ xảy đến. Tưởng chỉ là như vậy, ai ngờ, câu nói bỗng đứng dựng lên, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì đến sẽ đến là sao?” Đúng, “sẽ đến” thuộc về tương lai, thuộc về bí mật, nhưng “chuyện gì đến,” một phần đã bị khám phá, tìm thấy, công bố. Chúng ta, con người hiện tại, thế kỷ 21, may mắn có một khoa học khá trung thực và năng nổ, mở ra cho sự hiểu biết còn kém cỏi, nhiều nơi quá khứ còn tối tăm và nhiều nơi chờ ánh sánh rọi tới.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.