Hôm nay,  

Hạ Độc Long Vương

04/10/201900:00:00(Xem: 3419)

Nghe tin Đông Hải Long Vương bị hạ độc các vị huynh đệ dẫn tuỳ tùng đến thăm, vừa đến Đông Hải giới thì tất cả khựng laị ho sặc sụa, mắt mũi cay xè,  nhiều kẻ lăn ra bất tỉnh. Cả đoàn thoái lui, tam vị Long Vương bảo:

- Chất độc này vô cùng nguy hiểm,  từ thuở khai thiên lập địa đến giờ chưa từng thấy. Bọn các ngươi hãy nán đợi bên ngoài. Ba huynh đệ ta vào trước xem xét rồi hãy tính tiếp.

Noí xong tam vị Long Vương vận nội công, bế hết kinh mạch, dùng giaỉ độc cửu công làm hộ giáp rồi đi vào Đông hải giới. Trên đường đi tam vị chứng kiến toàn cảnh thật hãi hùng. Đông Hải vốn xinh đẹp, xanh tươi như thiên đường ngày nào giờ nhờ nhờ vàng đục và những váng đỏ lững lờ trôi. Xác muôn loài hải tộc khắp mọi nơi: loài có vảy hay không vảy, loài có chân hay không chân, loài sống ở tầng đáy hay tầng trên… Tất cả đều chết sạch. Đông Hải như một bãi tha ma khổng lồ, đâu đâu cũng toàn chết chóc thảm thương. Tam vị Long Vương dùng thẩm âm công để nói với nhau:

- Thật không thể tưỏng tượng nổi! Bọn ta từ thuở hồng hoang đến giờ cũng đã trải qua nhiều kiếp nạn nhưng chưa bao giờ thấy cảnh tượng kinh khủng thế này. Bọn ác nhân hạ độc thủ diệt chủng toàn bộ cư dân thuỷ tộc ở đây!

Vào đến long cung thì thấy vắng tanh, đi loanh quanh đến tẩm điện thấy Đông Hải Long Vương đang trú ngụ. Ngài dùng hộ cảnh giáp bọc quanh điện để bảo vệ  khỏi bị nhiễm chất độc. Trông thấy các huynh đệ đến, ngài mừng rỡ rước vào:

- Tại hạ vô cùng mừng khi thấy các huynh đệ đến thăm

Chỉ nói được nhiêu đó ngài nức nở không noí nên lời. Ba vị Long Vương đỡ ngài dậy an ủi:

- Ngài chớ quá đau lòng, chúng ta là huynh đệ sống chết có nhau!

- Cảm tạ lòng lân mẫn của các huynh đệ! Các huynh đệ thấy đấy, toàn bộ cư dân thuỷ tộc của Đông Hải chết thảm. Đông Hải giờ chất độc nồng nặc không còn ai có thể sống được nữa. Bọn ác nhân gian đảng hạ độc một cách tàn độc, xưa nay chưa từng thấy! Vì lòng tham lam vô độ, vì sự mê muội mà chúng nỡ xuống tay huỷ diệt muôn loài và môi trường sống như thế này! Tội ác này phải tính sao đây?

Tam vị Long Vương đồng thanh:

- Gieo nhân nào gặt quả nấy, lưới trời lồng lộng không thể thoát. Bọn ác nhân sẽ trả giá nặng nề về sau. Nhưng xét theo lý nhân quả thì không có cái gì tự nhiên, tất cả đều có cái nhân sâu xa của nó, hơn nữa theo lý đạo thì có thể noí là cộng nghiệp. Cái tai họa thảm thương này không chỉ gia tộc ngài, không chỉ các loài thuỷ tộc mà còn cả các loaì thiên điểu và cả đồng loại của bọn thủ ác trên bờ cũng chịu chung kiếp nạn này. Bây giờ huynh đệ ta hãy lên thiên đình khẩn báo với Ngọc Hoàng.

Đông Hải Long Vương vốn nội công thâm hậu, khí lực phi phàm, công phu tuyệt đỉnh ngài kịp thời vận công bế khí ấy vậy mà cũng bị chất độc tấn công. Râu tóc xác xơ, da tái xám, nội lực suy giảm nghiêm trọng không còn đủ sức lực để đằng vân. Ba vị huynh đệ phải hiệp sức truyền khí lực cho ngài, ngài mới đủ sức cùng lên thiên đình.

- Muôn tâu Ngọc Hoàng, chúng thần từ tứ hải lên đây khẩn báo. Bọn gian ác ra tay tàn độc, chúng hạ độc Đông Hải, toàn bộ các loài thuỷ tộc chết thảm khốc. Đông Hải giờ đã thành vùng biển chết.

Ngọc Hoàng vẻ mặt buồn rầu:

- Các khanh bình thân. Trẫm  rất đau lòng khi thấy Đông Hải bị hạ độc, muôn loài chết thảm khốc như thế này! kiếp nạn này quả thật hy hưũ xưa nay chưa từng thấy, cái chất độc này cũng rất lạ. Trẫm đã cho lấy mẫu xem xét thì thấy nó là  độc chất của đời hiện tại, nó vô cùng độc, không những giết chết một đời mà còn hại nhiều đời, nó để laị di chứng rất dài lâu.

 Ngọc Hoàng ngồi trầm ngâm giấy phút rồi đưa mắt nhìn bốn ông Long Vương và triều thần. Đoạn giọng ngài trở nên rắn rỏi:

- Các ông còn nhớ không? cách đây không lâu  các loài thuỷ tộc sống trong đồng ruộng, sông, hồ… bị người ác dùng chất độc, xung điện và các cách tàn bạo khác truy sát tận diệt; rồi các loài muôn thú trong rừng, trên không  cũng bị tàn sát; rừng núi… bị phá sạch; nhiều tiếng kêu bi thương cất lên nhưng rơi vào im lặng đáng sợ, thậm chí có kẻ còn bảo:” Không phải việc của tôi”, người thì:” Có người khác lo”… Ấy là sự vô cảm , vô trách nhiệm. Muôn loài cộng sinh với nhau, khi những kẻ khác quanh mình không an thì mình sao an được? khi môi trường quanh mình bị tàn phá thì chỉ mỗi nhà mình an được sao? Việc Đông Hải bị hạ độc ấy là đỉnh cao của cả quá trình dài lâu sống trong sự ích kỷ, thờ ơ. Muôn loài sống cộng sinh với nhau phải liên đới trách nhiệm với nhau, ấy vậy mà từ khi các việc nhỏ xảy ra cho đến kiếp nạn này vẫn còn không ít kẻ chẳng hề động tâm. Ta e rằng rồi đây sẽ còn nhiều nạn hạ độc khác nữa.  Riêng trong vụ này các ông  cũng có phần trách nhiệm đâý!

Bốn ông Long Vương và triều thần dập đầu tâu:

- Chúng thần thật đáng tội, cuí mong  Ngọc Hoàng lượng thứ. Chúng thần xin hứa  từ đây về sau sẽ liên đới nhau  trong việc phò hộ muôn loài!

- Các ông thấy lỗi và sửa lỗi ấy cũng là phúc cho muôn loài đấy. Ta tin tưởng ở các ông!

Bốn ông Long Vương laị thưa:

- Chúng thần làm gì với bọn ác nhân đây?

- Làm gì thì các ông tự biết! nhưng theo ý trẫm thì các ông chẳng cần phải làm cả. Các ông cũng không thể phạt bọn ác khi mà phước báo chúng vẫn còn, chỉ khi nào phước báo cạn thì khi ấy cái ác quả sẽ tự phát thôi! Nhân quả không hề sai vạy. kẻ thủ ác sớm muộn gì cũng sẽ nhận lấy hậu quả mà chúng gây ra. Điều mà ta lao lung suy nghĩ là làm sao cho bọn chúng thức tỉnh. Các khanh còn nhớ thiền gia vẫn dạy rằng: “Đồ tể buông dao lập tức thành Phật” chăng?  Lý thuyết là vậy nhưng thực tế thì muôn ngàn không được một. Bọn thủ ác vốn khó hồi đầu, đã  vậy laị còn điêu toa gian trá dùng mọi thủ đoạn để biện bạch hay che giấu tội ác mà mình gây ra. Các khanh thấy đấy! muôn loài thuỷ tộc chết thảm, muôn loài trên không, trên bộ… cùng điêu đứng theo ấy vậy mà kẻ thủ ác và đồng bọn vẫn dửng dưng không hề có một chút thương cảm hay hối hận nào. Chung quy cũng vì đồng tiền, vì danh lợi. kẻ thủ ác vốn tham lam và vô minh!

Ngọc Hoàng dứt lời thì Diêm Vương quỳ tâu:

- Con người càng ngày càng tham lam, sân hận. Đời sống hiện đaị ngày càng giàu hơn, vật chất nhiều hơn bao giờ hết nhưng con người laị bất an và không thoả mãn. Họ sẵn sàng ra tay tàn độc, ý nghĩ họ đầy vọng động và tư lơị. Thần e rằng  càng về sau sẽ có thêm nhiều vụ như Đông Hải này!  

- Trẫm cũng nghĩ cũng giống khanh, cứ thế này e sẽ có thêm nhiều kiếp nạn như thế. Trẫm thương cho những kẻ bất hạnh phải cộng nghiệp chung. Trẫm cũng thương cho kẻ thủ ác vì chúng mê muội vô minh, nhưng biết làm sao được! họ tự quyết định số phận của họ.  Các khanh còn nhớ không? Khi Thế Tôn còn tại thế ngài đã đi khắp nhơn gian để thuyết pháp, để dạy người ta phải sống trong tỉnh thức! Ngài dạy chúng ta phài thắp đuốc mà đi, số phận mỗi cá nhân nằm ở suy nghĩ, noí năng và hành động của chính kẻ đó. Không ai có thể ban phước hay giáng họa cho ai  cả! Này bốn ông Long Vương, này các khanh của trẫm. Kiếp nạn đã xảy ra rồi, Đông Hải có thể mất năm mươi hay một trăm năm  mới phục hồi nguyên trạng. Ta với các khanh cũng chỉ biết cầu nguyện hồi hướng cho muôn loài trong các pháp giới.  Trẫm mong mỏi sao kẻ thủ ác hồi tâm hướng thiện, cải tà quy chánh ấy mới là phép lạ, là chân thần thông biến hoá. Trẫm và các khanh cùng nhau hộ pháp để duy trì mạng mạch chánh pháp, Đem chánh pháp giáo hoá muôn loài, hãy làm mọi cách để cho con người giác ngộ sống trong tình thương và tỉnh thức! 

Tứ Hải Long Vương cùng triều thần đồng quỳ bái tạ:

- Tạ ơn Ngọc Hoàng! Chúng thần cầu xin Ngọc Hoàng chớ quá đau lòng! Chúng thần nguyện đời đời đem thân này hộ pháp, hộ đời, hộ người, hộ vật. 

 

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ất lăng thành 1/2017   

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trước những nghi ngại “Hoa Kỳ có còn là đồng minh đáng tin cậy hay không?” thì chúng ta có thể khẳng định rằng Mỹ hay bất kỳ quốc gia nào trong khối tự do đều vẫn là những người bạn đồng hành tốt trong hành trình đi tìm tự do và canh tân đất nước, miễn là chúng ta không quên những bài học đã nêu để phát huy tiềm năng của chính mình, bảo vệ quyền lợi quốc gia, và đạt tới mục tiêu tự do, ấm no, hạnh phúc cho dân tộc.
Bằng chứng: ”Sự bùng phát mạnh của làn sóng Covid-19 lần thứ tư cùng với các đợt giãn cách liên tiếp khiến hoạt động sản xuất kinh doanh của doanh nghiệp (DN) bị ảnh hưởng nặng nề, đặc biệt là các địa phương phía Nam. Theo Hệ thống thông tin đăng ký doanh nghiệp quốc gia, Cục Quản lý đăng ký kinh doanh, Bộ Kế hoạch và Đầu tư, số doanh nghiệp rút lui khỏi thị trường trong 8/2021 là 85,5 nghìn doanh nghiệp, tăng 24,2% so với cùng kỳ năm 2020.
Mặc dù rõ ràng là Hoa Kỳ có thể điều hành công việc ra khỏi Afghanistan tốt đẹp hơn, nhưng thảm kịch xảy ra vào tháng này đã kéo dài trong 20 năm. Ngay từ đầu, Mỹ và các đồng minh đã chấp nhận - và không bao giờ xem lại - một chiến lược xây dựng nhà nước từ trên xuống dưới luôn được xem là thất bại như do định mệnh đã an bài. Hoa Kỳ đã xâm chiếm Afghanistan 20 năm trước với hy vọng tái thiết đất nước, nay đã trở thành một tai họa cho thế giới và chính người dân của họ. Trước đợt tăng quân năm 2009, Tướng Stanley McChrystal giải thích, mục tiêu là “chính phủ Afghanistan kiểm soát toàn vẹn lãnh thổ để hỗ trợ ổn định khu vực và ngăn chặn việc sử dụng này cho chủ nghĩa khủng bố quốc tế.“ Hiện nay, với việc thiệt mạng hơn 100.000 và thất thoát khoảng 2 nghìn tỷ đô la, tất cả nước Mỹ phải thể hiện cho nỗ lực của mình là cảnh của một cuộc tranh giành tuyệt vọng để chạy ra khỏi đất nước trong tháng này - một sự sụp đổ nhục nhã gợi nhớ đến sự sụp đổ của Sài Gòn năm 1975. Điều sai lầ
Gặp gỡ và nói chuyện nhiều với những người thông dịch viên Afghanistan, tôi mới hiểu thêm rất nhiều về dân tộc họ và biết rằng chính phủ Afghanistan là một chính phủ tham nhũng lan tràn từ cấp thấp cho đến cấp cao, mức độ nào họ cũng có thể ăn hối lộ được, chỉ có người dân thấp cổ bé miệng là khổ. Người Mỹ biết rất rõ nhưng vẫn không làm gì hết. Bản thân chúng tôi khi ra vào đất nước này, cũng phải đóng cho những nhân viên hải quan đủ thứ tiền, mà phải bằng tiền đô la Mỹ, mệnh giá 100 đồng mới tinh, cũ hoặc dính 1 vết mực, họ không nhận và không chịu ký giấy và đóng mộc. Nói để thấy rằng chúng ta, người Mỹ, hy sinh tiền bạc, xương máu cho họ, thật không đáng chút nào. Rút ra khỏi đất nước này là đúng và là một việc phải làm ngay.
Cứ tới cuối tuần, dân Tây réo nhau xuống đường biểu tình chống chương trình chích ngừa dịch vũ hán và, tiếp theo, chống biện pháp kiểm soát có chích hay không bằng «thông hành y tế» (pass-sanitaire), tờ giấy có dấu hiệu đã chích ngừa của Cơ quan Bảo hiểm sức khỏe cấp qua Cơ quan tổ chức chích hoặc y sĩ gia đình hay dược sĩ.
Đầu năm 70, bạn đồng minh Huê kỳ quyết định bỏ rơi VNCH, không thực hiện cam kết rút quân, Việt-nam hóa chiến tranh, mặc nhiên giao Miền nam cho Hà nội. Ngày 30/04/75, quân Bắt Việt tiến vào Sài gòn, ngỡ ngàng. Dân chúng hoảng loạn bỏ chạy. Nhưng 14 năm sau thất bại nhục nhã ở Việt nam, bức tường Bá-linh bổng sụp đổ, kéo theo cộng sản Liên xô xuống hố, giúp Huê kỳ kết thúc cuộc chiến tranh lạnh làm kẻ chiến thắng.
Người Mỹ nói “Nothing is certain but tax and death” (Không ai tránh khỏi thuế và chết). Thuế mang ý nghĩa đặc biệt vì lịch sử nước Mỹ được thành hình từ ngày dân chúng thuộc địa nổi loạn chống nhà nước bảo hộ Anh Hoàng với khẩu hiệu bất hủ “Taxation without representation is tyranny” (Bị đánh thuế mà không được có đại biểu là bạo quyền.) Cho nên mỗi kỳ bầu cử đều tranh luận gay gắt về thuế má – nhưng không chỉ là cải cọ vô bổ vì khi thành luật sẽ theo đó móc từ túi tiền của mỗi người dân nhiều hay ít.
Đảng cộng sản VN cũng “khởi nghiệp” với những tuyên ngôn và khẩu hiệu nghe (tử tế) tương tự. Họ hô hào chống lại áp bức, bất công, kỳ thị … Nhờ vậy, họ vận động được quần chúng - kể cả những thành phần thiểu số, “ở vùng sâu, vùng xa, vùng căn cứ cách mạng” - nổi dậy “giành lấy chính quyền về tay nhân dân.” Chả phải vô cớ mà Cách Mạng Tháng Tám vẫn được mệnh danh là “Cuộc Khởi Nghĩa Của Những Người Tay Không.” Chỉ có điều đáng phàn nàn là sau khi “những người tay không” nắm được quyền bính trong tay thì họ (tức khắc) hành xử như một đám côn đồ, đối với tất cả mọi thành phần dân tộc
Người lính Mỹ, trong nhân dáng hiên ngang, với những bước chân chắc nịch, đôi mắt nhìn thẳng và kỹ thuật tác chiến tuyệt vời. Nhưng người lính Mỹ cũng có trái tim biết rung động, biết nhớ thương, biết đau khổ như bạn và tôi. Xin đừng “thần thánh hóa” hoặc đòi hỏi những điều mà người lính Mỹ không thể thực hiện được; vì người lính Mỹ còn phải chu toàn bổ phận đối với người hôn phối, gia đình và người thân. Xin hãy nghĩ đến những trái tim tan vỡ trong mỗi gia đình, khi một người lính Mỹ gục ngã!
Như vậy, tuy không công khai, nhưng Bà Harris có quan tâm đến nhân quyền, các quyền tự do và vai trò của các tổ chức Xã hội Dân sự ở Việt Nam, một việc mà đảng và nhà nước CSVN luôn luôn chống đối và đàn áp. Tuy nhiên, tất cả báo Việt Nam, kể cả những báo “ôn hòa” như Thanh Niên, Tuổi Trẻ, Lao Động và Người Lao Động đều không đăng lời tuyên bố chống Trung Hoa của Bà Phó Tổng thống Harris.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.