Hôm nay,  

Ngân hàng

01/07/201910:40:00(Xem: 4052)

Ngân hàng 


Ngân hàng nầy một lần anh tới

Rồi mãi ba năm chẳng nỡ rời

Ở đó mỗi ngày trăm lượt khách

Người quen kẻ lạ…bạn bè thôi


Mùa Xuân có một đàn chim sáo

Làm tổ mái nhà rêu mốc xanh

Nhớ quá quê xưa bờ ngói cũ

Sáo con bay tập trước sân đình


Mùa Xuân cũng có đàn chim én

Mở hội đoàn viên chuyến viễn trình

Thương quá cả đời di trú mãi

Hạt mưa làm ướt cánh chim xanh


Thứ Sáu ngân hàng đông khách quá

Cô Teller mỉm nụ cười tươi

Chỉ mong line khách vơi đi chút

Vừa đủ cho lòng đôi phút vui


Mùa Hạ đã về qua thương xá

Hơi nóng sang từ những lá thông

Thèm một cơn mưa dù rất nhỏ

Cũng mang đôi chút mát trong lòng


Tuần qua vắng bóng sao mà nhớ

Đôi mắt nâu sâu mái tóc dài

Nhớ sớm Thu sang gầy dáng liễu

Tóc vờn một thoáng gió heo may


Rồi mùa Thu đến mây màu xám

Hái hết hàng phong. .những lá vàng

Ví nếu sang năm còn gặp nữa

Mong em đừng giận gió mùa sang


Bà lão lâu nay không thấy tới

Xe lăn đẩy mãi kiếp ưu phiền

Dẫu sao nếu có lần sinh tử

Thì cũng coi là lẽ tự nhiên


Đông lạnh nhiều sau lễ Tạ Ơn

Cũng vui bếp lửa đỏ than hồng

Cũng vui chốc lát đời phiêu bạt

Đất khách sum vầy..đất nước không


Chúa nhật nầy em về bờ Đông

Vẫy tay cũng thấy ấm đôi lòng

Biết nhau giây phút rồi ly cách

Bóng lẻ đường dài anh nhớ không  ?


Tuần sau lấy vé về ăn Tết

Anh muốn cùng đi chuyến Việt Nam ?

Có lẽ năm nay mai nở muộn

Bởi chờ…chờ mãi khách xa xăm


Trọn bốn mùa qua thương xá ấy

Bốn mùa lại đến vó câu mau

Đổi thay..ừ nhỉ nhiều thay đổi !

Nước chảy hoa trôi dưới bóng cầu


***


Một ngày của Shorae


Ngày Đông Irvine bầu trời xuống thấp

Em giương cao dù chạy dưới mưa bay

Ngày Đông đi qua mấy hàng dương liễu

Lá rủ buồn hiu sợi ngắn sợi dài


Hôm nay Shorae…váy màu xanh thẫm

Áo khoát mạ non lấm tấm hoa vàng

Em mỉm cười chào : Tốt lành buổi sáng

Gió sớm nô đùa từng giọt sương tan


Em ngồi vào quầy đếm tiền cho khách

Thoăn thoắt làm sao mười ngón tay dài

Ngân hàng đầu tuần line dài chóng mặt

Tan sở em về…tay cũng trắng tay


Người khách tần ngần đếm tiền vừa đổi

Đồng Yen xuống rồi…tiền Mỹ ít thôi

Em thầm cảm thông nói lời an ủi :

Có lẽ sang tuần giá cũng lên thôi !


Mười giờ mười lăm…xe tiền bọc thép

Từng hộp tiền xu xếp dọc xếp ngang

Nhân viên chuyển tiền tay hờ báng súng

Đẩy xe tiền qua…khách lạ xếp hàng


Em vào phòng lunch ngả người trên ghế

Nhấp nháp từ từ…ngụm nhỏ cà phê

Miếng bánh Pizza còn đang bốc khói

Buổi sáng mệt nhoài chẳng thiết ăn chi


Hai giờ kém mười…hai người cảnh sát

Vào cửa điều tra chi phiếu không tiền

Hai giờ hăm lăm…ba người ra cửa

Hai tay trong còng…thiếu phụ da đen


Ba giờ trời mưa mây giăng bốn hướng

Ông khách hói đầu ngao ngán nhìn mưa

Em xem đồng hồ…bao giờ mưa tạnh ?

Khách vắng …thời gian không thiếu không thừa


Anh khách nhà binh đổi tiền Iraq

Em mỉm cười tươi từ chối tiền nầy

Vẫn nụ cười tươi khi chào buổi sáng

Em giữ đến chiều…ngoài cửa mưa bay


Chiều Đông ngắn dần : năm giờ đèn sáng

Cô gái Teller khoan khoái mỉm cười

Còn một giờ thôi , ngoài trời mưa tạnh

Còn một giờ thôi , mái ấm sum vầy


Sáu giờ chuông reo ngân hàng đóng cửa

Em lái xe về…đường Lake vắng hoe

Ngã tư đèn xanh mập mờ bóng tối

Từng cánh chim đêm uể oải bay về …


Hồ Thanh Nhã 



Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngày 30/4 năm thứ 46 sau 1975 đặt ra câu hỏi: Còn bao nhiêu năm nữa thì người Việt Nam ở hai đầu chiến tuyến trong chiến tranh mới “hòa giải, hòa hợp” được với nhau để thành “Một Người Việt Nam”? Hỏi chơi vậy thôi chứ cứ như tình hình bây giờ thì còn mút mùa lệ thủy. Nhưng tại sao?
30 tháng Tư. Đó là ngày nhắc nhở chúng ta cần có dự tính cho tương lai. Vào năm 1975, ai có thể ngờ rằng sẽ có gần 2 triệu người Việt tại Hoa Kỳ nuôi dưỡng cuộc sống có ý nghĩa và đóng góp một cách đáng kể cho xã hội? Ai ngờ được rằng hiện đã có thế hệ người Mỹ gốc Việt thứ ba, thứ tư?
Tổng thống Joe Biden như một người thuyền trưởng, nắm con thuyền quốc gia giữa cơn bão dữ. Chỉ trong cơn sóng lớn mới thấy được khả năng người lèo lái. Những thách thức vẫn còn trước mặt, nhưng con thuyền quốc gia hứa hẹn sẽ đến được chân trời rộng mở. Sự lãnh đạo và phục vụ thầm lặng, bền đỗ cho quốc gia và người dân của tổng thống Joe Biden đã được chứng minh bằng kết quả hiển hiện trong 100 ngày vừa qua.
Ca sĩ Tina Turner, có lẽ ai cũng biết nhưng quá trình tìm đến đạo Phật, trở thành Phật tử và sự tinh tấn của cô ta chắc không nhiều người biết. Giáo lý đạo Phật đã vực dậy đời sống cá nhân cũng như sự nghiệp của cô ta từ hố thẳm đau khổ, thất vọng.
Một nhân vật còn sống sót sau thảm họa Lò sát sinh (Holocaust) và từng đoạt giải Nobel Hòa bình, Elie Wiesel, nói: "Sự đối nghịch của tình thương không phải là sự ghét bỏ, mà là sự dửng dưng. Sự dửng dưng khiến đối tượng thành vắng bóng, vô hình…"
Tháng 10/1954, ông Trần Văn Hương được bổ nhiệm làm Đô Trưởng thủ đô Sài Gòn nhưng chỉ được vài tháng ông xin từ chức không cho biết lý do. Ngày 26/4/1960, ông Hương cùng 17 nhân sĩ quốc gia thành lập nhóm Tự Do Tiến Bộ, tổ chức họp báo công bố một bản tuyên cáo tại khách sạn Caravelle. Nội dung Bản Tuyên Cáo rất ôn hòa chỉ yêu cầu Tổng thống Ngô Đình Diệm mở rộng chính quyền để các nhà trí thức có thể hợp tác với chính phủ nếu được yêu cầu. Ngày 11/11/1960, ông Hương ký tên ủng hộ cuộc đảo chánh do Đại tá Nguyễn Chánh Thi khởi xướng, ông bị bắt trong tù ông có viết một tập thơ lấy tên là “Lao trung lãnh vận” (Những vần thơ lạnh lẽo ở trong tù).
Làm người, không có gì hào sảng hơn, là được sinh tử với những gì mình hằng mong sinh tử cùng. Làm phóng viên, không có gì cảm hứng hơn là được thành nhân chứng của những nhân chứng và sự kiện. Cả hai nguyện ước, đời và nghề, đã làm nên một miền hoa cỏ có tên gọi là Kiều Mỹ Duyên.
Bạn có bao giờ ôm giấc mơ đặt chân lên cát nóng sa mạc và đứng đối mặt cùng một Kim Tự Tháp vĩ đại, khi học sử về Ai Cập Cổ Đại ngày còn bé thơ chưa? Bạn có từng ước ao được thấy bức tượng Nhân Sư tận mắt hơn là xem hình ảnh trên mạng hay phim ảnh không?
Với phần lớn dân Việt tị nạn vẫn còn sống sót từ thế kỷ qua thì quên vẫn thường dễ chịu hơn là nhớ, kể cả những kẻ đang cầm quyền ở đất nước này. Những dịch vụ “bán bãi thu vàng” của người vuợt biên, tuy có mang lại lợi nhuận không nhỏ nhưng lại không phải là kỳ tích kinh tế để họ có thể tự hào. Đó là lý do mà nhà nước hiện hành vận động mọi phương thức ngoại giao để yêu cầu các nước Á Châu “đục bỏ bỏ những bia tưởng niệm thuyền nhân.” Chối bỏ quá khứ, tuy thế, không phải là phương cách tích cực để tiếp cận với hiện tại hay hướng đến tương lai. Vết thương của những thuyền nhân vào cuối thế kỷ hai mươi vẫn chưa kịp khép thì đầu thế kỷ này lại phát sinh ra những thuyền nhân mới. Tuy có tên gọi là nouveaux boat people nhưng họ không di tản bằng đường thủy.
Diệt chủng người Duy Ngô Nhĩ là hàng loạt các vi phạm nhân quyền đang diễn ra đã được thực hiện bởi chính quyền TQ chống lại người Duy Ngô Nhĩ và các nhóm dân tộc và tôn giáo thiểu số trong và chunh quanh Vùng Tự Trị Duy Ngô Nhĩ ở tỉnh Tân Cương (XUAR) của nước Cộng Hòa Nhân Dân Trung Hoa, theo bản tin “Uighurs: 'Credible Case' China Carrying Out Genocide” được đăng trên BBC News tiếng Anh vào ngày 8 tháng 2 năm 2021.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.