Hôm nay,  

Chợt Tỉnh Cơn Mơ

14/09/201900:00:00(Xem: 3004)

Nó đang mơ màng thiu thỉu ngủ thì nghe bước chân nhè nhẹ và tiếng sột soạt, bất chợt gai ốc nổi cả người, bụng bảo dạ:

 - Quái lạ nhỉ? trộm vào hay ma trêu?

 Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng không tài nào nhấc thân mình dậy nổi, muốn la cũng không sao la được, dường như có một lực rất nặng đè bẹp tôi xuống. Bất chợt tôi thấy một vị áo mão cân đai trông oai vệ như một võ tướng trong các vở tuồng xưa vậy. còn hai người kia thì một lùn mập râu cá chốt, một cao gầy râu dài. Cả ba người bọn họ quây quần trước tôn tượng bổn sư đặt trên bệ lò sưởi. Nó vừa sợ vừa ngạc nhiên và lòng tự hỏi:

 - Vở tuồng đã vãn từ lúc mười giờ, sao các vị ấy còn tụ họp ở đây?

 Hỏi thì hỏi vậy chứ nó không cục cựa gì được. Còn đang ngơ ngác thì vị mặc y phục võ tướng, tay cầm xử kim cang nói:

 - Mỗ nghe ngươì ta đồn đaị có ngôi chùa to như tử cấm thành Bắc Kinh mới xây xong nên đi xem thử, nào ngờ bị bọn họ làm cho bẽ mặt đến giờ. Bổn mỗ đến nơi thì thấy quả thật to lớn kinh khủng, nghe đâu phải phá cả ngàn mẫu ruộng rừng cây để lấy đất xây. Từ cách đó mấy dặm bọn tiểu yêu đã đặt trạm thâu tiền vé, bắt buộc phải gởi xử kim cang laị. Mỗ giận lắm nhưng cố nhịn để xem cho ra lẽ, khi vào tới chánh điện thì laị một lần nữa phải mua vé vào, nếu không mua thì không được vào dâng hương, dâng hương xong laị phải thuê hướng dẫn viên hướng dẫn đi xem chùa! trời đất quỷ thần ơi! từ thuở tạo thiên lập địa đến giờ chưa từng có chuyện quái quỷ như thế này! Ai đời đến cửa Phật phải mua đủ thứ vé, chẳng học hỏi được gì, thân tâm cũng chẳng an lạc thậm chí còn mang thêm cục tức. Mỗ là hộ pháp mà còn thế thì dân đen con đỏ chúng đối xử tệ như thế nào đây?

 Ông mập phệ ngồi bệ vệ, tay phe phẩy cái quạt nan hỏi:

 - Ngài là hộ pháp, có kim cang xử trong tay sao không xử chúng nó?

 Hộ Pháp bảo:

 - Hai vị không biết đấy thôi, kim cang xử cũng vô dụng thôi! Bọn tiểu yêu có thứ bửu bối vô cùng công hiệu: Kim ngân ngoaị tệ! Chúng dùng thứ này, phỉ quan gian thương kết hợp chặt chẽ coi như một thứ liên mình ma quỷ! Không ai có thể làm được gì chúng! trời đất đảo điên, đời loạn , xã hội nhiễu nhương, đạo đức suy đồi, pháp mạt đạo suy… Mỗ còn tức hơn nữa, đường đường là hộ pháp xứ này ấy vậy mà chúng dám chặn đường mãi lộ. Mỗ lên Đoài chứ không có xuống Đông, ngặt phải qua cái ngã ba giáp biên. Chúng đóng trạm ở đấy, không trả tiền thì không được đi. Chúng còn kẽ khẩu hiệu to tướng: “Hoặc mua vé, hoặc tịch thu phương tiện và còng đầu”. Mỗ đi một vòng quanh quốc độ thì thấy có đến hàng trăm trạm mãi lộ như thế! Đời nhiễu  nhương thậm tệ. Những ngôi chùa xưa mỗ ghé thăm đều bị sơn phết loè loẹt hoặc phá bỏ để xây kiểu mới, rồi chưng sư tử Tàu, tượng Tàu, pháp khí Đài Loan… Rồi đờn ca hát xướng, nói xàm, cúng đám, cúng sao, trục vong, giải hạn… đặt ra giá cả hẳn hoi; cò kè mặc cả từng xu. Ai không đóng đủ hay không có tiền thì không được tham gia. Chùa chiền biến thành doanh nghiệp buôn thần bán thánh. Bọn ma tăng, tà sư dựa hơi thế tục, được phỉ quan nâng đỡ… càng ngày càng làm loạn chốn thiền môn!

 Hộ pháp dường như ấm ức đã lâu nên nói một hơi không ngưng nghỉ. Bấy giờ vị cao ốm râu dài mới lên tiếng:

 - Ngài là hộ pháp mà không hộ được gì sao?

 Hộ pháp lắc đầu ngao ngán:

 - Không, không thể làm gì được! pháp nhược ma cường. Giờ chỉ chờ vận hội mới, mỗi người tự thúc liễm thân tâm, tự mình hộ mình thôi! Hai vị còn nhớ không? Năm xưa khi Thế Tôn ngồi dưới cội bồ đề. Ma vương Ba Tuần cho ma nữ sắc dục, bạo lực âm binh… đến phá nhưng không lay chuyển được. Thế Tôn bảo ma vương: “Ngươi không thể nào phá hoaị được đạo của ta, tà không thể thắng chánh pháp!”. Ma vương Ba Tuần cười nham hiểm trả lời: “Tôi đợi đến thời kỳ mạt pháp sẽ cho con cháu khoác cà sa hết”. Thế Tôn nghe thế bèn rơi lệ. Sau này Thế Tôn huyền ký với các môn đệ rằng: “Sư tử trùng phàm thực sư tử nhục”. Các ngài thấy đấy! lời của Thế Tôn hôm nay đã chứng thực, thân sư tử bị cả bầy vi trùng rúc rỉa ngày đêm! 

 Hộ pháp dứt lời, cả ba ngồi trầm ngâm , không khí dường lắng xuống. Ai cũng ngưỡng vọng đăm đăm nhìn tôn tượng bổn sư. Chừng nửa canh giờ thì vị râu dài cất tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch:

 - Thật tình mà nói thì không chỉ là lỗi của bọn tà sư, ma tăng hay lũ phỉ quan gian thương mà còn có một phần từ mỗi chúng ta và ở mỗi con dân. Người ta mê muội quá đáng, cúc cung tận tụy cho những việc tà vạy sai trái. Chẳng ai chịu học giáo lý nên chẳng biết đúng - sai, chánh – tà, ưa làm bậy mà cứ mong điều tốt lành. Như tôi và ông bạn thổ địa đây. Họ bắt uống cà phê đen, nhét thuốc vào miệng cay xè cả mắt mũi… ấy vậy mà gọi là cúng dường để cầu mong phát tài, phước báo. Họ muốn phát tài thì phải hành thiện, bố thí, tạo phước…chứ hai chúng tôi làm sao giúp được? phước họa là tự thân chứ đâu có ai có quyền ban phát hay trừng phạt!

 Thổ Địa bồi thêm:

 Họ quá mê muội chỉ thích xin xăm, bói toán, coi ngày giờ, phong thuỷ, cúng đám, cúng sao… mà không biết rằng đó là tà pháp!  Trong kinh Thắng Hạnh Thế Tôn từng dạy:

“Khi nghiệp thân khẩu ý

Hiền thiện và thanh tịnh

Chính là ngày cát tường

Là giờ phút hanh thông

Là thời khắc hưng vượng”

Mình làm mình chịu, gieo gì gặt nấy, chính nghiệp đã tạo tác là chủ nhân ông của mình, chẳng có ai có thể làm cho mình thăng hay đọa cả, tất cả do chính mình. Tiếc rằng thay thời mạt pháp những lời vàng, lời trí tuệ của bổn sư họ chẳng nghe, chẳng học, chẳng vâng theo mà laị thích nghe và làm theo những điều bậy bạ của bọn buôn thần bán thánh. Tà sư, ma tăng đã mù laị dắt người mù, hậu quả sẽ thế nào đây? Nhà đạo vẫn thường bảo nhau: “Địa ngục môn tiền tăng đạo đa”. Đôi khi cám cảnh, nghĩ đến lòng tôi không khỏi đau buồn!

 Hộ Pháp khẳng định:

 - Người mê phải thức tỉnh thôi! họ phải tự cứu lấy mình. Mỗ thề sẽ dùng hết năng lực của mình để thức tỉnh người mê. Mỗ cũng mong những người còn tỉnh thức hãy cùng nhau gióng lên tíếng chuông cảnh tỉnh đánh thức Phật tánh, tánh giác trong mỗi con người.

 Thổ Địa và Thần Tài đồng thanh:

 - Trong họa còn có may, đời mạt pháp còn có ngài và những vị tỉnh thức. Anh em chúng tôi cũng sẽ hết lòng phò hộ ngài trong việc cảnh tỉnh người mê. Anh em chúng tôi sẽ tận lực hộ vệ những ai tin và hành theo chánh pháp của Thế Tôn. Việc này trăm ngàn gian nan đấy, bọn ma vương và con cháu chúng sẽ không ngồi yên, chúng sẽ quậy phá, chụp mũ thậm chí ra tay manh động… Anh em chúng tôi đã nhất tâm hộ trì chánh pháp thì dù thế nào cũng không lung lay được!

 Hộ Pháp giọng cảm động:

 - Xin đa tạ lòng nhiệt huyết và thành tâm của hai vị! việc đạo cũng không khác việc đời đều phải chịu sự chi phối của luật vô thường , thịnh cực đaị thì laị suy, suy cùng cực laị thịnh. Hôm nay đạo có suy vi, đời có nhiễu nhương nhưng một khi đến thời khắc thì nó sẽ đổi thay, đêm tàn thì trời laị sáng.

 Nó giật mình tỉnh giấc vươn vai ngồi dậy khi con Ky sủa inh ỏi ở ngoài sân, lấy tay dụi dụi mắt vẫn còn ngái ngủ thì dường như thấy có làn khói xanh phảng phất bay lên, mùi hương còn bãng lãng quanh phòng khách. Cây hương trước tượng bổn sư đã tắt tự bao giờ, ngọn bạch lạp vẫn còn leo lét cháy.

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ất lăng thành, 23/3/2019

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sau hơn một năm vất vả phòng chống Covid và kể từ khi có thuốc tiêm ngừa, nước Mỹ đang trở lại bình thường trong những điều kiện mới. Việc đeo khẩu trang và giãn cách xã hội sẽ trở thành những nét sinh hoạt trong đời sống. Bắt buộc cũng có mà tự nguyện cũng có. Từ mùa xuân năm nay nhiều tiểu bang đã bỏ những giới hạn sinh hoạt vì Covid. Riêng California, nơi có nhiều hạn chế gắt gao nhất trong công tác phòng chống, giới hạn được bỏ từ ngày 15/6 vừa qua.
Dan Rather là nhà bình luận kỳ cựu trên hệ thống CBS và là một ký giả tên tuổi của làng truyền thông Hoa Kỳ trong nhiều thập niên. Cùng với Peter Jennings của ABC và Tom Brokaw của NBC, ông thuộc về nhóm "Big Three" đầy ảnh hưởng này của nước Mỹ. Ở tuổi 89 hiện nay, ông vẫn tiếp tục dự phần vào các hoạt động truyền thông một cách thông tuệ, luôn gởi ra những thông điệp đáng suy nghĩ và lan truyền cảm hứng đến hàng triệu khán-thính-độc giả đang luôn theo dõi các bài viết, những cuộc nói chuyện cùng các cuộc phỏng vấn, trò chuyện của ông với một vài nhân vật nổi tiếng.
Trong chiến lược “Ấn Độ Dương-Thái Bình Dương tự do và rộng mở” của Hoa Kỳ, Việt Nam là môt cưc tuy nhỏ nhưng quan trong trọng cô gắng tạo thế đa phương quyền lực (multipolarity) để phá thế đơn cưc (unipolarity) mà Trung Quốc muốn thực hiện đặt khu vực này dưới “luật chơi của Trung Quốc.” Cả đại sứ chỉ định của Hoa Kỳ Marc Evans Knapper, Bộ trưởng Quốc Phòng Lloyd J. Austin, và có lẽ Phó Tổng Thống Kamala Harris, cũng đề cập đến triển vọng nâng tầm quan hệ Việt-Mỹ từ mức “đối tác toàn diện” lên mức “đối tác chiến lược.”
Đặc biệt, Singapore và Việt Nam có vai trò quan trọng đối với nền kinh tế Hoa Kỳ. Singapore là một trung tâm tài chính khu vực, nơi đặt trụ sở châu Á của các doanh nghiệp của Hoa Kỳ bao gồm Microsoft và Google. Việt Nam đang trở nên chủ yếu hơn đối với chuỗi cung ứng toàn cầu, bao gồm cả chuỗi cung ứng chất bán dẫn, khi ngày càng có nhiều doanh nghiệp chuyển cơ sở sản xuất ra khỏi Trung Quốc.
Xem lại “nguyên tắc thứ ba” của chúng ta, thấy ngay một cái định nghĩa bảnh hơn nhiều: “Di động là liên tục tiến về vùng chân không hoặc có áp lực thấp hơn áp lực hiện tại đang bao quanh mình”. Rõ ràng, đầy đủ, hàm chứa tất cả những yếu tố vật lý gây ra chuyển động. Vậy thì, khỏi cần trông cậy vào ai. Trong vườn chiều nay, ta vừa nhâm nhi cà phê vừa làm một vài thí nghiệm giản dị, dễ như trò chơi con trẻ, để khám phá thêm một huyền bí của đất trời.
Lực lượng Hồi giáo Taliban lên nắm quyền tại Afghanistan không chỉ làm thay đổi triệt để hệ thống chính trị quốc nội mà còn tình hình an ninh khu vực và quốc tế.
Một gian thương trộn 10% đồng vào vàng rồi rao bán vàng nguyên chất sẽ bị bỏ tù về tội lừa đảo. Nhà nước in tờ giấy bạc 100 đồng nhưng giá trị chỉ còn lại 90 đồng nhưng lại gọi là 10% lạm phát (inflation, tức là tiền mất giá.) Nếu bạn đọc thay vì mua tivi 32 inch năm nay chờ thêm 2 năm mua tivi 50 inch lớn hơn, đẹp hơn mà giá lại rẻ hơn thì gọi là giảm phát (deflation, tức là hàng hóa mất giá.)
Cơn mưa phùn đêm qua còn đọng nước trên đường. Gió thu đã về. Lá vàng theo gió lác đác vài chiếc cuốn vào tận thềm hiên. Cây phong đầu ngõ lại chuẩn bị trổ sắc đỏ ối như mọi năm. Người đi xa từ những mùa thu trước, sẽ không trở về. Những người bạn lâu không gặp, thư gửi đi bị trả lại, nhắn tin điện thoại không thấy trả lời. Có lẽ cũng đã ra đi, không lời từ biệt. Đã có những cuộc ra đi rất lặng lẽ từ gần hai năm qua, không chỉ ở nơi đây, mà ở khắp toàn cầu. Ra đi bất ngờ, ra đi nhanh chóng. Không hoa tang. Không lễ nghi tôn giáo. Không lời ai điếu. Những túi bọc thi thể chất vội vào những thùng xe đông lạnh. Những thi hài quấn vải hoặc cuộn trong manh chiếu được chất trên những giàn củi, hỏa thiêu. Những chiếc quan tài được chôn lấp vội vàng trên đất công, với bia mộ đơn giản, không hình ảnh, ghi tên tuổi của một người già bệnh hay một người trẻ cường tráng, một người quyền quý hay một người bần cùng vô danh… Tất cả những người ra đi ấy, từ những nơi chốn khác nhau, thành thị hay
Hoá ra không phải chùm khế nào cũng ngọt. Quê hương, đôi khi, cũng thế. Cũng chua chát và đắng nghét đối với rất nhiều người mà tôi (chả may) là một. Cùng cả triệu dân Việt khác, tôi cũng đã có lúc hốt hoảng đâm sầm ra biển (dù không biết bơi) khi tóc hãy còn xanh. May mắn, tôi thoát chết. Lên lại được bờ, tôi đi lang thang tứ xứ cho mãi đến khi tóc đã đổi mầu nhưng vẫn chưa bao giờ trở về cố lý. Có kẻ tưởng là tôi chảnh, có mới nới cũ, có trăng quên đèn, quên cả cố hương. Không dám chảnh đâu. Tôi bị chúng “cấm cửa” mà!
Dù vậy, tôi vẫn cũng còn có đôi chút suy nghĩ lăn tăn. Hay nói theo ngôn ngữ của thi ca là vẫn (nghe) “sao có tiếng sóng ở trong lòng.” Chúng ta có nhất thiết phải đốt cả dẫy Trường Sơn, phải hy sinh đến cái lai quần, và hàng chục triệu mạng người – thuộc mấy thế hệ kế tiếp nhau – chỉ để tạo nên một đống bùn bẩn thỉu nhầy nhụa như hiện tại không?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.