Hôm nay,  

Hương

07/10/201900:00:00(Xem: 4469)

Dắt em gái về  bên gốc cây dầu ở giữa con phố nhiều quán xá để đánh giày kiếm sống, sáng hôm ấy nó làm được ba người khách, lòng thấy vui lắm, có lẽ dễ sống hơn ở chỗ cũ. Nó nghĩ như thế và đang ngồi mơ màng bên gốc cây; bỗng một cú tát như trời giáng làm nó ngã chúi nhủi, nhìn lên thì thấy gương mặt lạnh lùng của thằng côn đồ đang nhìn nó.

- Ai cho mầy dám xâm nhập lãnh địa của tao? thằng côn đồ quát.   

Nó im lặng cũng không biết noí gì, nó lăn lộn vào đời từ nhỏ nên cũng biết đây là luật. Nó còn đang suy nghĩ thì thằng kia đá hộp đồ nghề của nó lăn long lốc rồi nắm cổ áo nó kéo dậy, tay kia nó móc sạch những đồng tiền sáng nay nó kiếm được. Thằng côn đồ cười khoái trá.

- Mới sáng mà mày kiếm được nhiêu đây hả? giỏi đó nhóc! Bây giờ mầy muốn làm ăn ở đây thì phải chia tứ lục, bằng không thì biến!

Nó gật đầu đồng ý, thế rồi từ đó mỗi ngày thằng kia đều đặn giám sát nó, hễ làm được đồng nào thì thằng kia laị lấy đi bốn phần. Nó uất ức lắm nhưng không làm gì được. Ngày đánh dày bên gốc cây, tối hai anh em về dưới gầm cầu bên con kênh thúi hoắc ôm nhau ngủ. Ba nó bỏ đi lúc nào nó không biết, mẹ nó bỏ đi khi em gái biết chạy nhảy. Nó lần hồi vào đời kiếm sống và nuôi em gái. Dù đói khát, dù khốn khó… nhưng nó thương em gái nó vô cùng; nhiều khi giữa đêm khuya con nhỏ kêu:

- Anh Hai, có gì ăn không? Em đói quá! 

Nó ôm em gái mà nước mắt chảy dài.

- ráng ngủ đi em, sáng anh mua đồ cho em ăn.

Noí vậy thôi chứ tuí nó không có một xu lấy gì mua, cũng vì thương em gái đói có lần làm liều ăn cắp ổ bánh mì mà người ta đánh nó một trận thừa chết thiếu sống. Cuộc đời sao mà cay nghiệt với nó quá, nhiều lúc sáng sớm thấy bọn trẻ cùng tuổi tung tăng đến trường, có đứa cha mẹ chở vào quán ăn mà còn nũng nịu không ăn… Nó thấy lòng chua xót, thương mình, thương em gái. Có lần nó dắt em gái đi ngang một trường tiểu học, con bé bám vào song sắt nhìn những đứa trẻ đồng trang lứa đang tung tăng chơi trong sân, nó lôi đi mà con bé cứ bám chặt. Nó thấy lòng đau lòng, em gái thèm muốn được như những đứa bé trong sân trường, nhưng làm sao được? ai cho nó cơ hội đây? Anh em nó là trẻ buị đời, cơm ăn áo mặt còn chưa có làm sao mà mơ cắp sách đến trường! Nó xót xa thương em gái, Nó dầu gì cũng được học hết lớp ba  trước khi bị quẳng ra đường. Trên cổng trường nó đọc thấy câu khẩu hiệu: “ Trẻ con là tương lai của nước nhà! Chính phủ và xã hội hết lòng chăm sóc con em chúng ta!”. Nó không hiểu sâu nhưng cũng lõm bõm hiểu ý nghĩa  nên lẩm bẩm:” Xạo sự”. rồi quyết liêt gỡ tay con bé khỏi song sắt và kéo nó đi thật nhanh mà lòng như muối xót.

  Thời gian lừng lững trôi qua nhưng nó chẳng còn ý niệm gì về ngày tháng nữa, nó chỉ nhớ mang máng nó mười lăm tuổi. Nó chẳng cần thời gian và cũng không quan tâm đến thời gian  nhưng dòng thời gian vẫn  đóng dấu lên cuộc đời nó. Tháng năm dần dần chất lên mình nó… Chẳng mấy chốc rồi  nó cũng đến tuổi dậy thì; mặc dù đói khát, mắc dù không nhà cữa, cù bất cù bơ ở gốc cây, gầm cầu; aó quần dơ dáy… nhưng vẫn không thể che phủ được khuôn mặt thanh tú của nó. Nhiều khách đưa giày cho nó đánh đều có cảm tình thường cho thêm nó ít tiền lì xì có lẽ không chỉ vì nó làm cẩn thận  mà còn vì khuôn mặt thanh tú dễ thương ấy, đặc biệt đôi mắt đen lay láy rất đẹp và lúc nào cũng như có khoí sương phảng phất, trông rất sầu mà đẹp đến nao lòng.  Ngày kia nó đang đáng giày chợt thấy thằng du côn ở đằng xa dở trò sàm sở em gái nó. Nó lập tức nhào đến húc thằng kia một cái ngã nhào, nó xông vào đánh tuị buị. Thằng kia quá bất ngờ nên cũng chưa kịp phản ứng gì.

- Mầy muốn gì tao cũng chịu nhưng mầu đụng đến em gái tao là không được! – Nó hét lên vừa thoi thêm mấy cái nữa mới thôi.

Nhiều người hiếu kỳ đứng nhìn, thằng du côn quê độ quá:

- Liệu hồn mầy, hãy đợi đấy!  noí xong hầm hầm bỏ đi.

Mấy hôm nay nó thấy trong lòng có gì là lạ, con nhỏ bán trái cây dạo sao dạo này dễ thương quá. Nó  thỉnh thoảng mua trái cóc, miếng xoài cho em gái ăn. Con nhỏ có khi còn tặng khuyến mãi cho em nó chút khóm nữa chứ. Tướng con nhỏ ngon lành quá, một hôm nó lấy hết can đảm hoỉ:

- Bồ tên gì ?

Con nhỏ cười cười:

- Hỏi chi vậy?

- Để biết tên

- Biết để làm gì?

- Thì chỉ để biết chứ chẳng làm gì! 

Con nhỏ bỏ đi một quãng ngắn rồi quay laị bỏ gọn lỏn:

- Hương

Chỉ có vậy thôi mà nó sướng suốt cả ngày hôm đó! bẵng mấy ngày con nhỏ đi qua mà hổng noí gì, đột nhiên một hôm nó noí:

- Ông biết tên tui mà sao không cho người ta biết tên ông?

- Người ta là ai?  Nó ghẹo con nhỏ.

- Người ta là người ta chứ còn ai nữa! con nhỏ ngúng ngẩy.

Bây giờ nó thật thà:

- Lúc nhỏ mẹ tui kêu tui là Hải, rồi mẹ tui bỏ đi, tui cũng không biết tên mình là gì nữa!

- Buồn quá hén! Nhưng  mẹ kêu là Hải thì là Hải chứ còn tên gì nữa!

Noí xong con nhỏ bỏ đi. Nó ngẩn ngơ như vừa ra khoỉ một giác mơ. Cuộc sống bụi đời xù xì, gai góc…chưa bao giờ nó cảm nhận phút giây ngọt ngào và đẹp như nay! Tháng ngày dần trôi qua, cây dầu đã mấy mùa thả trái bay quay tít trong không trung. Nó lớn dần ra vẻ khá trưởng thành. Trong lòng nó nghĩ:” Không lẽ tuổi này mà  còn đánh giày” nghĩ vậy nhưng nó cũng chưa biết làm gì khác. Mùa mưa đến, những con mưa đến bất chợt rồi laị ráo hoảnh đi.  Có nhiều khách hơn vì họ đi làm mà giày dơ nên cần phải đánh laị. Nó làm tíu tít. Lòng nó vui  vì có thêm chút tiền, nó ky cóp để dành, hy vọng sẽ kiếm một vỉệc khác hợp hơn. Hôm nọ nó hoỉ con nhỏ:

- Hương! chiều nay bán xong ra gầm cầu chơi nhen?

Con nhỏ không noí gì nhưng nhìn ánh mắt thì nó hiểu con nhỏ chịu lời. Chiều nó về  gầm cầu sớm, chọn cái áo nào tươm tất nhất mặc vào, nó không quên mua mấy chai xá xị, đậu phộng luộc và mấy con khô mực…. chờ đãi Hương. Hoàng hôn đỏ rực trên phố, dưới gầm cầu mờ mờ tối hai đứa ngồi bó gối nhìn ánh đèn vàng hắt bóng xuống con kênh. Cả hai im lặng hồi lâu. Nó bảo Hương uống xá xị đi, rồi xé khô mực cho Hương nhai.

- Hương! Nó kêu tên.

- Gì vậy? Hương hỏi laị.

- Có bồ chưa?

- Em nghèo quá, ai thèm thương mà có bồ!

- Thì nghèo thương nghèo!

- Hải muốn nói ai vậy?

Ừ! Thì noí ngưới ta đó mà!

Hai đứa cứ noí cụt lủn, trổng lơ vậy nhưng trong những từ ngữ ấy laị ngầm chứa bao nhiêu là sự hồi hộp yêu thương, theo cái lẽ mà người ta bảo:” Tình trong như đã tuy ngoài còn e”. Nó thò tay cầm lấy bàn tay Hương, con nhỏ  để yên, cả hai bất động giây lâu. Nó mân mê bàn tay một hồi bất chợt kéo con nhỏ ngã vào lòng rồi hôn cái chụt. Con nhỏ chống đỡ yếu ớt nhưng hới thở gấp gáp lắm rồi. bất chợt có tiếng kêu:

- Anh hai! tối mịt rồi, có gì cho em ăn không?

Hai đứa buông ra, thì em gái chơi ngoài chia chạy vào. Hương lấy khô mực đưa nó ăn và bảo:

- Ăn khô mực đi, lát nữa chị mua dĩa cơm sườn cho em nhen!

Con bé gật đầu cười , cầm miếng khô mực chạy tuốt ra ngoài xóm nhà chồ chơi. Hai đứa laị ngồi im, giờ nó bạo dạn hơn rồi, nó ôm vai Hương. Hai đứa ngồi nhìn ra dòng kênh đen kịt, bốc mùi hôi  nồng nặc.  Nó hôn lên tóc Hương, mùi khét nắng cả ngày mưu sinh. Nó hôn lên cổ Hương, mùi đàn bà đầy quyến rũ cho dù cả ngày chưa tắm, cái muì khơi dậy bản năng giống đực pha lẫn mùi chua của mồ hôi làm nó ngất ngây… Nó lần mò toan mở nút áo nhưng con nhỏ giũ laị.

- Đừng anh Hải! má đánh chết.

Nó chống chế:

- Má sao biết được?

- Nhưng chưa được đâu, Hương kiên quyết không cho Hải quá đà

Hải cũng thôi, nó biết mình trong phút chốc hứng khởi quá nên mới vậy. Nó gỉa lả:

- Đừng giận tui nha Hương.

Con nhỏ im lặng nhưng cầm bàn tay nó thật chặt. lát sau Hương nói:

- Em về! hôm nào mình gặp sau,

Hương đi rồi, nó nằm dưới gầm cầu mắt mở to, phút giây thần tiên trong đời nó. Nó đã hôn, lần đầu nó ngửi được mùi giống cái. Dòng kênh hôi thối không thể làm loãng cái mùi hương từ Hương. Cái mùi nồng nồng, ngái ngái, chua chua… Nó bất chợt mỉn cười rồi hét lớn: “ayda… đã quá”. Hình như nó đã yêu, trái tim nó biết rung động. Sống đời buị bặm nhưng không làm cho cảm xúc nó chai lì.  Từ ngày mẹ nó bỏ đi, đây là lần đầu tiên nó thấy mình sống như một con người!  Nó đang mông lung tính toán, mơ mộng cho những ngày sắp tới…Mình sẽ tìm việc gì để làm đây? Mình sẽ noí yêu Hương, mình sẽ noí với Hương về chuyện hai đứa….Bao nhiêu việc phải tính!...Rồi nó chợt thiếp đi cho đến khi con em gái chạy về lay:

- Anh Hai! Em đói bụng quá nè!

Nó vươn vai đứng dậy dắt em ra quán cơm bà Ba bên vỉa hè mua cho con bé dĩa cơm sườn. Nó tự nhủ trong lòng, hôm nay ngày vui của đời mình, mình thưởng cho em gái một chút hương, chút mật ngọt hiếm hoí  giữa cuộc đời này. Nó còn lơ mơ thì tiếng bà Ba rổn rảng:

- Chà! bữa nay bảnh quá nhen, bộ mới vô mánh hả Hải?

- Dạ, có gì đâu Dì Ba! Lâu lâu thưởng cho em gái một bữa cơm ngon.

Nó ngồi nhìn em gái ăn cơm mà lòng nghe sung sướng vô bờ. 

Tiểu Lục Thần Phong

Xứ Hoa Đào 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tổng Bí thư Tô Lâm hứa “Việt Nam sẽ học hỏi tối đa kinh nghiệm phát triển của Trung Quốc, đặc biệt là sự đổi mới lý luận và thực tiễn của Tư tưởng Tập Cận Bình về chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc trong thời đại mới".
...Sau Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai, Mỹ khởi xướng Kế Hoạch Marshall vào năm 1948 để giúp tái thiết kinh tế Châu Âu và ngăn chặn sự bành trướng của chủ nghĩa cộng sản. Khi nhận thấy cần có một cơ quan phát triển phối hợp, Tổng thống John F. Kennedy đã ký lệnh hành pháp 10973 Foreign Assistance Act vào ngày 4/9/1961, và ký thành luật thành lập Cơ quan Phát triển Quốc tế Hoa Kỳ (USAID) ngày 3/11, tập trung vào phát triển kinh tế và xã hội trong thời gian dài, thay vì chỉ viện trợ quân sự hoặc khẩn cấp. Cơ quan này được tạo ra để hợp nhất các nỗ lực viện trợ nước ngoài của Hoa Kỳ và thúc đẩy phát triển toàn cầu như một phần của chính sách đối ngoại quốc gia. Thời Chiến Tranh Lạnh, USAID đóng vai trò quan trọng trong việc ngăn chặn chủ nghĩa cộng sản bằng cách cung cấp viện trợ cho các nước ở Châu Phi, Mỹ Latinh và Châu Á. USAID là nguồn là viện trợ chính cho các chương trình phát triển tập trung vào nông nghiệp, y tế, giáo dục và cơ sở hạ tầng. Cuộc Cách Mạng Xanh (Green Revolutio
Với mức áp thuế 10% lên hàng hóa Trung Quốc, liệu đây là những "đòn ngoại giao" như giới ủng hộ Donald Trump luôn bào chữa hay là sự thăm dò? Còn hiện nay, với các phát biểu cầu cạnh, một mức thuế "nhẹ nhàng" như vậy so với hai láng giềng đồng minh lâu đời Mexico và Canada, con đường "đánh Tàu" của Donald Trump trong nhiệm kỳ hai xem ra đã không như người Việt ủng hộ ông kỳ vọng.
Khi Sài Gòn thất thủ, cha của Bình Lý hòa cùng dòng người đi vào “đêm chôn dầu vượt biển.” để lại quê nhà người vợ và hai đứa con trai còn nhỏ. Sau gần 10 năm, cha và mẹ của anh đoàn tụ ở nước Mỹ. Bình chào đời trên xứ sở tự do, mang trên mình căn cứ người Mỹ gốc Việt thế hệ thứ hai. Đúng 50 năm của biến cố 30 Tháng Tư (1975 – 2025), chính anh và những người bạn trẻ khác trong nhóm Viet Place Collective, đã tranh đấu suốt hai năm để thuyết phục giới chức vùng DMV chuẩn thuận cho tên đường Saigon Blvd – Đại Lộ Sài Gòn hiện diện trên một đoạn đường Wilson Blvd thuộc Falls Church.
Mới đây một người bạn online gởi đến một video clip và bản chụp mấy trang trong cuốn Kỷ niệm sân khấu của MC Nguyễn Ngọc Ngạn, hỏi ý kiến tôi về cách ông này kiến giải thành ngữ “Phận con gái mười hai bến nước”. Trong clip -- cắt từ một sản phẩm Paris by Night -- ông Ngạn cho biết trong chương trình trước MC Nguyễn Cao Kỳ Duyên hỏi ông ý nghĩa của thành ngữ “Phận con gái mười hai bến nước” và lúc đó ông “đoán” ra hai điều: về vần, từ “gái” liền vần với “mười hai” và, về nghĩa, “số 12 trùng với 12 tuổi Tý, Sửu, Dần, Mẹo, Thìn, Tỵ, Ngọ, Thân, Dậu, Tuất, Hợi.”
Ngay sau khi nhậm chức, tân Tổng thống Trump đã ký khoảng 100 sắc lệnh hành pháp để giải quyết nhiều vần đề cấp bách cho đất nước. Nhìn chung trong toàn cảnh, có nhiều nhận định tỏ ra dè dặt hơn khi cho rằng, một số sắc lệnh này có hiệu lực pháp lý tức thời, một số khác có lẽ chỉ là một màn trình diễn làm thoả lòng mong đợi của đa số cử tri và một số khác còn cần nhiều thời gian hơn nữa để cho các toà án tái thẩm nội dung. Tại sao các giải pháp này không hữu hiệu như Trump tuyên hứa với toàn dân? Sau đây là ba trường hợp điển hình để biện minh tại sao một kỷ nguyên hoàng kim chưa được khởi đầu...
Nhà nước CSVN đã có một cái nhìn bi quan về tình hình chống tham nhũng, lãng phí và tiêu cực khi bước vào năm 2025, một năm trước Đại hội đảng kỳ XIV để bầu Ban Chấp hành Trung ương nhiệm kỳ 2026-2030...
Thời Hoàng Kim (Golden Age) – khẩu hiệu mới của chính quyền Trump – hiện ra rõ nhất trong buổi lễ nhậm chức không như mong đợi của Trump và những cử tri ủng hộ. Ngồi ở hàng ghế đầu, vị trí xưa nay vốn thuộc về gia đình tổng thống, các cựu tổng thống, và những vị khách danh dự khác, là những tỷ phú giàu nhất thế giới. CEO Meta Mark Zuckerberg và vợ; CEO Amazon Jeff Bezos và hôn thê Lauren Sánchez, CEO Google Sundar Pichai và Elon Musk, người giàu nhất thế giới đã dựng “bệ phóng Space X” đưa Trump trở lại Tòa Bạch Ốc, đã soán chỗ của các tổng thống tiền nhiệm. Điều này đối lập hẳn với những phát ngôn tranh cử khi Trump luôn xem mình là một tổng thống đứng cùng tầng lớp trung lưu và lao động.
Nếu chúng ta, trong thị trường giải trí, từng một thời ướt át “tân cổ giao duyên” thì bây giờ người Mỹ, trong “thị trường chính trị”, như là biến thể mới nhất của nền chính trị quốc gia, đang khô khốc với sát khí “chăn lái giao duyên”. Nước Mỹ của thế kỷ 21, xem ra, đang đối mặt với nguy cơ tụt lùi về thế kỷ 19 của chủ nghĩa tư bản hoang dã và chủ nghĩa thực dân.
Ngày 20 tháng 1 năm 2025, lịch sử Hoa Kỳ lật qua một trang sử mới. Qua một thủ tục chuyển quyền hiến định, tổng thống đắc cử Donald Trump tuyên thệ nhậm chức Tổng thống thứ 47 và sẽ thay đổi một số chính sách cơ bản cho nhiệm kỳ sắp tới...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.