Hôm nay,  

Đồng Nữ

30/08/201900:00:00(Xem: 5318)

 Ông Hân giáng bạt tai vào mặt Hoa, gằn giọng:

 - Đồ bất hiếu! mầy phải lấy thằng Hưng con chú Ba, đây là lệnh, không lôi thôi yêu đương gì cả!

 Bà Hai đấu dịu:

 - Chuyện đâu còn có đó, ông bớt giận đi có được không?

 Bà Hai ngồi xuống ôm lấy Hoa vỗ về:

 -Con nghe lời ba đi, thằng Hưng cũng đẹp trai phong độ. Gia đình mình với chú Ba là chỗ quen biết lâu nay, vả laị chú Ba là xếp của ba con. Ông ấy là người có thế lực trên sở, cũng nhờ thế mà anh con xin được chân chuyên viên trên bộ, ba con và gia đình ta mới được như hôm nay!

 Hoa vẫn thút thít, bà Hai tiếp tục:

 - Nhà mình cũng có tiếng tăm ở quận này. Chuyện yêu đương của con không thể chấp nhận được, nó sẽ làm ô nhục danh giá gia đình ta. Người ta sẽ cười chê chúng ta!

 Anh Hoà xen vào, đe dọa:

 - Mày phải bỏ nó, bằng không tao sẽ cho đàn em và đám giang hồ xử nó!

 Hoa thôi khóc nhưng nước mắt vẫn chảy dài, sinh ra và lớn lên trong gia đình giàu và  có tiếng tăm trong quận, cuộc sống vật chất đủ đầy, ai cũng cưng nhưng từ khi chuyện tình của Hoa lộ ra thì mọi việc laị thay đổi hoàn toàn. Những lời miệt thị cay độc, những lần hăm dọa rất dữ tợn, thậm chí ba và anh Hòa còn không muốn nhìn mặt nữa. Má thì chì chiết và than thở không ngừng, không khí trong nhà ngột ngạt và nặng nề quá. Hoa vốn hiền lành và hơi yếu ớt ngaỳ càng co rúm laị dưới sức ép của gia đình. Hoa đẹp lắm, thuỳ mị, nết na…bao anh chàng ngấp nghé làm quen, trong số ấy có Hưng con của chú Ba. Hưng con nhà thế lực, nên ba má Hoa ưng ý lắm! đã thế chú Ba laị là xếp của ba và cũng có ý tác thành con trai mình với Hoa. Khổ nỗi trái tim Hoa đã trao trọn cho Hương rồi! Hoa gặp Hương trong một lần đi chơi bar, đêm ấy Hoa và bạn bè đang tưng tưng nhảy ở cái bar quen thuộc, không khí rất sôi động, nhạc nhảy dậm dật, ánh đèn màu loang loáng quét, một không khí đầy ma mị nhưng hấp dẫn. Khói thuốc, rượu tràn ngập mặc dù Hoa chỉ nếm chút chút thôi. Bất chợt Hoa cảm thấy nhột nhột khi có người cứ nhìn chằm chặp mình, khi Hoa đi vào nhà vệ sinh thì người ấy cũng đi theo. Người ấy chủ động tự giới thiệu tên là Hương và xin số điện thoaị. . Phải công nhận là khi giáp mặt Hương, Hoa đã run lên. Đây là mẫu người mà hoa ấp ủ trong tim bấy lâu, những ngày còn đi học Hoa cũng thầm  yêu người này người kia nhưng chưa  bao giờ dám thố lộ ra. Hoa sợ bạn bè châm chọc, sợ thầy cô trách phạt, sợ dư luận kỳ thị…bao nhiêu nỗi sợ nó làm cho Hoa phải giấu kín tâm sự của mình, lúc nào cũng phải cẩn trọng đề phòng mọi người, lúc nào cũng phải che giấu cảm xúc và hành động của mình. Hoa dằn vặt  bản thân suốt bao năm trời. Không biết bao nhiêu đêm Hoa đã khóc thầm, cuộn mình trong chăn, những khi sóng tình nổi lên Hoa tự ngắt véo thân thể, ôm cái gối ôm mà lăn lộn. Mãi cho đến những năm cuối của đaị học Hoa mới dần cởi mở chút ít và dám sống cho bản thân mình!  Nhớ laị kỷ niệm ba năm trước, khi quen Hương ở bar. Đêm ấy Hương mạnh dạn hôn lên má Hoa  và nói:

  - Rất vui khi được làm quen với em.

 Hoa cũng hồi hộp đáp laị như vậy và từ đó hai đứa quen nhau. Hoa và Hương là cả hai mặt đối lập nhau, nếu Hoa thuỳ mị, nết na và hơi nhút nhát thì Hương laị mạnh bạo, cứng rắn và năng nổ biết bao. Lần đầu tiên đón nhận nụ hôn của Hương, Hoa tưởng chừng như mình tan chảy vào trong ấy. Hoa mềm nhũng trong vòng tay Hương và Hương như con thú đói vồ mồi. Vì yêu, Hoa đã nói dối mẹ:

 - Tối nay con ở nhà bạn, tuị con Hồng, con Huệ…nó tổ chức tiệc mừng con Hạnh sắp lấy chồng. Con và bạn bè muốn vui một đêm với nó!

 Đêm ấy Hoa đã ngủ laị nhà Hương, lần đầu tiên trong đời người con gái, Hoa đã biết thế nào là sự sung sướng của xác thịt. Hương ngấu nghiến như mèo vờn chuột, vần Hoa như một cái gối ôm…Những nụ hôn cháy bỏng ướt át khắp thân thể Hoa. Hương  cuồng khoái cắn cổ Hoa, bàn tay mạnh và cứng như tay đàn ông, vò bóp cặp vú xuân thì và đôi mông mọng múp míp. Hương lật sấp, lật ngửa Hoa cong mình rên rỉ trong cơn thống khoái…

 Tháng ngày qua mau, mới mà đã ba năm rồi kể từ ngày quen Hương, chuyện tình giấu kín nhưng cũng dần lộ ra. Bạn bè giãn ra, nhiều đứa tránh né hẳn. Có kẻ chẳng cần bóng gió gì mà thẳng thừng dè bỉu:

 - Đồ les, đồ biến thái!

 Có người thì trước mặt nói không sao, không vấn đề gì nhưng sau lưng thì kỳ thị:

 - Em đẹp thế, tiếc thay laị là ô môi.

 Một lần nọ hai đứa vào quán nước, bàn bên cạnh có người nói vu vơ:

 - Hai đứa con gái làm tình với nhau thì làm bằng cách nào nhỉ? tụi nó không có cái đó thì làm sao sướng được?

 Hương tỉnh bơ nhưng Hoa thấy xấu hổ và xót xa quá. Hương nắm bàn tay Hoa thật chặt và bóp mạnh, cái cảm giác bình tĩnh, trấn an của Hương đã giữ Hoa laị, nếu không có cái nắm tay đó có lẽ Hoa đã bỏ chạy khỏi quán rồi.

 Gia đình Hoa cũng nghe người ta xì xầm nên sanh nghi, nhân tiện chú Ba gợi ý tác hợp cho con trai nên ba má Hoa làm tới luôn. Hoa thương ba má nhiều lắm, có lúc Hoa nghĩ:” Thôi thì cứ ưng đaị đi, cứ sống giả như mọi người vậy” nhiều đêm Hoa suy nghĩ nát óc mà không tìm ra lối thoát. Hoa thố lộ với Hương thì Hương bảo:

 - Hai đứa mình bỏ trốn khỏi thành phố này!

Hoa dụi vào lòng Hương khóc:

 - Trốn đâu bây giờ? Không chừng đàn em của ba và anh Hoà sẽ làm haị đến Hương! Em không thể làm thế được!

 Hương mủi lòng:

 - Nếu em lấy chồng thì Hương sẽ ở vậy suốt đờí

 Tan sở buổi chiều, ông  Hân đi nhậu với chú Ba còn anh Hoà đi karaoke với đám bạn. Hoa ăn cơm với mẹ,bà Hai nhỏ nhẹ:

 - Con cứ lấy thằng Hưng đi, mình sống như mọi người vẫn sống vậy! ai cũng phải lấy vợ lấy chồng, còn chuyện yêu đương riêng tư thì cứ để thời gian nó hoá giải.

 Hoa trả lời:

 - Con thương ba má nhưng con không thể làm vậy! Con không thể giả trá lấy người mà mình không thương để che mắt thiên hạ, làm vậy thì haị người ta mà mình cũng khổ đau chứ sung sướng gì, việc này còn tồi tệ hơn cả sự thật của bản thân con!

 Bà Hai vẫn vớt vát:

 - Thì mình cứ theo thói thường của người đời mà sống, cưỡng laị thì khổ lắm con ơi, bao nhiêu rắc rối, rồi còn danh giá gia đình mình nữa!

 Bất thần ông Hân về sớm, thấy hai mẹ con thủ thỉ, ông  lầm lì:

 - Nếu con thương ba má thì con phải lấy thằng Hưng, không có đám nào ngon lành và xứng hợp hơn đám này!

 Anh Hoà thường chơi bời sau giờ làm nên luôn vễ trễ, không hiểu sao chiều nay cũng về sớm thế. Thấy cả nhà đang nói chuyện Hoa. Anh cũng nói:

 - Em cứ lấy thằng Hưng đi, cứ sống như mọi người vậy! còn chuyện em với con Hương thì cứ để đó, nếu thỉnh thoảng em có gặp nó thì cũng chẳng sao!

 Hoa hết sức cay đắng và ngán ngẩm khi nghe những lời này, mọi người quen sống dối trá đã thành nếp, dối trá từ việc công sở, quan hệ giao tiếp cho đến tình cảm cá nhân trong gia đình. Hoa biết cả nhà lo cho tương lai cuả mình nhưng cũng tính toán cho mối quan hệ làm ăn cũng như cái danh giá hão huyền của chính họ. Đành rằng thương nhưng bất chấp mình thế nào thì ra haị mình mất thôi. Nếu ngày trước Hoa tự hào về gia đình mình bao nhiêu thì giờ ngán ngẩm bấy nhiêu, cái danh giá hão huyền trở thành cái gánh nặng, cái bóng đè, nó áp lực tối đa lên đời sống riêng tư của mình. Ngày trước Hoa nghĩ mình may mắn nên sanh ra trong gia đình giàu có, danh giá. Giờ Hoa ước gì mình sanh ra trong gia đình bình dân, chắc sẽ không bị cái áp lực nặng nề này! Cái áp lực suốt bao nhiêu năm làm cho Hoa chỉ biết khóc, con cụm laị đến độ mất cả sức phản kháng. Thậm chí có người còn bảo:

 - Con Hoa sinh ra trong gia đình  có thế lực, thế mà nó rất hiền lành và nhút nhát đến thế! lẽ ra nó phải ngông nghênh lắm mới phải chứ! 

 Hoa ngồi lặng lẽ nãy giờ, lắng nghe cả nhà và miên man suy tư. Bất thần Hoa đứng dậy:

 - Ba và anh nghĩ sao? nếu ba và anh lấy phải người vợ không yêu mình. Người ấy lấy chỉ vì mượn ba và anh làm cái bình phong che đậy giới tính mình, che mắt thiên hạ. Liệu ba và anh có hạnh phúc không?  Có danh giá không? Khi cô ta lấy ba và anh nhưng vẫn cứ thậm thụt với những người đàn bà khác!

 Cả nhà im phăng phắc, không ai nói được câu nào.

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ất lăng thành, 7/2019

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nội dung phát biểu của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm ngày 27/08/2024 về đường lối khóa đảng XIV cho thấy ông không dám đi ra khỏi quỹ đạo một người Cộng sản bảo thủ để được tồn tại...
Kamala nhắc lại Donald Trump đã cảm ơn Tổng Thống Tập Cận Bình về những gì ông ta đã làm trong thời gian đại dịch COVID. Bà nhớ cả nội dung Trump đã viết trên Twitter: “Thank you, President Xi” và đọc lại cho chục triệu người dân Mỹ đang xem màn hình. “Khi chúng ta biết rằng Tập Cận Bình phải chịu trách nhiệm vì không cung cấp và cung cấp không đầy đủ cho chúng ta sự minh bạch về nguồn gốc của COVID.” Kamala nhắc lại cả việc Donald Trump đã mời Taliban đến David Camp, “là một nơi có ý nghĩa lịch sử đối với chúng ta, với tư cách là những người Mỹ, một nơi mà chúng ta tôn vinh tầm quan trọng của ngoại giao Hoa Kỳ, nơi chúng ta mời và tiếp đón các nhà lãnh đạo thế giới được kính trọng. Và cựu tổng thống này với tư cách là tổng thống đã mời họ đến David Camp vì ông ta, một lần nữa, không biết tầm quan trọng và trách nhiệm của tổng thống Hoa Kỳ. Và điều này quay trở lại vấn đề ông ta đã liên tục hạ thấp và coi thường các quân nhân của chúng ta, những người lính đã hy sinh...
Từ ngày nước Mỹ lập quốc, chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại bị đối thủ mang ra mổ xẻ, tấn công với những lời lẽ không phù hợp với tư cách một người tranh cử vị trí lãnh đạo quốc gia. Nhưng ngược lại, cũng chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại trở thành niềm hy vọng cho một đất nước đang đối đầu với mối nguy hiểm “duy nhất suốt 248 năm” (theo lời cựu Phó Tổng Thống Dick Chenny.) Đó là nụ cười của Kamala Harris – Một nụ cười đang ngày càng thay hình đổi dạng cuộc tranh cử tổng thống kinh điển của nước Mỹ.
Cựu Tổng Thống Donald Trump đã trình bầy kế hoạch kinh tế của ông tại Economic Club of New York trước đám đông các kinh tế gia, lãnh đạo doanh nghiệp và nhà báo vào 5-9-2024 vừa qua. Buổi nói chuyện này nằm trong chiến dịch tranh cử. Kế hoạch kinh tế trong nhiệm kỳ 2 nếu ông thắng cử bao gồm nhiều chính sách mà ông đã thi hành trong bốn năm đầu cầm quyền. Ông tuyên bố sẽ loại bỏ nhiều chương trình của chính quyền Biden. Ứng cử viên tổng thống của Cộng Hòa quảng cáo chương trình của ông với thuế nội địa thấp, thuế nhập cảng cao chưa từng thấy, giảm bớt luật lệ, và kinh tế phát triển mạnh. Nhưng nhiều chuyên viên đã nghi ngờ giá trị của chương trình kinh tế này. Nhiều người đã lên tiếng chỉ trích đề xuất kinh tế của Trump như chúng ta sẽ thấy trong những phần dưới đây của bài báo này.
Cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vào tháng 11 sắp tới không chỉ định hình tương lai chính trị của quốc gia trong vài năm tới mà còn đặt ra những câu hỏi căn bản về bản sắc và tương lai của chính nước Mỹ. Trong khi kết quả bầu cử sẽ quyết định nhiều vấn đề quan trọng, những xung đột sâu sắc về bản chất của nước Mỹ đã được phản ảnh rõ nét qua đường lối, chính sách nêu ra tại hai đại hội Đảng Cộng Hòa và Dân Chủ vừa qua.
Tôi đã xem qua cả trăm bài viết với với nội dung và ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) tương tự nhưng chưa bao giờ bận tâm hay phiền hà gì sất. Phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả, các bạn DLV đều không quen cầm bút nên viết lách hơi bị khó khăn, và vô cùng khó đọc. Họ hoàn toàn không có khái niệm chi về câu cú và văn phạm cả nên hành văn lủng củng, vụng về, dài dòng, lan man trích dẫn đủ thứ nghị quyết (vớ vẩn) để chứng minh là đường lối chính sách của Đảng và Nhà Nước luôn luôn đúng đắn. Họ cũng sẵn sàng thóa mạ bất cứ ai không “nhận thức được sự đúng đắn” này, chứ không thể lập luận hay phản bác bất cứ một cáo buộc nào ráo trọi.
Ngày 20/7/1969, hai phi hành gia Neil Armstrong và Edwin Aldrin đi vào lịch sử như là hai người đầu tiên đặt chân lên Mặt Trăng thế nhưng sự kiện này bị một số nhà “lý thuyết âm mưu” lên tiếng phủ nhận. Căn cứ vào những điểm “khả nghi” trong tấm hình chụp Armstrong đứng cạnh lá cờ cắm trên Mặt Trăng, họ quả quyết rằng tất cả chỉ là chuyện dàn dựng và bức hình này chỉ được chụp tại một sa mạc ở Nevada. Nhưng bằng chứng của vụ đổ bộ ấy đâu chỉ duy nhất một tấm hình? Tàu Appollo 11 phóng từ mũi Kennedy trước con mắt hàng chục ngàn người và hàng trăm triệu người qua ống kính truyền hình. Hàng trăm ngàn thước phim quay được và chụp được khi tàu Appollo vờn trên quỹ đạo quanh mặt trăng, cảnh tàu con rời tàu mẹ để đổ bộ, cảnh các phi hành gia đi bộ và cả những túi đất đá mang về từ Mặt Trăng v.v. Chúng ta thấy gì ở đây? Những bằng chứng xác thực thì nặng như núi nhưng, khi đã cố tình không tin, đã cố vạch ra những âm mưu thì chỉ cần mấy điểm khả nghi nhẹ tựa lông hồng.
Một bài bình luận của báo Chính phủ CSVN hôm 2/9/2024 viết: “Trải qua bao thăng trầm của lịch sử, đến nay chúng ta ngày càng có cơ sở vững chắc để khẳng định sự thật chúng ta đã trở thành nước tự do độc lập, người dân ngày càng ấm no hạnh phúc…” Những lời tự khoe nhân dịp kỷ niệm 79 năm (1945-2024) được gọi là “Tuyên ngôn độc lập” của ông Hồ Chí Minh chỉ nói được một phần sự thật, đó là Việt Nam đã có độc lập. Nhưng “tự do” và “ấm no hạnh phúc” vẫn còn xa vời. Bằng chứng là mọi thứ ở Việt Nam đều do đảng kiểm soát và chỉ đạo nên chính sách “xin cho” là nhất quán trong mọi lĩnh vực...
Năm 2012 Tập Cận Bình được bầu làm Tổng Bí Thư Trung Ương Đảng; năm 2013 trở thành Chủ Tịch Nước; đến năm 2018 tư tưởng Tập Cận Bình được chính thức mang vào Hiến Pháp với tên gọi “Tư tưởng Tập Cận Bình về chủ nghĩa xã hội với đặc sắc Trung Quốc trong thời đại mới”. Tập Cận Bình đem lại nhiều thay đổi sâu sắc trong xã hội Trung Quốc, mối bang giao Mỹ-Trung và nền trật tự thế giới...
Xem ra thì người Mỹ, không ít, đang chán tự do và nước Mỹ đang mấp mé bên bờ vực của tấn thảm kịch mà nước Đức đã sa chân cách đây một thế kỷ khi, trong cuộc bầu cử năm 1933, trao hết quyền tự do cho Adolf Hitler, để mặc nhà dân túy có đầu óc phân chủng, độc tài và máu điên này tùy nghi định đoạt số phận dân tộc. Mà nếu tình thế nghiêm trọng của nước Đức đã thể hiện từ trước, trong cương lĩnh đảng phát xít cả khi chưa nắm được chính quyền thì, bây giờ, với nước Mỹ, đó là Project 2025.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.