Hôm nay,  

SỰ THẬT ĐAU LÒNG

23/08/201915:07:00(Xem: 4959)

Sự thật đau lòng, người nào nói ngọt như mật lịm thì người nghe tin, người nào nói thẳng nói thật thì làm phiền lòng người khác, chẳng hạn có người nói: mua nhà với tôi cho thứ này thứ nọ.

Làm gì có chuyện đó trên cõi đời này chỉ trừ cha mẹ cho con, ông bà cho cháu vì cùng máu mủ, vì mang nặng đẻ đau sinh ra con cha mẹ nhịn ăn để cho con ăn. Ở trong trại tị nạn, người mẹ cắt tay của mình lấy máu cho con uống, cho con sự sống, rồi mẹ chết.

Nhưng ở trên đời này, nếu người nào nói với quý vị: mua nhà với tôi, tôi cho tiền escrow hay cho tiền giấy tờ thì đừng bao giờ tin quý vị ơi. Cho tay phải thì tay trái lấy lại nhiều hơn, mà người bị lừa gạt vi mật ngọt chết ruồi.

Từ đầu năm đến bây giờ cộng đồng mình bị lừa gạt rất nhiều, nhiều đến nỗi báo chí ngoại quốc loan tin. Đương nhiên người lừa gạt người khác hậu quả thế nào quý vị biết rồi. Tôi còn nhớ lúc tôi làm đại bồi thẩm đoàn cũng với đồng viện đi thăm nhà tù quận Cam, nhà tù tiểu bang, và nhà tù liên bang, người Việt Nam ở trong tù rất nhiều, nhìn hộp cơm của tù nhân tôi biết ngay họ là người Việt Nam, vì họ Lê, Lý, Trần, Nguyễn, Hồ, Đoàn, Trương v.v… thôi thì đủ thứ tội, tội ăn cắp, cướp giựt, tội giết người v.v… tù nhân là người trẻ có, già có, nam có, nữ có.

Ông Chánh Án James nói với tôi:

-       Bà An thành lập một phái đoàn Việt Nam đi thăm nhà tù, tôi sẽ hẹn giờ hẹn ngày tôi sẽ sắp xếp cho quý vị đi thăm nhà tù.

Tôi nói với vài vị lãnh đạo cộng đồng:

-       Quý vị có thể hướng dẫn một phái đoàn đi thăm nhà tù quận Cam được không?

Vị nào cũng nói:

-       Cám ơn.

Cám ơn có nghĩa là không đi thăm nhà tù.

Kỷ niệm đi thăm nhà tù ở quận Cam, tôi xin kể quý vị nghe mà đau lòng. Đại Bồi Thẩm Đoàn quận Cam gồm 19 người, ứng cử vào chức vụ này nộp đơn, viết một bài văn nộp cho ban tuyển cử. Trước khi được các quan tòa phỏng vấn, Cảnh Sát điều tra lý lịch của ứng cử viên trước khi được phỏng vấn. Một hôm có một người điều tra đến văn phòng tôi, tôi check credit của tôi để sẵn, và chuẩn bị những câu sẽ trả lời khi được hỏi. Như vì sao bà ứng cử vào làm đại bồi thẩm đoàn, làm việc toàn thời gian, có khi thứ bảy chúa nhật, hay ngãy lễ cũng phải làm việc. Thí dụ thứ bảy chúa nhật, hay ngày lễ chúng tôi thích thăm nhà tù, bót Cảnh Sát, thì 2 đài bồi thẩm đoàn có thể đến nơi cơ quan công quyền nào của mình muốn đến, thì dù ngồi trên xe lửa chạy từ nam đến bắc của quận Cam. Lên trực thăng của Cảnh Sát đi từ nam đến bắc của quận Cam. Đến nơi nào không cần hẹn trước, hai đại bồi thẩm đoàn đến một tiệm ăn bị khiếu nại vì ăn xong đau bụng, v.v..

Làm đại bồi thẩm đoàn học được nhiều điều mà mình chưa từng biết, nhưng phải làm một ngày 8 giờ. Trên đường về suy nghĩ khi chúng tôi xử 17 em gái vị thành niên bị dụ dỗ vào đường tù tội, tôi cứ suy nghĩ về việc  này. Tội nghiệp những đứa trẻ đi vào vòng lao lý. Những đứa trẻ này nếu đừng uống rượu, hút thuốc lá, hút xì ke ma túy thì đâu đến nỗi nào? Những khuôn mặt ngây thơ còn ám ảnh tôi cho đến ngày hôm nay, và thăm tù nhân bé 11 tuổi, tội hình sự.

Làm đại bồi thẩm đoàn học được rất nhiều, từ những người huấn luyện giỏi. Nhưng cũng buồn nhiều vì xử những vụ án đáng lẽ không nên xảy ra nếu cha mẹ giáo dục con cẩn thận thì đâu đến nỗi phải đến toà án, phải gặp chánh án. Đại bồi thẩm đoàn xử thì không có luật sư bên cạnh, sau khi đại bồi thẩm đoàn phán quyết, chán án sẽ đọc lại phán quyết, và ký tên vào bản án. 

 

Tôi gặp rất nhiều đồng viện rất giỏi, họ là Cảnh Sát trưởng hưu trí, là giám đốc bệnh viện, là nhà văn, nhà báo, là sĩ quan Cảnh Sát tư pháp hưu trí, người nào cũng xuất sắc, mỗi người chuyên môn mỗi ngành, tâm họ rất tốt, tình nguyện làm một việc mà nhiều người không muốn làm. Hơn 500 người nộp đơn cuối cùng các chánh án chỉ chọn 19 người, và một số người dự khuyết, chờ khi có người chết thì có người thay thế, hay có người từ chức sẽ có người thay thế. Nhưng thời gian tôi làm đại bồi thẩm đoàn không có người nào chết bất đắc kỳ tử, hoặc không có người nào từ nhiệm nên những người dự khuyết không có cơ hội thay thế.

 

Sau khi hết nhiệm kỳ đại bồi thẩm đoàn, chúng tôi làm thành viên của hội đại bồi thẩm đoàn, vài tháng họp một lần, những diễn giả là những người nổi tiếng của nước Mỹ khi thì chánh án liên bang, khi thì thanh tra tư pháp, những người giỏi và nổi tiếng.

 

Thăm nhà tù, có những tù nhân biệt giam một mình trong một căn phòng nhỏ xíu. Một em trai nằm một chỗ, băng chân, tôi hỏi em:

-         Sao giờ cơm em không ra ăn cơm?

Em nói:

-        Em bị sốt, không đi được.

Tôi nói:

-        Bị sốt bao lâu rồi?

-        Dạ thưa 3 ngày.

-        Sao không xin đi bệnh viện, bệnh viện UCI bên kia bức tường.

-        Em có xin nhưng người ta chưa cho.

Tôi nói với người bạn đồng viện ủy ban về tội phạm,

-        Xin ban ghi nhận điều này chúng ta sẽ bàn luận tiếp khi về văn phòng.

Sau khi đi thăm 6 nhà tù về tới phòng khách, thì một Cảnh Sát chạy đến nói với giám đốc nhà tù rằng tù nhân tôi quan tâm đã đưa đến bệnh viện rồi.

 

Trên đường về lại văn phòng ở tòa án, tôi tự hỏi không biết có kỳ thị không? Nếu tù nhân là da trắng, thuộc gia đình nổi tiếng thì sao? Tù nhân bệnh 3 ngày có đưa đi bệnh viện ngay hay không?

 

Và tôi nghĩ đến vấn đề giáo dục gia đình, nếu gia đình giáo dục con cái đàng hoàng chắc không có cảnh này xảy xa. Những đứa trẻ không được giáo dục cẩn thận, uống rượu như hũ chìm, lái xe bị Cảnh Sát bắt, vào tù cũng nhiều lắm, không tin quý vị độc giả có thể đọc thống kê thì biết bao nhiêu tù nhân uống rượu say đụng xe chết người. Hút xì ke, ma túy đưa đến giết người cũng nhiều lắm.

 

Người VIệt Nam tị nạn khổ cực lắm mới đến bến bờ Tự Do mà bây giờ vào tù thì uổng cho một tương lai rực rỡ.

 

Chuyện thật đau lòng thì nhiều lắm, nhiều không thể tưởng tượng được, nhưng nếu người nào cũng chịu khó nghe sự thật, đừng buồn khi nghe sự thật, nghe và suy nghĩ thì đâu đến nỗi tiền mất tật mang, đâu đến nỗi bị lừa gạt, tiền không mất mà tật không mang vào người. Nếu người nào cũng thích nghe sự thật thì không mất tiền, tiền làm vất vả lắm mới có được, có được nên giữ cho mình đừng để bị lừa gạt. ai nói chuyện ngọt quá thì đừng nghe, nên để ngoài tai. Ông bà mình thường nói mật ngọt chết ruồi. Ruồi cũng chết huống chi con người?

 

Mua nhà phải trả nợ 10, 20, hoặc là 30 năm, cho nên ai nói mua nhà thì cho thứ này thứ nó tuyệt đối không tin. Nên nhớ cho tay này lấy lại tay kia, lấy lại còn nhiều hơn họ cho. Người mua thì lầm chứ người bán không lầm.

 

Làm trong nghề địa ốc hơn nửa đời người, gặp nhiều người đủ thành phần, người nào gian dối sớm muộn gì cũng bỏ nghề. Tiếng lành đồn xa, tiếng dữ đồn xa, ở đời không giấu ai được việc gì. Mong rằng bà con đừng bị lừa gạt, mong đừng ai lừa gạt người lương thiện, tội nghiệp lắm.

 

Những việc làm xã hội thì nhiều lắm, người ta dành giựt chức tước địa vị chứ ít ai dành giựt làm việc xã hội. việc xã hội tốn thì giờ, tốn tiền những vui lắm bà con ơi. Làm việc xã hội, giúp được người khác tự nhiên thấy vui, và có ý nghĩa, mong mọi người giúp đỡ lẫn nhau.

Hôm qua chúng tôi có nói chuyện với một người Mỹ rất nổi tiếng và rất giàu, ông ấy nói:

-        Bà An ơi, sao bà không khuyến khích cộng đồng Việt Nam vào đại bồi thẩm đoàn?

 

Tôi nói:

-        Tôi khuyến khích nhiều người lắm, nhưng mỗi người chúng ta có số, không phải ai nộp đơn đều được trúng cử đâu.

Buổi chiều đến Bolsa vui lắm, đèn rực rỡ, hội chợ tưng bừng; nhưng ở các viện dưỡng lão buồn lắm, người già và người bệnh ngồi trên xe lăn hoặc nằm trên giường bênh từ năm này đến năm khác, mắt lim dim buồn lắm bà con ơi. 69 viện dưỡng lão ở khắp nơi ở quận Cam người Việt nhiều lắm, mong bà con vào thăm. Quý vị có thể kể chuyện cho đồng bào mình nghe, nhớ kể chuyện vui quý vị nhé.

 

Đừng đem chuyện buồn vào viện dưỡng lão và nhà thương, chỉ có chuyện vui mà thôi.

Chuyện thật mất òng, xin đồng hương cố gắng nghe, vì là chuyện thật.

 

Chúc quý vị bình yên.

 

Orange County tháng 8, năm 2019

[email protected]

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Việt Nam bước vào năm Giáp Thìn 2024 với gánh nặng tham nhũng và một đội ngũ “không nhỏ” cán bộ, đảng viên suy thoái đạo đức lối sống. Đó là cảnh báo của người đứng đầu đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng, trong cuộc phỏng vấn đầu năm của Thông Tấn Xã Việt Nam...
Từ thế kỷ thứ ba trước Tây lịch, Triết gia Mạnh Tử (372-289 BC) của Trung Hoa đã nói rằng, “Dân là quý, thứ đến đất nước, rồi tới vua.” Điều đáng nói là Mạnh Tử là người đi theo học thuyết của Nho Gia vốn chủ trương vua là con ông Trời (Thiên tử) được sai xuống nhân gian để trị quốc an dân, vậy mà cũng không thể phủ nhận vai trò quan trọng, nếu không muốn nói là tối quan trọng của người dân. Thời hiện đại, công pháp quốc tế đã nêu ba yếu tố chính hình thành một quốc gia: người dân, lãnh thổ và chính quyền. Trong đó, thật ra người dân chính là yếu tố then chốt quyết định. Lãnh thổ nếu không có dân ở, không có người quản trị thì không phải là đất nước của một dân tộc. Chính quyền từ người dân mà ra, bởi vì trước khi một người ra nắm quyền cai trị đất nước thì người đó phải là một người dân của đất nước ấy. Hơn nữa, sự thịnh suy của một quốc gia nằm trong tay người dân.
“Phản động lực” mà người Đài Loan thể hiện trong cuộc bầu cử tổng thống vừa rồi khiến tôi, sau những suy nghĩ miên man về chuyện nước non, lại quay về với bài học yêu nước của thời tiểu học với câu hỏi khó, khiến nhiều học trò gác bút: “Em hãy tìm từ phản nghĩa với ‘tôn đại’.” Trung Quốc càng hung hăng đe dọa bao nhiêu, Đài Loan càng quật cường ngạo nghễ bấy nhiêu. Mà nếu Bắc Kinh ngu ngơ hay vờ vịt không biết gì đến định luật này thì, thầy nào tớ đó, Hà Nội cũng mù tịt hay giả bộ tương tự. Họặc mù tịt như thể đã hoàn toàn miễn dịch trước luật này; hoặc đóng kịch như thể không hề sống trong không gian ba chiều bình thường mà là một môi trường nào đó thiêu thiếu, cơ hồ chỉ… hai chiều rưỡi.
Tôi sinh trưởng ở Đà Lạt (Thành Phố Ngàn Hoa) nên sự hiểu biết về hoa lá cũng không đến nỗi tồi. Thế mà mãi tới bữa rồi, nhờ xem trang Trăm Hoa, mới được biết thêm về một loài hoa nữa – hoa ban: “Mùa hoa nở là lúc các cặp đôi nô nức đến thăm Tây Bắc. Hoa ban trắng tượng trưng cho tình yêu chung thủy và sự chân thành, dù tình yêu có gặp nhiều trắc trở, khó khăn thì cũng tự tin vượt qua và sẵn sàng đi đến bến bờ hạnh phúc. Các cặp đôi yêu nhau thường thề nguyện dưới gốc cây hoa ban như một minh chứng cho tình yêu thủy chung, bền chặt.”
Nhìn vào sự xuất hiện, sinh trưởng và tồn tại của chế độ cộng sản ở Việt Nam, chúng ta không thể phủ nhận đã có sự tương đồng với những thông tin tóm lược vừa nói về bệnh ung thư của con người...
Tôi tình cờ nhìn thấy hình Nguyễn Thúy Hạnh đang lơn tơn đẩy một cái xe cút kít đầy ắp bưởi (trên trang RFA) trong một cuộc phỏng vấn do Tuấn Khanh thực hiện, vào hôm 19 tháng Giêng năm 2021. Bên dưới tấm ảnh này không có lời ghi chú nào về thời điểm bấm máy nên tôi đoán có lẽ đây là lúc mà cô em đang hớn hở đến thăm vườn bưởi của họ Trịnh (ở Hòa Bình) vào “thuở trời đất (chưa) nổi cơn gió bụi”!
Tổng Bí thư đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng đang phải đối mặt với cuộc tranh chấp nội bộ trong kế hoạch tìm người kế nhiệm lãnh đạo khóa đảng XIV, nhiệm kỳ 2026-31. Những tranh chấp này được giữ kín để tránh hoang mang nội bộ. Chúng bộc phát ngay tại các Đại hội đảng địa phương và các ban đảng từ tháng 10 năm 2023...
Cuộc bầu cử tổng thống lần thứ 8 tại Đài Loan đã được tổ chức vào ngày 13/1 với kết quả là ông Lại Thành Đức Phó chủ tịch Đảng Dân tiến (Democratic Progressive Party, DPP) thắng cử...
Chúng ta đang làm nhân chứng cho một cuộc bầu cử kỳ quặc và đa sự chưa từng xảy ra trong lịch sử đầu phiếu ở Hoa Kỳ. Có thể nói, không chỉ lịch sử, mà rộng lớn hơn, chính là "sự cố" văn hóa chưa từng thấy. Bước vào năm 2024, sự tranh đua giữa hai đảng Cộng Hòa và Dân Chủ càng gay go, khốc liệt với âm mưu, độc kế, thủ đoạn, ám toán, bôi nhọ, mánh mung, để xem ai sẽ là chủ nhân của ngôi Nhà Trắng trong bốn năm tới. Tất cả những ý nghĩ, hành vi đó đều gôm vào chính sách, chiến lược và chiến thuật vận động bầu cử. Bạn đọc sẽ có dịp theo dõi các thầy bàn người Mỹ và thầy bàn người Việt (trong và ngoài nước) phong phú hóa, hư cấu hóa, ảo tưởng hóa về việc bầu cử, tạo ra câu chuyện nửa thực, nửa hư, thú vị, bất ngờ với giận dữ và thất vọng, sung sướng và buồn bã, rung đùi và cụng ly, nguyền rủa và chửi bới, vân vân. Thông thường những luận lý, âm mưu, phê phán, dự đoán đó… được mổ xẻ qua kiến thức và kinh nghiệm tây phương, nơi có hàng ngàn sách vở nghiên cứu chính trường, chính đạo,
Chúng ta đang bước vào năm bầu cử. Năm 2024 sẽ có một cuộc bầu cử có tính quyết liệt, vì các lựa chọn chắc chắn sẽ gây tranh cãi trong nội bộ cộng đồng gốc Việt, trong các gia đình người Việt, giữa các lựa chọn về cấp tiến và bảo thủ, giữa các thế hệ trẻ và già ở hải ngoại. Và chắc chắn là bầu cử tháng 11/2024 tại Hoa Kỳ sẽ ảnh hưởng tới cuộc chiến Trung Đông, cuộc chiến ở Ukraine, và ở cả Đài Loan. Tác động như thế nào, chúng ta khó đo lường hết tất cả các ảnh hưởng. Trong đó, một tác động lớn là từ tin giả, nói kiểu Mỹ là Fake News, tức là tin không thật.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.