Hôm nay,  

Hai thời gian

14/07/201903:45:00(Xem: 4781)

Hồ Thanh Nhã

 

       Hai thời gian

 

Anh ở Trung Đông về nghỉ phép

Nét vui rạng rỡ áo hoa rừng

Đẹp đôi cô bạn…dài đuôi tóc

Có nụ cười tươi mặt sáng trưng

 

Nầy anh lính chiến đồng hương trẻ!

Vào cash tiền xong nhớ lẹ ra

Kể chuyện hai năm …miền đất lạ

Buồn vui đời lính chiến trường xa

 

Ngân hàng không đổi tiền Iraq

Thì giữ dành cho…chuyến trở qua

Cũng đủ mua vui vài tiếng bạc

Giải khuây đời lính lúc xa nhà

 

Đoàn anh tham chiến vùng Tikrit

Sa mạc dài theo ống dẫn dầu

Đối mặt ruồi vàng bom tự sát

Nước khan mìn bẫy…nản lòng sao?

 

Bên trong pháo tháp tia hồng ngoại

Nhìn rõ xa xa dấu lạc đà

Chi đội kích đêm chờ bão cát

Buồn nghe muôn dăm bước quan hà

 

Nửa đêm thức giấc trong lều vải

Nhớ quá người yêu cách đại dương

Chiến cuộc dài thêm…dài nỗi nhớ

Viễn chinh đôi lứa rẽ đôi đường

 

Chuyện anh thế đấy…làm tôi nhớ

Cái nhớ miên man lặng cả người

Tôi thấy qua anh…là quá khứ

Một thời ừ nhỉ! Một thời thôi…

 

Ở anh tôi thấy ta là một

Cũng chiến trường xa cũng nhớ nhà

Mạng sống như treo đầu sợi tóc

Mà lòng vẫn nhớ…bóng người xa

 

                Hồ Thanh Nhã.

 

 

 

        Chiến dịch Bão táp sa mạc đánh Iraq năm 1,991 của Mỹ

 

Chiến tranh vùng Vịnh Ba Tư năm 1,991 ( cũng gọi là Chiến dịch Bảo táp sa mạc ) là cuộc xung đột giữa Iraq và liên quân 34 quốc gia do Hoa Kỳ lãnh đạo, được Liên Hiệp Quốc phê chuẩn để giãi phóng Kuwait khỏi sự chiếm đóng của Iraq.

Năm 1,990, Tổng thống Iraq lúc đó là Saddam Hussein tố cáo nước láng giềng là Kuwait bí mật hút dầu thô của nước ông từ mỏ dầu tranh chấp Rumaila.Ngày 1 tháng 8 năm 1,990, Iraq yêu cầu Kuwait xóa các khoản nợ chiến tranh và thanh toán 2,5 tỉ USD đền bù cho lượng dầu sản xuất ở mỏ Rumaila. Khi Kuwait từ chối yêu cầu đó, thì quân đội Iraq lập tức chiếm đóng nước nầy ngay ngày hôm sau.Hội đồng Bảo an Liên Hiệp quốc ra nghị quyết yêu cầu Iraq rút quân ngay khỏi Kuwait trước ngày 15 tháng 1 năm 1,991. Đồng thời áp đặt đặt lịnh trừng phạt kinh tế đối với chánh quyền Baghdad.

Theo nghị quyết nầy của Liên Hiệp Quốc, một liên minh quân sự gồm 34 nước trừ Nga được thành lập do Mỹ lãnh đạo. Nhưng Iraq  ngoan cố không thi hành nghị quyết, vẫn đóng quân ở Kuwait.Quá thời hạn của Liên Hiệp Quốc đề ra, lúc 0 giờ ngày 17 tháng 1 năm 1,991, liên quân 34 nước mỡ màn Chiến dịch Bảo táp sa mạc, tấn công lực lượng Vệ binh cộng hòa của Iraq đang trú đóng trên lãnh thổ Kuwait. Chiến dịch nầy kéo dài 41 ngày, bao gồm cuộc tấn công bằng không lực và hải pháo từ ngày 17 tháng 1 đến 23 tháng 2 năm 1,991 với lực lượng 2 ngàn máy bay và hàng trăm chiến hạm tham chiến. Sau đó là cuộc tấn công trên bộ với sự tham chiến của 600 ngàn quân đồng minh với 4 ngàn xe tăng, 3,700 đại pháo trên mặt đất và 100 chiến hạm của Mỹ yểm trợ và phong tỏa vùng Vịnh Ba Tư. Cuộc giao tranh trên bộ bắt đầu vào ngày 24 tháng 2 năm 1,991 với lực lượng đầu tiên là 2 tiểu đoàn của Sư Đoàn 82 Dù của Mỹ  trực thăng vận đổ bộ vào phía Nam của thủ đô Kuwait, sau lưng lực lượng Vệ binh cộng hòa Iraq, mỡ màn cuộc tấn công trên bộ. Cùng lúc đó, các cuộc đổ bộ khác trong vùng biển chiến thuật đồng được tiến hành trên các đảo duyên hải và nhiều khu vực ở bờ biển phía Đông Kuwait. Vào cuối ngày 24 tháng 2 năm 1,991 liên quân đã tiến sâu vào nước Kuwait được 48 km. Ngày 25 tháng 2 năm 1,991, lên quân đã chọc thủng được các vị trí phòng thủ của các quân đoàn 3 và 4 của Iraq trên lãnh thổ Kuwait. Một cầu không vận bằng trực thăng đã được thiết lập để tiếp vận cho cuộc tấn công vào khu vực Basra. Ngày hôm sau liên quân  chiếm được thành phố Kuwait.Trực thăng đổ 2 tiểu đoàn án ngử xa lộ Basra và Iraq, chận đường về của đoàn quân xâm lăng Iraq. Kuwait hoàn toàn được giải phóng vào ngày 27 tháng 2 nắm 1,991. Liên quân giao chiến dử dội với lực lượng Vệ binh Cộng hòa Iraq trong nhiều khu vực ở Basra. Quân đội Iraq bắt đầu nhanh chóng rút lui trong hổn loạn. Thiệt hại về phía Iraq là hàng chục ngàn người chết trong 41 ngày giao chiến. Trong khi đó lực lượng liên quân có 300 người chết và khoảng 600 người bị thương. Giao tranh tạm ngừng vào ngày 28 tháng 2 nắm,1,991. Một thỏa thuận ngưng bắn được ký kết ngày 6 tháng 3 năm 1,991, chấm dứt chiến dịch Bảo táp sa mạc ở Vịnh Ba Tư. Sau đây xin mời quí độc giả thưởng thức một bài thơ khác của tác giả :

 

 

           CHUNG và RIÊNG.

 

Nắm tiền lẻ gầm bàn

Cho hai cà phê đá

Sợ anh không tiền trả

Nhín gói quà điểm tâm

 

Mấy ngón tay chạm tay

Dưới gầm bàn thân ái

Mai sau còn nhớ mãi

Thứ bảy nào mưa bay?

 

Hai xe đạp nhanh nhanh

Chiều tan trường nhẹ gió

Lá me bay vàng đỏ

Rụng đôi bờ tóc xanh

 

Chung một xóm ngoại ô

Đi về con hẻm nhỏ

Tiếng chim quyên đầu gió

Man mác tình ấu thơ

 

Cùng tốt nghiệp ra trường

Chung một niềm mơ ước

Làm sao mà biết được

Tuổi đá vàng khói sương?

 

Mừng nhau ly rượu đầy

Ảnh chụp chung bàn cưới

Một lần chung…lần cuối

Em bây giờ của ai?

 

Mười lăm năm không gặp

Còn gì chung nhau đây 

Đường em sao thẳng tắp

Đường anh mưa gió bay?

 

Góc trời riêng cách biệt

Đường đời không có nhau

Mùa phong vàng lá chết

Nhớ gì cơn mưa Ngâu?

 

Một lần mong ước nhỏ

Khung trời chung có nhau

Tiếng chim quyên đầu gió

Còn nghe chung năm nào …

 

        Hồ Thanh Nhã.

 

  

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nhờ làm nghề truyền thông mà tôi có cơ duyên gặp được nhiều vị lãnh đạo tinh thần, tôi được chứng kiến nhiều sự huyền nhiệm xảy ra mà tôi không thể tưởng tượng được và không thể hiểu được.
Đỗ Ngọc kết luận rằng ở xã hội này hễ có một đứa trẻ tật nguyền thì vài năm sau lại có thể thêm một đứa trẻ còng lưng. Chính cái lưng còng và đôi chân dị tật của các em đã tạo ra công việc (biểu dương) cho giới truyền thông, và công tác (trưng bầy) cho giới lãnh đạo. Chứ ngoài việc “ăn của dân không từ một thứ gì” thì bọn này có còn biết chuyện chi khác để làm đâu?
Ra tranh chức tổng thống đã khó, thắng cử Tổng thống Mỹ với trách nhiệm rất nặng nề mà quyền hạn bị giới hạn bởi Hiến Pháp, Tư Pháp, Quốc Hội và quyết định bởi lá phiếu cử tri, cho nên Tổng thống có muốn độc tài cũng không thể độc tài.
Thế rồi nàng thu cũng trở về với y, dù mong đợi hay không vẫn quay về. Chu du thiên sơn vạn thuỷ đến ngày về là nàng thu laị về, vẫn đủng đỉnh vàng, vẫn mát dịu, vẫn thanh khiết như bao đời.
Không có tương lai duy nhất cho đến khi nó xảy ra, và bất kỳ nỗ lực nào để hình dung cho vấn đề địa chính trị sau đại dịch COVID-19, nó phải bao gồm một loạt các hình thức tương lai có thể xảy ra. Tôi đề xuất năm tương lai hợp lý vào năm 2030, nhưng rõ ràng có thể tưởng tượng ra được những tương lai khác.
Chỉ vài giờ sau cuộc họp đối thoại nhân quyền thường niên giữa Hoa Kỳ và Việt Nam lần thứ 24 được tổ chức qua mạng vào ngày 6 tháng 10 năm 2020 vừa qua với sự tham dự của đại sứ Hoa Kỳ Daniel Kritenbrink cùng các quan chức cao cấp Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ đặc trách vấn đề Á Châu sự vụ cùng giới chức ngoại giao Việt Nam, thì ngay đêm cùng ngày, nhà cầm quyền Việt Nam đã bắt giữ nhà hoạt động dân chủ Phạm Đoan Trang.
Khi nền kinh tế Mỹ bắt đầu mở cửa trở lại, các chuyên viên địa ốc bắt đầu dẫn người đi xem nhà, thì em tôi tính đến chuyện bán nhà cũ và mua một căn nhà mới. Em gái tôi có căn nhà cũ ở Los Angeles, bây giờ cô muốn bán để dọn xuống vùng Little Saigon, Nam Cali, là nơi cô có ước vọng được sinh sống ở đây.
Tất cả đều “tuồn” ra sông, rõ ràng, không phải là một cung cách sống. Đó là một kiểu tự sát tuy không chết ngay nhưng chắc chết, chết chắc, và chết hết. Không dân tộc nào có thể sống mãi bên những dòng sông chết chậm, và trong tay của bọn thực dân nội địa – những kẻ sẵn sàng tháo cạn nước của một dòng sông hay đốt cháy nguyên một khu rừng, chỉ vì cần thêm vài con cá nướng trui (để nhậu chơi) trước bữa cơm chiều.
Nếu một Nuremberg II có thể tổ chức được nhưng để làm gì? Sau Đệ II Thế chiến, đã có một Nuremberg, Tòa án Quốc tế xử tội Quốc xã đã gây chiến tranh, xâm chiếm nước khác, diệt chủng, tức tội ác chống nhơn loại.
Riêng tôi thì người thắng cuộc trong cuộc tranh luận này xin dành cho cô học sinh lớp tám Brecklynn Brown qua câu hỏi trích từ luận văn đạt giải cấp tiểu bang Utah của em và đã được bà Susan Page sử dụng để kết thúc cuộc tranh luận.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.