Hôm nay,  

Quả bóng

11/08/201903:55:00(Xem: 4984)

 

Hồ Thanh Nhã

 

                          Quả bóng

  

Bà mẹ già tuổi quá chín mươi

Gần đất xa trời

Hai chị em thay phiên chăm sóc

Cứ mỗi chiều chúa nhật

Là họ thay..phiên trực giao ban

Rước mẹ về ở trọn một tuần

Bà cụ già như quả bóng trên sân

Lăn hết cửa nhà em đến sàn nhà chị

Nhiều năm dài như thế

Người chị cứ theo thông lệ

Đi lễ chùa hằng bữa sáng tinh mơ

Đến tối mới về

Hết Pháp hội Di Đà

Tới đợt hành hương mười chùa lễ Phật

Cầu mẹ già trăm tuổi sống lâu

Nhiều bữa về đến nhà quá ư là mệt

Lăn ra giường ngủ lê ngủ lết

Sáng sớm lại ra đi

Quên cả mẹ già suốt ngày trên gác

Khoán trắng cho người làm

Ít có dịp hỏi han

Tình mẹ con lạt còn hơn tô nước lả

Mong đến cuối tuần

Giao bóng sang nhà em

Còn cô em cũng chẳng khác chi nào

Bỏ mặc bà mẹ già cho người giúp việc

Kể cũng tròn chữ hiếu thế gian

Bữa đi họp hành

Hôm khác đến nhà bạn ngồi lê đôi mách

Có khi đi Casino…tiền hưu nướng sạch

Một hôm người chị gọi cô em

Là bận đi hành hương ba tuần Ấn độ

Lúc trở về sẽ làm bù …trực ba ca

Người em gái ngần ngừ

Nhưng rồi sau cũng chịu

..Một tối về nhà

Không nghe tiếng mẹ

Tưởng chị rước về lúc mình sát phạt ở Casino

Nửa tháng sau

Hai vợ chồng đứa con trai

Từ tiểu bang xa bay về thăm mẹ

Sẵn dịp leo lên gác

Thăm bà ngoại già hơn năm vắng bóng

Thấy chiếc giường trống lỏng

Nệm phẳng phiu chẳng dấu người nằm

Cả nhà toáng lên

Gọi em gái thì em đi vắng

Gọi nhiều nơi…cảnh sát tới nhà

Hai tuần đi qua

Bà cụ già vẫn biệt vô âm tín

Như cánh chim lạc đàn phiêu dạt trời xanh

Một bữa có người đàn ông tóc muối phong trần

Tìm đến nhà người chị

Giao chiếc khăn choàng bà cụ lúc ra đi

Có lẽ tủi thân..bà cụ ra ngoài

Đi thất thểu lang thang dưới trời sương tuyết

Nằm chết trước hiên nhà

Cách xa mấy phố

Ông báo chánh quyền

Nhiều tuần không ai đến nhận

Động lòng trắc ẩn

Đành mua quan tài chôn cất kẻ cô đơn

Đám tang âm thầm đưa tiễn chỉ mình ông

Ra nghĩa địa không hoa không câu niệm Phật đưa đường

Trời âm u sương tuyết chiều Đông

Người nầy dắt hai chị em ra nghĩa địa

Trước nắm mộ cỏ um tùm ngọn cỏ

Hai người con khóc lăn ra đất

Muộn quá rồi !

Tình mẫu tử phân ly

Như xôi nếp một như đường mía lau

Vài người khách phương nào

Thấy hai vành khăn trắng

Bên ngôi mộ cỏ mọc xanh rì

Khen nức nở đúng là hai người con chí hiếu

Mẹ chết lâu ngày

Còn nức nở chiều Đông

Nghe tiếng khen của mấy khách qua đường

Hai người con nín một chút nhìn sang

Rồi tiếng khóc càng to thêm …bi thảm

Lời khen qua đường

Như vừa uống xong một tách trà thơm

Ngon thì cũng thấy ngon

Mà hình như quá đắng !

  

            Hồ Thanh Nhã .
 

       Lễ Vu lan báo hiếu 

Đã là người Việt  thì chắc chắn ai cũng biết ngày lễ Vu lan và ít nhất cũng đã từng đi chùa một lần tham dự lễ nầy . Đại lễ Vu lan diễn ra vào ngày Rằm tháng 7 Âm lịch hàng năm và có chùa  tổ chức trong vòng  tháng 7 cũng được . Vu lan là một trong những ngày lễ chính của Phật giáo và cũng trùng với ngày Rằm tháng 7 Xá tội vong nhân . Theo tín ngưởng dân gian thí đó là ngày mỡ cửa địa ngục ân xá cho vong nhân nên có lễ cúng cô hồn cho các vong linh không nhà không cửa và không có thân nhân trên dương thế thờ cúng . Đó cũng là ngày mà mọi tù nhân ở địa ngục có cơ hội được xá tội và được tái sinh vào cỏi an lành hơn trong 6 cỏi luân hồi .

Xuất phát từ sự tích Đại đức Mục Kiền Liên là 1 trong 2 đệ tử lớn của Phật Thích Ca , với lòng đại hiếu đã cứu mẹ mình ra khỏi kiếp ngạ quỷ .Vu lan là ngày lễ lớn hàng năm để tưởng nhớ công ơn cha mẹ và tổ tiên nói chung . Bao gồm cha mẹ ở kiếp nầy và của các kiếp trước . Đại đức Mục Kiền Liên thấy mẹ mình là bà Thanh Đề vì gây nhiều nghiệp ác nên sau khi chết , sanh làm ngạ quỷ bị đói khát , hành hạ khổ sở . Phật dạy nếu Mục Kiền Liên muốn cứu mẹ thì phải nhờ sự hợp lực của chư tăng khắp mười phương ,mới đủ công lực cứu mẹ ra khỏi kiếp ngạ quỷ . Và ngày Rằm tháng 7 là ngày thích hợp nhất để cung thỉnh chư tăng tụng kinh Vu Lan Bồn , có tác dụng tạo thành sức mạnh tâm linh đưa bà Thanh Đề ra khỏi kiếp ngạ quỷ . Và kết quả là bà Thanh Đề đã được tái sinh vào  cỏi lành .

Kinh Vu Lan Bồn là bộ kinh Đại thừa bao gồm một bài Pháp thoại ngắn và cách báo hiếu cha mẹ là cúng dường trai tăng cho tăng đoàn vào ngày Rằm tháng 7 và nhờ lời đọc kinh của toàn chư tăng chú nguyện mà cứu độ cho cha mẹ , ông bà đã mất .

Do đó lễ Vu lan là ngày lễ được tổ chức vào ngày Rằm tháng 7 là để báo hiếu cho cha mẹ , ông bà và cũng để giúp đỡ những linh hồn đói khát không nơi  nương tựa , thực hành hạnh bố thí .Ngoài ra còn có tục phóng sanh , bố thí để hồi hướng công đức cho các bậc sanh thành đời nầy và nhiều đời khác nữa .

Ngoài ra ngày đại lễ Vu lan còn được gọi là ngày Xá tội vong nhân , lễ cúng kiến thường được cúng vào ban ngày , tránh cúng vào ban đêm .Mỗi nhà cúng một mâm cơm canh đặt trước nhà , để cúng các vong linh bơ vơ không nơi nương tựa . Lễ cúng nầy còn gọi là cúng cô hồn , cúng thí thực ./.

 



 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Lần đầu tiên tôi đi thăm Huynh Trưởng Huy Phương đang bệnh già. Đây là chuyến "thoát ly" đặc biệt sau hơn một năm tự giam mình. Trong suốt thời gian Huynh Trưởng bị bệnh, nằm nhà thương dài dài trong bao nhiêu ngày có đại dịch, tuy không phải bị con virus mắc dịch hành hạ, nhưng là một bệnh ngặt nghèo phát sinh theo tuổi tác.
Mùa an cư năm nay không có Thông Điệp giáo giới của Tôn Sư Tòng lâm Tông tượng sách tấn bốn chúng như pháp như luật hành trì. Những tiếng kêu của lừa dê chồn cáo không thay thế được tiếng rống của sư tử chấn động ma quân. Vậy, không gì hơn chúng ta cùng đọc lại “Huấn thị an cư Phật lịch 2548” của Đức Đệ Tứ Tăng Thống Trưởng lão Hòa thượng Thích Huyền Quang. Huấn thị không nói gì nhiều hơn ngoài những kim ngôn Thánh giáo mà Đức Thích Tôn đã truyền dạy trên 25 thế kỷ. Tụng đọc và suy niệm kỹ.
Nhìn chung, vấn đề hoàn toàn bế tắc khi cả hai phe đều vi phạm pháp luật, tận dụng bạo lực để duy trì mọi yêu sách và không có thiện chí hiếu hoà để giải quyết tranh chấp. Các nỗ lực quốc tế, đặc biệt nhất là qua nhiểu tổng thống Mỹ, không mang lại kết quả. Các chương trình viện trợ tái thiết của các định chế quốc tế không tô điểm cho cuộc sống của dân chúng tốt đẹp hơn. Tình trạng thảm hại chung là thực tế đau thương.
Càng lớn tuổi, tôi càng tin vào thuyết Nhân Quả của nhà Phật, người nào làm việc xấu thì gặp việc xấu đến, người nào làm việc tốt thì mọi sự tốt lành sẽ đến. Sống làm sao được bình yên trong tâm hồn là đủ, giàu nghèo sang hèn đâu có gì quan trọng, sống mình biết đủ là đủ. Hãy nhìn tính tốt của người khác, người nào cũng có tính tốt, tại chúng ta không nhìn thấy mà thôi?
Những bộ óc siêu đẳng của con người tạo ra trí tuệ nhân tạo được thể hiện qua máy móc. Những ứng dụng của trí tuệ nhân tạo đã phục vụ đời sống con người ngày càng tốt đẹp hơn. Khoa học thần kỳ nầy đã được áp dụng trong mọi sinh hoạt của con người hầu hết trong mọi lãnh vực.
Trước sự kiện lịch sử sau hơn một ngàn năm Bắc thuộc mà Việt Nam, một nước nhỏ so với Trung Quốc hùng mạnh, rộng lớn với dân số đông gấp trăm lần đã không bị đồng hóa mà vẫn giữ được độc lập, nên một số sử gia Việt Nam và ngoại quốc đã rất ngạc nhiên. Theo họ, có lẽ nước ta đã nhờ nhiều lý do như ngôn ngữ, tôn giáo, địa thế và dân Việt có một truyền thống và nghị lực vững mạnh, v.v. Riêng G.S. Ngô Nhân Dụng, trong tác phẩm nghiên cứu lịch sử “Đứng Vững Ngàn Năm” đã cho rằng: “Sau ngàn năm Bắc thuộc mà dân tộc Việt Nam không bị đồng hóa, sau cùng lại dựng được một quốc gia độc lập; đó là một phép lạ lịch sử”.
GS-TS Nguyễn Mạnh Hùng: ”Nó (bài viết) không giải thich rõ được làm sao có nhà nươc pháp quyền khi tư pháp không độc lập; làm sao có dân chủ nếu chỉ có một đảng, không có cạnh tranh chính trị và dân không có quyền chọn lưa người đại diện…”
Tôi xin gửi lời chúc tốt đẹp nồng nàn đến tất cả quý Phật tử đang cử hành ngày Đại lễ Vesak, một sự kiện thiêng liêng đối với hàng triệu người Phật tử trên thế giới. Khi chúng ta tôn kính ngày Đản sinh, Thành đạo, và Niết bàn của Đức Thế Tôn, thì giáo lý của ngài có thể truyền cảm hứng cho tất cả chúng ta. Và khi từng gia đình con người chịu khổ đau do ảnh hưởng cơn đại dịch COVID-19, thì bài kinh Phật nhắc nhở chúng ta rằng: “Vì muôn loài chúng sinh bị bệnh, nên ta cũng bệnh.”
Trước đây, các cuộc đụng độ giữa Israel và Palestine đã thường diễn ra tại Jerusalem và Dải Gaza. Các yếu tố tác động khẩn thiết cho mối xung đột là tình trạng đe dọa cưỡng chế trục xuất các gia đình Palestine hoặc các buổi lễ kỷ niệm của Do Thái giáo tại Tempelberg. Thực ra, chiến cuộc còn bắt nguồn từ các sự kiện lịch sử khác mà các xung đột về thành phố Jerusalem và điện thờ Tempelberg đóng một vai trò chính cho sự leo thang.
Đọng trên hoa, trên lá, giọt sương năm xưa gợi ra cõi trong vắt, bình an, đẩy hồn ta vào chốn không bến không bờ, mênh mông, tịch mịch. Những đêm không trăng sao, ta cũng thấy trong cõi mịt mùng sự an hòa, tĩnh mịch ấy. Nhưng cõi tịch mịch của thăm thẳm trời đêm thì lạnh lẽo, vô hồn. Cõi mênh mông cảm từ giọt sương có phơn phớt nắng mai, thấp thoáng màu lá, màu hoa, bao giờ cũng ấm áp, man mác niềm vui nhẹ nhàng, thanh thoát như sương khói, như tơ. Giọt sương quen thuộc, thân yêu ấy đã biến mất, đã trôi vào quá khứ cùng lịch sử của vũ trụ mất rồi. Dù vẫn giữ hình thái, dung nhan của muôn triệu năm trước, giọt sương hôm nay đang mang trong lòng một sự ồn ào khủng khiếp. Vô lượng vi phân tử, sóng radio của điện thoại di động mang theo những lời thủ thỉ thân yêu, gay gắt tranh luận, ầm ầm giận dữ, đắng cay nhiếc móc, nỉ non than thở, tiếng khóc, tiếng cười, nỗi bi thương, cơn cuồng nộ – đủ món hỉ nộ ái ố – … điệp điệp, trùng trùng lướt qua giọt sương liên miên từ lúc nó chào đời


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.