Hôm nay,  

Là Biết Thôi

26/09/201900:00:00(Xem: 5160)

Nhận được thẻ xanh là Minh đi làm ngay, ngày đầu vào hãng làm phụ tùng ô tô về nhà bỏ cơm luôn. Minh rên rỉ:

  “Cực thế này, chịu sao nổi?”

  Ráng cày hết tuần rồi bỏ, sau đó có người giới thiệu tiệm neo (nails) thân quen. Minh được chủ nhận vào học việc. Ban đầu thì ai cũng vậy, tay chân vụng về lóng ngóng lắm! nhưng cũng may là chủ dễ chịu:

  “Em ráng tập sẽ quen thôi, anh chấp nhận mất một số khách.”

  Ban đầu chỉ làm tay, dần dần tập đắp bột… vài tháng sau cũng ổn, cứ thế làm tới. Công việc dẫu tẻ nhạt nhưng không nhọc như làm hãng vả laị tiền bạc cũng rủng roẻn hơn. Nửa năm sau thì Minh đã khác, quần áo toàn hàng hiệu, nói năng cũng “ Shit”, “yeah”… mặc dù tiếng Anh ăn đong không đầy đấu.

  Tuần rồi Minh gặp một con khách trời ơi, làm sao nó cũng hổng vừa ý. Nó bảo cắt móng ngắn, cắt xong nó lật lọng và chối không có bảo. Sơn xong thì nó nói xấu bắt sơn laị, làm tới làm lui đến mấy bận mà nó vẫn nằng nặc chê:

  “Tuị bay có biết làm không? Có bằng không?”

  Bây giờ anh chủ tức giận quát:

  “Mầy không phải là cảnh sát nên không có quyền hỏi bằng của tiệm, đây là công việc dịch vụ. Mầy phải trả tiền, bằng không tao kêu cảnh sát!”

  Cuối cùng nó đuối lý và chịu trả tiền nhưng trước khi ra đi nó chửi bới ầm ĩ và còn xô đổ cái bàn hơ móng tay. Anh chủ khuyên:

  “Thôi kệ, trăm người đục chục người thanh.”

  Tiệm có chừng tám thợ, không biết vì con số tám hay do nghề nghiệp mà ai trong tiệm cũng tám có hạng. Chuyện vợ chồng, chuyện khách khứa, chuyện thời trang, chuyện nhà thờ- chùa, chuyện ông nọ bà kia… thôi thì hầm bà lằng như một cái lẩu thập cẩm. Có người còn ví von:

  “Tiệm nail cũng là một thông tấn xã đấy! cập nhật tin tức mọi lúc mọi nơi”

  Tám người thợ nhưng chia ra ba phe, năm ba bữa là cũng có một trận cãi vã, còn chuyện lườm nguýt, đá xéo… là chuyện thường ngày, lúc thì chiến tranh lạnh. Có lần một người thợ trong tiệm mở hộp cơm trưa ra và thấy có mấy cộng lông. Chị ta chửi đổng:

  “Bà mẹ nó, muốn chơi tao hả? đứa nào có ngon thì ra mặt, đừng có chơi hèn, chơi bẩn! ăn mặc toàn đồ hiệu mà chơi lầy, chơi dơ…”.

  Anh chủ tiệm cũng đau mình lắm, phần thì khách quậy, phần thì thợ quậy, phần thì lo lắng tuị an toàn vệ sinh… Thế mới biết làm chủ không dễ đâu, đừng tưởng bở thấy người ta ăn khoai mà vác mai đi đào!

   Không biết nghề neo (nails) nó thế hay do bản tính người Việt? Ở cái tiểu bang này người Việt chừng mười vạn ấy vậy mà có mấy cộng đồng, hội cao niên cũng có hai hội,… Quanh năm kèn cựa chụp mũ nhau, đấu đá nhau triền miên, nhiều lúc Minh cũng thấy ớn chè đậu nhưng nghĩ kỹ thì Minh thấy mình cũng may mắn lắm, qua Mỹ tiếng Anh tiếng u không biết, nghề ngỗng kỹ năng không có, trình độ không bao  nhiêu… nhưng rồi gặp anh chủ tiệm tử tế và cũng rất khí khái chứ không phải hạng chỉ chăm chăm lo túi tiền và công việc. Cuối tuần anh còn kéo cả bọn về nhà nhậu. Anh bảo thằng Minh:

  “Ai hỏi thì bảo đi làm neo( nail) chứ đừng có nói học neo ( nails).”

  cả đám còn ngơ ngác chưa hiểu ý anh muốn noí gì thì anh cười khì khì nói:

  “ Nói lái chữ học neo ( nails) là biết thôi!

 

  Steven Nguyen

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Có 6 loại cán bộ, đảng viên sẽ bị loại khỏi thành phần Ban Chấp hành Trung ương đảng khóa XIV, nhưng tiêu chuẩn người được chọn “vẫn cũ như trái đất”...
Ông Bill Burns, Trùm CIA, hôm 19/04/24, cảnh báo « Ukraine có thể thua cuộc chiến sanh tử với Poutine từ đây tới cuối năm ». Lời tuyên bố đưa ra trước hôm Hạ viện Huê kỳ biểu quyết có nên tháo khoán 61 tỷ USD để giúp Ukraine hay không? Nay thì Ukraine có 61 tỷ, và còn thêm phần viện trợ của Otan nữa, để tăng cường khả năng quân sự và cả kinh tế để đối đầu với Poutine. Vậy tới cuối năm, chiến tranh Ukraine sẽ kết thúc và thắng lợi sẽ ngả về phía Ukraine?
Thời gian còn làm Trung Sĩ Thông Dịch Viên trong Bộ Tư Lệnh Lục Quân Hoa Kỳ ở căn cứ Long Bình, Việt Nam vào năm 1969, trước khi tôi được chuyển sang phục vụ trong ngành phi hành của Không Quân Việt Nam Cộng Hòa, thì tôi có dịp tháp tùng phái đoàn Dân Sự Vụ (Civic Action) Lữ Đoàn 18 Quân Cảnh Hoa Kỳ (U.S. 18th Military Police Brigade) đi công tác ở Nhật Bản. Cũng trong chuyến công du này tôi đã phát hiện ra rằng, Nhật Bản là một quốc gia thực thi được chính sách phát triển kinh tế làm thịnh vượng cho toàn thể xã hội, và xóa bỏ được nhiều điều bất công...
Trong bất kỳ cuộc đấu tranh nào, cần phải phân loại, xác định rõ ràng các loại “địch” để tìm cách đối phó hoặc vận động gây cảm tình làm đồng minh, tùy loại địch. Mọi người thường nói, “biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng” là vậy.
Chỉ trong vòng 465 ngày (26/04/2024-17/01/2023) đảng CSVN đã trải qua 3 cuộc khủng hoảng lãnh đạo thượng tầng chưa từng có trong lịch sử. Người duy nhất vẫn “vững như bàn thạch” là Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng, 80 tuổi, nhưng ai sẽ thay ông Trọng để lãnh đạo đảng, sau Đại hội toàn quốc tháng 01 năm 2026 là câu hỏi chưa có câu trả lời...
Mới đây ở Việt Nam lại bùng nổ ra một vài vụ tham nhũng khá nghiêm trọng như vụ Vạn Thịnh Phát và Việt Á. Vào đầu năm nay, Transparency International báo cáo kết quả nghiên cứu tình trạng tham nhũng tại 180 nước trên thế giới trong đó có Việt Nam. Nhân dịp này chúng ta duyệt lại tình trạng tham nhũng ở Việt Nam.
Câu nói của cố thủ tướng Việt Cộng là Võ Văn Kiệt rằng ngày 30-4 có một triệu người vui và một triệu người buồn...
“Ý thức xã hội mới Việt Nam “là toàn bộ những tư tưởng, quan điểm, những tình cảm, tâm trạng, truyền thống tốt đẹp, v.v. của cộng đồng dân tộc Việt Nam, mà hạt nhân là chủ nghĩa Mác- Lênin, tư tưởng Hồ Chí Minh, đường lối, chủ trương của Đảng, chính sách, pháp luật của Nhà nước, phản ánh lợi ích căn bản của nhân dân nhằm phục vụ sự nghiệp xây dựng, bảo vệ xã hội mới”. Nói như thế là cuồng tín, vọng ngoại và phản bội ước vọng đi lên của dân tộc...
Nhiều sự việc thay đổi kể từ thập niên 1970 khi Richard Nixon và Mao Trạch Đông nghĩ ra công thức “một Trung Quốc” cho sự dị biệt của họ đối với quy chế Đài Loan. Nhưng nếu kết hợp với các biện pháp khác để tăng cường việc răn đe chống lại bất kỳ hành động xâm lược bất ngờ nào, chính sách này trong 50 năm qua vẫn có thể giúp cho việc gìn giữ hòa bình. Liệu Trung Quốc có thể cố tấn công Đài Loan vào năm 2027 không? Philip Davidson, Tư lệnh mãn nhiệm của Bộ Tư lệnh Ấn Độ-Thái Bình Dương của Mỹ, nghĩ như vậy hồi năm 2021 và gần đây ông đã tái khẳng định việc đánh giá của mình. Nhưng liệu Hoa Kỳ và Trung Quốc có định sẵn cho cuộc chiến trên hòn đảo này không, đó là một vấn đề khác. Trong khi nguy hiểm là có thật, một kết quả như vậy không phải là không thể tránh khỏi.
Khi nhận xét về chính trị tại Việt Nam, không những các quan sát viên quốc tế mà ngay cả nhân dân đều băn khoăn trước câu hỏi: dưới chế độ CSVN, cả quân đội lẫn công an đều là những công cụ bảo vệ cho đảng và chế độ, nhưng tại sao thế lực của công an và đại tướng công an Tô Lâm lại hoàn toàn lấn át quân đội như thế?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.