Hôm nay,  

Vườn cò Cà Mau

11/07/201912:13:00(Xem: 12926)

Ở lại Cổ Cò 


Con chim sâu nho nhỏ

Làm tổ cành hoa lau

Tháng Giêng bông hồng đỏ

Nở rộ vườn hoa sau


Bây giờ em ở đâu ? 

Nắng trưa dòn mái lá

Xứ nghèo trơ gốc rạ

Tháng Hai mình mất nhau


Chàng trai cày quê mùa

Ở lại vùng nước lợ

Cô dâu ngày tháng đó

Chắc chỉ về trong mơ


Em từ xa Cổ Cò

Chuyến bay về Trùng Khánh

Núi tiếp rừng thăm thẳm

Có khác gì quê xưa ?


Lấy chồng sang đất Tàu

Sóng bạc giòng Hán Thủy

Đường xuyên sơn vạn lý

Bao giờ mình gặp nhau ?


Tháng Ba bông sứ rụng

Đường vắng gà gáy trưa

Nắng trên hồ bông súng

Có phải màu nắng xưa ?


Em còn nhớ hay quên ? 

Mùa nào ba khía hội

Ánh đèn soi le lói

Sáng nổi mừng nửa đêm


Thương bát canh rau đắng

Ngọt chút tình tép rong

Một lần xa cách bạn

Mới thấy lòng trống không


Thiên đường trên mây xanh

Quá tầm tay em với

Hạnh phúc nào em đợi

Từ khoảng trống mong manh ?


Bài thơ viết đêm qua

Tiễn người đi đất khách

Ngọn nến hồng soi mặt

Vắng cái nhìn thiết tha


Hồ Thanh Nhã  


***

Vườn cò Cà Mau 


Nằm trên địa bàn  phường 1, cách trung tâm thành phố Cà Mau vế phía Tây là Vườn chim Cà Mau. Nơi đây là nơi vui chơi giải trí dành cho du khách đến tham quan . Khu du lịch  sinh thái nầy còn có nhiều loại sinh vật đặc trưng của rừng ngập mặn như cá sấu , ba ba , khỉ, kỳ đà , trăn , rắn … Khu vườn chim nầy thu hút hàng trăm ngàn lượt du khách ngoại quốc và trong nước đến viếng thăm hàng năm . Vườn chim Cà mau được xây dựng từ năm 1995 . qua các lần mỡ rộng , đến nay diện tích Vườn chim Cà Mau lên đến 18 hecta . Lúc cao điểm ước tính có đến 10 ngàn chim các loại qui tụ về . Trong đó có cò , cồng cộc chiếm đến 80% . Ngoài ra còn có các loài khác như diệc , bồ nông , khoang cổ , sếu nhưng số lượng cũng ít .Hàng năm cũng có vài cặp chim quí khác như điên điển ,và yến cũng có bay về tụ tập .

Thoạt đầu công viên là một khu rừng rộng chừng 2 hecta thôi . Cứ chiều đến là có hàng ngàn chim cò bay về . Dần dà có thêm các loài chim khác  như le le ,vịt nước cũng tìm về trú ngụ và đẻ trứng . Hiện nay công viên đã mỡ rộng thêm diện tích gồm ao nước , rừng cây nhiều tán lá , tạo điều kiện cho đàn chim tụ hội về sinh sống cố định và đẻ trứng phát triễn . Đồng thời cũng biến thành khu du lịch sinh thái biệt lập để bảo vệ đàn chim và cảnh quan thiên nhiên . Một điều thích thú nhất là vườn nầy còn có loại hạc còn gọi là sếu , cũng bắt đầu sinh sống và đẻ trứng tại đây . Hạc là loại chim thiêng liêng của người Việt , luôn luôn có biểu tượng ở các nơi tôn nghiêm , thờ cúng . Tiếp theo xin mời quí vị độc giả xem thêm một bài thơ khác:



Quê ngoại


Em rủ anh …mùa Xuân sau về nước

Mười  chin giờ bay kéo tuổi ấu thơ về

Ngần ấy năm ai đâu mà đếm được

Tóc trên đầu sương điểm trắng hoa lê


Lâu rồi quên mất một mùi hương

Hàng bưởi ra hoa góc cuối vườn

Lá trúc che ngang vầng trán hẹp

Giấu chi khuôn mặt …một người thương


Người về lối cũ thăm quê ngoại

Hiu hắt chiều hôm khói đốt đồng

Chú bé chăn trâu còn thổi sáo

Hàng cau tơ hẳn đã đơm bông ?


Người về tìm lại chân trời cũ

Đã mất lâu rồi buổi biệt ly

Khuôn mặt quen xưa giờ chẳng thấy

Bèo mây tan tác…gió mưa về


Nầy em ! Hoa cúc hoa mai nở

Có nhớ người đi góc cuối trời

Có thấy đèn hoa đom đóm sáng

Cho đêm trừ tịch bớt đơn côi


Anh về mang chút tâm tình mới

Trang điểm cho đời bớt nổi trôi

Bến cũ tình đây cho dẫu muộn

Khéo tay âu cũng đẹp môi cười


Hồ Thanh Nhã 

















 






Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.