Hôm nay,  

Hương

07/10/201900:00:00(Xem: 4432)

Dắt em gái về  bên gốc cây dầu ở giữa con phố nhiều quán xá để đánh giày kiếm sống, sáng hôm ấy nó làm được ba người khách, lòng thấy vui lắm, có lẽ dễ sống hơn ở chỗ cũ. Nó nghĩ như thế và đang ngồi mơ màng bên gốc cây; bỗng một cú tát như trời giáng làm nó ngã chúi nhủi, nhìn lên thì thấy gương mặt lạnh lùng của thằng côn đồ đang nhìn nó.

- Ai cho mầy dám xâm nhập lãnh địa của tao? thằng côn đồ quát.   

Nó im lặng cũng không biết noí gì, nó lăn lộn vào đời từ nhỏ nên cũng biết đây là luật. Nó còn đang suy nghĩ thì thằng kia đá hộp đồ nghề của nó lăn long lốc rồi nắm cổ áo nó kéo dậy, tay kia nó móc sạch những đồng tiền sáng nay nó kiếm được. Thằng côn đồ cười khoái trá.

- Mới sáng mà mày kiếm được nhiêu đây hả? giỏi đó nhóc! Bây giờ mầy muốn làm ăn ở đây thì phải chia tứ lục, bằng không thì biến!

Nó gật đầu đồng ý, thế rồi từ đó mỗi ngày thằng kia đều đặn giám sát nó, hễ làm được đồng nào thì thằng kia laị lấy đi bốn phần. Nó uất ức lắm nhưng không làm gì được. Ngày đánh dày bên gốc cây, tối hai anh em về dưới gầm cầu bên con kênh thúi hoắc ôm nhau ngủ. Ba nó bỏ đi lúc nào nó không biết, mẹ nó bỏ đi khi em gái biết chạy nhảy. Nó lần hồi vào đời kiếm sống và nuôi em gái. Dù đói khát, dù khốn khó… nhưng nó thương em gái nó vô cùng; nhiều khi giữa đêm khuya con nhỏ kêu:

- Anh Hai, có gì ăn không? Em đói quá! 

Nó ôm em gái mà nước mắt chảy dài.

- ráng ngủ đi em, sáng anh mua đồ cho em ăn.

Noí vậy thôi chứ tuí nó không có một xu lấy gì mua, cũng vì thương em gái đói có lần làm liều ăn cắp ổ bánh mì mà người ta đánh nó một trận thừa chết thiếu sống. Cuộc đời sao mà cay nghiệt với nó quá, nhiều lúc sáng sớm thấy bọn trẻ cùng tuổi tung tăng đến trường, có đứa cha mẹ chở vào quán ăn mà còn nũng nịu không ăn… Nó thấy lòng chua xót, thương mình, thương em gái. Có lần nó dắt em gái đi ngang một trường tiểu học, con bé bám vào song sắt nhìn những đứa trẻ đồng trang lứa đang tung tăng chơi trong sân, nó lôi đi mà con bé cứ bám chặt. Nó thấy lòng đau lòng, em gái thèm muốn được như những đứa bé trong sân trường, nhưng làm sao được? ai cho nó cơ hội đây? Anh em nó là trẻ buị đời, cơm ăn áo mặt còn chưa có làm sao mà mơ cắp sách đến trường! Nó xót xa thương em gái, Nó dầu gì cũng được học hết lớp ba  trước khi bị quẳng ra đường. Trên cổng trường nó đọc thấy câu khẩu hiệu: “ Trẻ con là tương lai của nước nhà! Chính phủ và xã hội hết lòng chăm sóc con em chúng ta!”. Nó không hiểu sâu nhưng cũng lõm bõm hiểu ý nghĩa  nên lẩm bẩm:” Xạo sự”. rồi quyết liêt gỡ tay con bé khỏi song sắt và kéo nó đi thật nhanh mà lòng như muối xót.

  Thời gian lừng lững trôi qua nhưng nó chẳng còn ý niệm gì về ngày tháng nữa, nó chỉ nhớ mang máng nó mười lăm tuổi. Nó chẳng cần thời gian và cũng không quan tâm đến thời gian  nhưng dòng thời gian vẫn  đóng dấu lên cuộc đời nó. Tháng năm dần dần chất lên mình nó… Chẳng mấy chốc rồi  nó cũng đến tuổi dậy thì; mặc dù đói khát, mắc dù không nhà cữa, cù bất cù bơ ở gốc cây, gầm cầu; aó quần dơ dáy… nhưng vẫn không thể che phủ được khuôn mặt thanh tú của nó. Nhiều khách đưa giày cho nó đánh đều có cảm tình thường cho thêm nó ít tiền lì xì có lẽ không chỉ vì nó làm cẩn thận  mà còn vì khuôn mặt thanh tú dễ thương ấy, đặc biệt đôi mắt đen lay láy rất đẹp và lúc nào cũng như có khoí sương phảng phất, trông rất sầu mà đẹp đến nao lòng.  Ngày kia nó đang đáng giày chợt thấy thằng du côn ở đằng xa dở trò sàm sở em gái nó. Nó lập tức nhào đến húc thằng kia một cái ngã nhào, nó xông vào đánh tuị buị. Thằng kia quá bất ngờ nên cũng chưa kịp phản ứng gì.

- Mầy muốn gì tao cũng chịu nhưng mầu đụng đến em gái tao là không được! – Nó hét lên vừa thoi thêm mấy cái nữa mới thôi.

Nhiều người hiếu kỳ đứng nhìn, thằng du côn quê độ quá:

- Liệu hồn mầy, hãy đợi đấy!  noí xong hầm hầm bỏ đi.

Mấy hôm nay nó thấy trong lòng có gì là lạ, con nhỏ bán trái cây dạo sao dạo này dễ thương quá. Nó  thỉnh thoảng mua trái cóc, miếng xoài cho em gái ăn. Con nhỏ có khi còn tặng khuyến mãi cho em nó chút khóm nữa chứ. Tướng con nhỏ ngon lành quá, một hôm nó lấy hết can đảm hoỉ:

- Bồ tên gì ?

Con nhỏ cười cười:

- Hỏi chi vậy?

- Để biết tên

- Biết để làm gì?

- Thì chỉ để biết chứ chẳng làm gì! 

Con nhỏ bỏ đi một quãng ngắn rồi quay laị bỏ gọn lỏn:

- Hương

Chỉ có vậy thôi mà nó sướng suốt cả ngày hôm đó! bẵng mấy ngày con nhỏ đi qua mà hổng noí gì, đột nhiên một hôm nó noí:

- Ông biết tên tui mà sao không cho người ta biết tên ông?

- Người ta là ai?  Nó ghẹo con nhỏ.

- Người ta là người ta chứ còn ai nữa! con nhỏ ngúng ngẩy.

Bây giờ nó thật thà:

- Lúc nhỏ mẹ tui kêu tui là Hải, rồi mẹ tui bỏ đi, tui cũng không biết tên mình là gì nữa!

- Buồn quá hén! Nhưng  mẹ kêu là Hải thì là Hải chứ còn tên gì nữa!

Noí xong con nhỏ bỏ đi. Nó ngẩn ngơ như vừa ra khoỉ một giác mơ. Cuộc sống bụi đời xù xì, gai góc…chưa bao giờ nó cảm nhận phút giây ngọt ngào và đẹp như nay! Tháng ngày dần trôi qua, cây dầu đã mấy mùa thả trái bay quay tít trong không trung. Nó lớn dần ra vẻ khá trưởng thành. Trong lòng nó nghĩ:” Không lẽ tuổi này mà  còn đánh giày” nghĩ vậy nhưng nó cũng chưa biết làm gì khác. Mùa mưa đến, những con mưa đến bất chợt rồi laị ráo hoảnh đi.  Có nhiều khách hơn vì họ đi làm mà giày dơ nên cần phải đánh laị. Nó làm tíu tít. Lòng nó vui  vì có thêm chút tiền, nó ky cóp để dành, hy vọng sẽ kiếm một vỉệc khác hợp hơn. Hôm nọ nó hoỉ con nhỏ:

- Hương! chiều nay bán xong ra gầm cầu chơi nhen?

Con nhỏ không noí gì nhưng nhìn ánh mắt thì nó hiểu con nhỏ chịu lời. Chiều nó về  gầm cầu sớm, chọn cái áo nào tươm tất nhất mặc vào, nó không quên mua mấy chai xá xị, đậu phộng luộc và mấy con khô mực…. chờ đãi Hương. Hoàng hôn đỏ rực trên phố, dưới gầm cầu mờ mờ tối hai đứa ngồi bó gối nhìn ánh đèn vàng hắt bóng xuống con kênh. Cả hai im lặng hồi lâu. Nó bảo Hương uống xá xị đi, rồi xé khô mực cho Hương nhai.

- Hương! Nó kêu tên.

- Gì vậy? Hương hỏi laị.

- Có bồ chưa?

- Em nghèo quá, ai thèm thương mà có bồ!

- Thì nghèo thương nghèo!

- Hải muốn nói ai vậy?

Ừ! Thì noí ngưới ta đó mà!

Hai đứa cứ noí cụt lủn, trổng lơ vậy nhưng trong những từ ngữ ấy laị ngầm chứa bao nhiêu là sự hồi hộp yêu thương, theo cái lẽ mà người ta bảo:” Tình trong như đã tuy ngoài còn e”. Nó thò tay cầm lấy bàn tay Hương, con nhỏ  để yên, cả hai bất động giây lâu. Nó mân mê bàn tay một hồi bất chợt kéo con nhỏ ngã vào lòng rồi hôn cái chụt. Con nhỏ chống đỡ yếu ớt nhưng hới thở gấp gáp lắm rồi. bất chợt có tiếng kêu:

- Anh hai! tối mịt rồi, có gì cho em ăn không?

Hai đứa buông ra, thì em gái chơi ngoài chia chạy vào. Hương lấy khô mực đưa nó ăn và bảo:

- Ăn khô mực đi, lát nữa chị mua dĩa cơm sườn cho em nhen!

Con bé gật đầu cười , cầm miếng khô mực chạy tuốt ra ngoài xóm nhà chồ chơi. Hai đứa laị ngồi im, giờ nó bạo dạn hơn rồi, nó ôm vai Hương. Hai đứa ngồi nhìn ra dòng kênh đen kịt, bốc mùi hôi  nồng nặc.  Nó hôn lên tóc Hương, mùi khét nắng cả ngày mưu sinh. Nó hôn lên cổ Hương, mùi đàn bà đầy quyến rũ cho dù cả ngày chưa tắm, cái muì khơi dậy bản năng giống đực pha lẫn mùi chua của mồ hôi làm nó ngất ngây… Nó lần mò toan mở nút áo nhưng con nhỏ giũ laị.

- Đừng anh Hải! má đánh chết.

Nó chống chế:

- Má sao biết được?

- Nhưng chưa được đâu, Hương kiên quyết không cho Hải quá đà

Hải cũng thôi, nó biết mình trong phút chốc hứng khởi quá nên mới vậy. Nó gỉa lả:

- Đừng giận tui nha Hương.

Con nhỏ im lặng nhưng cầm bàn tay nó thật chặt. lát sau Hương nói:

- Em về! hôm nào mình gặp sau,

Hương đi rồi, nó nằm dưới gầm cầu mắt mở to, phút giây thần tiên trong đời nó. Nó đã hôn, lần đầu nó ngửi được mùi giống cái. Dòng kênh hôi thối không thể làm loãng cái mùi hương từ Hương. Cái mùi nồng nồng, ngái ngái, chua chua… Nó bất chợt mỉn cười rồi hét lớn: “ayda… đã quá”. Hình như nó đã yêu, trái tim nó biết rung động. Sống đời buị bặm nhưng không làm cho cảm xúc nó chai lì.  Từ ngày mẹ nó bỏ đi, đây là lần đầu tiên nó thấy mình sống như một con người!  Nó đang mông lung tính toán, mơ mộng cho những ngày sắp tới…Mình sẽ tìm việc gì để làm đây? Mình sẽ noí yêu Hương, mình sẽ noí với Hương về chuyện hai đứa….Bao nhiêu việc phải tính!...Rồi nó chợt thiếp đi cho đến khi con em gái chạy về lay:

- Anh Hai! Em đói bụng quá nè!

Nó vươn vai đứng dậy dắt em ra quán cơm bà Ba bên vỉa hè mua cho con bé dĩa cơm sườn. Nó tự nhủ trong lòng, hôm nay ngày vui của đời mình, mình thưởng cho em gái một chút hương, chút mật ngọt hiếm hoí  giữa cuộc đời này. Nó còn lơ mơ thì tiếng bà Ba rổn rảng:

- Chà! bữa nay bảnh quá nhen, bộ mới vô mánh hả Hải?

- Dạ, có gì đâu Dì Ba! Lâu lâu thưởng cho em gái một bữa cơm ngon.

Nó ngồi nhìn em gái ăn cơm mà lòng nghe sung sướng vô bờ. 

Tiểu Lục Thần Phong

Xứ Hoa Đào 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Câu hỏi đó thằng nhỏ hỏi mỗi ngày mỗi ngày mỗi ngày, khi đói khát, khi bị đánh đập cấu nhéo, khi phơi trần ra dưới nắng mưa. Khi nó nằm trên mặt đường và kêu khóc khản giọng. Nó hỏi vào đám đông lướt qua nó, hỏi ai đó dừng chân cho nó (chính xác là cho những kẻ chăn dắt nó) chút tiền lẻ. Nó hỏi những kẻ bắt nó nằm lăn lóc kêu khóc trên đường để kiếm tiền, để nhởn nhơ ăn mòn tấm thân bé nhỏ non nớt của nó.
Một đứa trẻ chỉ nên có ba con búp bê, năm cây bút chì, giá trị chưa đến $20. Donald Trump có một phi cơ riêng sơn tên của ông ta trên đó. Với tư cách là tổng thống, hiện ông ta có hai chuyên cơ, Không Lực Một và một chiếc nhỏ hơn để phù hợp với những nơi có sân bay nhỏ, chưa kể chiếc trực thăng Marine One. Đó là ba chiếc phi cơ Trump sở hữu. Đó cũng là con số búp bê mà Trump đề nghị một đứa trẻ ở Mỹ nên có.
Mặc dù chỉ mới ba năm trôi qua kể từ khi bà Merkel rời nhiệm sở, nhưng thế giới đã thay đổi quá nhiều đến mức mà chức thủ tướng của bà đã được cảm thấy như nó thuộc về một thời đại khác. Cuốn hồi ký mới của bà cho thấy bà bình tâm với những quyết định đã đưa ra, bao gồm cả những quyết định bị phê phán nghiêm khắc nhất.
“Việc cắt giảm chăm sóc sức khỏe để trả tiền cho các khoản giảm thuế sẽ là sai về mặt đạo đức và tự sát về mặt chính trị.” TNS Josh Hawley (Cộng Hòa, Missouri)
Từ năm 1949, tháng Năm được chọn là Tháng Nhận Thức Về Sức Khỏe Tâm Thần (Mental Health Awareness Month – MHAM) ở Mỹ. Đây là tháng mang ý nghĩa kêu gọi cùng nâng cao nhận thức, giảm bỏ kỳ thị và thúc đẩy bảo vệ sức khỏe tâm thần. Theo phúc trình năm 2024 của tổ chức Mental Health America ở Alexandria, Hoa Kỳ thật sự đang trong cuộc khủng hoảng sức khỏe tâm thần. Cứ năm người trưởng thành ở Mỹ thì có trên một người đang sống chung với bệnh tâm thần, và hơn một nửa không được điều trị. Gần 60 triệu người lớn (23.8%) mắc bệnh tâm thần trong năm 2024. Gần 13 triệu người lớn (5.04%) có ý định tự tử.
Chiến dịch cắt giảm chi tiêu của chính quyền Trump, vốn đã ảnh hưởng đến mọi lĩnh vực từ nghệ thuật đến nghiên cứu ung thư, nay còn bao gồm cả nỗ lực thực hiện mục tiêu lâu dài của Đảng Cộng Hòa: chấm dứt hoàn toàn nguồn tài trợ liên bang cho hai hệ thống truyền thông phục vụ công chúng lớn nhất nước Mỹ: NPR và PBS. Hiện có khoảng 1,500 đài phát thanh và truyền hình độc lập liên kết với NPR và PBS trên khắp Hoa Kỳ, phát sóng các chương trình nổi tiếng như Morning Edition, LAist, Marketplace, PBS NewsHour, Frontline và Nova... Theo dữ liệu từ các hệ thống này, có khoảng 43 triệu người nghe đài công cộng hàng tuần, và mỗi năm có hơn 130 triệu lượt xem đài PBS.
Ngày 30.04.1975 là một dấu mốc quan trọng trong lịch sử cận đại của Việt Nam. Nhưng năm mươi năm sau nhìn lại, dân tộc Việt oai hùng, như vẫn thường tự nhận, đã không có đủ khôn ngoan để ngày chiến tranh chấm dứt thành một cơ hội đích thực để anh em cùng dòng máu Việt tìm hiểu nhau, cùng chung sức xây dựng đất nước.Tiếc thay, và đau thay, cái giá tử vong cao ngất của hơn 2 triệu thường dân đôi bên, của hơn 1triệu lính miền Bắc và xấp xỉ 300.000 lính miền Nam đã chỉ mang lại một sự thống nhất địa lý và hành chính, trong khi thái độ thù hận với chính sách cướp bóc của bên thắng trận đã đào sâu thêm những đổ vỡ tình cảm dân tộc, củng cố một chế độ độc tài và đẩy hơn một triệu người rời quê hương đi tỵ nạn cộng sản, với một ước tính khoảng 10% đã chết trên biển cả.
Bằng cách làm suy yếu các đồng minh của Mỹ, chính quyền Trump đã làm suy yếu việc răn đe mở rộng của Mỹ, khiến nhiều quốc gia cân nhắc liệu họ có nên có vũ khí hạt nhân cho riêng mình không. Nhưng ý tưởng về việc phổ biến vũ khí hạt nhân nhiều hơn có thể ổn định dựa trên nền tảng của các giả định sai lầm.
Tạp chí TIMES kết thúc cuộc phỏng vấn với Tổng thống Trump nhân dịp đánh dấu 100 ngày ông ta quay lại Tòa Bạch Ốc (20/1/2025) bằng câu hỏi, “John Adams, một công thần lập quốc, vị tổng thống thứ hai của Hiệp Chủng Quốc Hoa Kỳ (1797 – 1801) đã nói chúng ta là một quốc gia pháp trị, chứ không phải bất kỳ người nào, Tổng thống đồng ý không?” Donald Trump trả lời: “Chúng ta là một chính phủ do luật pháp cai trị, không phải do con người sao? Ồ, tôi nghĩ vậy, nhưng anh biết đấy, phải óc ai đó quản lý luật pháp. Bởi nên, con người, nam hoặc nữ, chắc chắn đóng một vai trò trong đó. Tôi không đồng ý với điều đó 100%. Chúng ta là một chính phủ mà con người tham gia vào quá trình thực thi luật pháp, và lý tưởng nhất là anh sẽ có những người công chính như tôi.”
Chuyện “Ngưng bắn…” kể cho độc giả Bloomington ngày ấy, đã là chuyện quá khứ. 30 tháng Tư năm sau, cuộc chiến trên đất Việt tàn. Chủ nghĩa Cộng sản, nguyên nhân của nạn binh đao, dìm quê hương tôi trong biển máu hàng thập kỷ, cuối cùng đã hưởng hết 70 năm tuổi thọ. Tưởng chuyện đau thương trong một ngày ngưng bắn của gia đình, vì sự an toàn, phúc lợi của loài người, phải trở thành cổ tích. Vậy mà hôm nay, trong thời đại này, chuyện buồn chiến tranh của tôi đang tái diễn...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.