Hôm nay,  

Anh Ý Đáo Để

22/10/201900:00:00(Xem: 4450)

 Đêm về khuya cảnh vật trở nên tĩnh mịch vô cùng, ánh đèn ngủ trên tường tỏa ánh sáng dìu dịu , tiếng tích tắc đều đều của đồng hồ quả lắc như ru người và vật vào giấc ngủ say.  Anh ý vẫn thao thức trằn trọc mãi không thôi. Anh nghĩ quẩn quanh chuyện xưa chuyện nay, chuyện Đông chuyện Tây, chuyện nhân tình thế thái… Bất chợt nhớ ngày hôm kia thằng Thảo vốn là bạn học ngày xưa, nay làm quan trên quận chửi:

 - Đồ phản động, bôi nhọ triều đình, nói xấu quan quyền! Họ xây chùa to Phật lớn là lợi cho chúng sanh, hà cớ gì nói họ trục lợi?

 Nó  tức khí:

 - Thiên hạ nói đúng đấy! xã hội nhiễu nhương, quan laị xa hoa, tham nhũng, ức hiếp dân…phỉ quan gian thương kết hợp phá cả ngàn mẫu rừng dựng chùa to Phật lớn là để làm màu và kinh doanh, nào phải vì Phật pháp. Mấy ngôi chùa đồ sộ, sơn son đỏ khé như tử cấm thành  trong phim Tàu. Người đến đó du hí, chụp hình…chứ có ai tu đâu!

 Cãi qua cãi laị không ai chịu ai, rốt cục họ giận và từ nhau, trước khi quay đi còn chốt câu cuối, thằng Thảo bảo:

 -Anh đã nhiễm độc của bọn phản động!

 Nó khẳng định:

 -  Trước kia anh là người tốt nhưng từ khi làm quan, kết hợp gian thương trục lợi trên tài sản quốc gia mà trở nên giàu có kinh khủng. Quyền lợi đã biến anh thành một người khác, sự kết hợp phỉ quan- gian thương đã làm cho anh sống chết vì mục đích tư lợi. Tôi cũng chẳng muốn có người bạn như thế!

 Anh ý laị  nhớ chuyện trong hãng. Tay đốc công o ép anh quá đáng, nó tăng lương cho người khác mà bỏ lơ anh, đã thế còn giao cho anh những việc nặng. Anh cự nó:

 - Taị sao tôi không được tăng lương? Trong khi những người khác được tăng.

 Tay đốc công dọa:

 - Tôi sẽ đuổi anh.

 Nó giận dữ:

 - Ông làm việc thiếu minh bạch, ông không có lý do gì để đuổi tôi. Tôi sẽ lên văn phòng ngay bây giờ!

 Trong phòng hết sức tĩnh lặng, tiếng ú ớ càng rõ, tay chân quờ quạng…Lúc ấy mẹ ở phòng bên chạy qua lay mạnh thân:

 - Này con! thức dậy đi, nằm ác mộng gì mà la hét quờ quạng lắm thế?

 Mở mắt ra, mồ hôi lấm tấm trên trán, hơi thở nặng và gấp gáp… nhìn lên tường thấy đã hơn hai giờ sáng. Nó nhìn mẹ rồi nói:

 - Dạ, con không sao, mơ thấy chuyện bực mình ở hãng. Mẹ về ngủ laị đi!

 Bà mẹ đi ra khép nhẹ cữa, chỉ chốc lát là ngủ laị. Anh ý chập chờn thấy Hương.

 - Trời! người đâu mà xinh thế? dáng điệu thanh thanh, tóc dài da trắng, đặc biệt đôi mắt đẹp làm sao. Anh mê mệt vì đôi mắt ấy. Anh khẽ ngâm:

“ Vì chưng mắt biếc má đào”-  thơ TLTP. Nó vật vã nhiều vì Hương. Người ta bảo:” Hoa đẹp có gai” kia mà!  Nhiều người tán tỉnh Hương, họ laị có nhiều điều hơn anh nên nhiều lúc anh cảm thấy thua thiệt. Nhiều đêm anh mơ ôm Hương vào lòng, ngửi mùi thân thể Hương, ve vuốt Hương:

 - Em là của riêng anh, anh có thể chia sẻ mọi thứ  anh có với người  khác nhưng riêng em là báu vật. Anh sẽ giữ làm của riêng!

 Nó và Hương yêu nhau tha thiết, cùng nhau ngao du khắp đất trời…cuộc sống tưởng chừng như toàn màu hồng và mật ngọt, những tưởng hạnh phúc sẽ dài lâu mãi mãi…Thời gian qua nhanh, một ngày kia nó thấy đau bụng dữ dội phải chở đi cấp cứu, lúc trước cũng thỉnh thoảng đau nhưng nó ỷ mình trẻ khoẻ nên xem thường. Bác sĩ khám bệnh và làm xét nghiệm thì phát hiện ra nó bị xơ gan vào kỳ cuối. Nó cảm thấy đất trời tối sầm laị và quay cuồng như giông tố. Tất cả như sụp đổ tan tành, trước mắt nó vốn là một tương lai tươi đẹp: cha mẹ khoẻ mạnh, gia đình êm ấm, người yêu xinh đẹp, cuộc sống thong thả…Vậy mà giờ chỉ còn ba tháng để sống, không chịu nỗi ý nghĩ đó nó hét toáng lên, dùng hết sức lực đấm vào tường…Chợt có bàn tay sờ trên trán, mở mắt ra thấy mẹ đang ngồi bên cạnh giường:

 - Con gặp ác mộng gì mà hét to kinh khủng! Con bị căng thẳng quá rồi, hãy thả lỏng và nghỉ ngơi con nhé! Mẹ sờ trán thấy không bị sốt, không phải thân bệnh mà là tâm bệnh, thần kinh căng quá, suy nghĩ nhiều nên vậy! con cần buông xuống! 

 Mẹ đặt chai nước lọc trên bàn rồi khép cữa phòng đi ra. Trời về sáng, hơi lạnh lan tỏa khắp nhà. Nó kéo mền lên tận cổ, nằm điều hoà hơi thở, chỉ ít phút là laị ngủ say. Nó laị thấy mình vừa được đề cử làm quản đốc một phân xưởng lớn, công việc hanh thông, tiền bạc rủng roẻn hơn, rồi nó cưới vợ, chao ôi đêm động phòng mới tuyệt làm sao! Nó sống những ngày tháng như đang ở chốn thiên thai hay vườn địa đàng nào đó. Bất chợt nó nghe có tiếng thì thào:

 - Bọn chúng mình có sáu anh em, gắn bó và lệ thuộc lẫn nhau nhưng xem ra anh ý đáo để lắm! Tớ cho anh ấy ăn ngon thì anh ấy thích, hễ cái món nào không ngon thì anh ta chán ghét.

 Bấy giờ hai tai xầm xì:

 - Tớ đồng ý với cậu, tớ đem laị những âm thanh hay thì anh ý mê, anh ấy chìm vào say đắm, còn những âm thanh không vừa ý thì anh ta trở nên cáu và thậm chí nổi giận trông thật khó coi.

 Cái mũi sụt sịt:

 - Anh ta luôn đòi hỏi tớ phải cung cấp những mùi thơm, những làn  hương mà anh ấy thích, nếu chẳng may ngửi phải mùi không thích thì anh ta bẳn tính.

 Đôi mắt chớp chớp:

 - Các cậu biết không? tớ cho anh ta những hình ảnh đẹp của đời, những hình ảnh về sự thật, cái tốt, nhân văn… thì anh ta chả thích. Anh ta chỉ thích nhìn hình ảnh nam nữ lõa thể, làm tình…hoặc là hình ảnh lên quan đến tiền tài, danh lợi, ăn uống, chơi bời…Anh ta thích và mê tít thò lò, nhiều đêm anh ta tưởng tượng ra thêm những hình ảnh ấy để mà tự sướng, nếu gặp phải những hình ảnh không thích thì anh ta bực bội ra mặt.

 Bây giờ thân thể vươn vai, duỗi thẳng chân tay:

 - Anh ấy luôn sai xử tớ phải làm những điều mà anh ấy thích, tỷ như ve vuốt hay được ve vuốt… nhưng khi có va chạm không vừa ý là anh ấy lập tức nổi trận lôi đình ngay. Tớ cũng như các cậu, chung đụng đây nhưng mai kia sẽ chia lìa. Tớ và các cậu sẽ bị hoaị đi nhưng anh ý thì không. Anh ta sẽ tìm một thân xác mới. Nếu anh ta sáng suốt thì may ra còn tìm laị được thân người, nếu mê muội thì chui vào thân súc sanh, hoặc tệ hơn nữa làm ngạ qủy…thì thật tội nghiệp! Năm anh em mình ngủ yên mà anh ý thì chẳng chịu nghỉ ngơi, hoạt động không ngừng, sáng mai đây thức dậy mệt mỏi thì làm cho tớ khổ lây. Anh ý chưa từng một phút giây dừng laị, cả ngày lẫn đêm lọan động. Anh ý như một con khỉ chuyền cành, nắm chụp bám viu loạn xạ; một con ngựa hoang trên thảo nguyên chạy rông rỡ quàng xiên Những gì mà năm anh em mình cung cấp nếu vừa lòng thì anh ta chấp chặt, ôm giữ lấy, kẹt vào không buông ra; nếu những gì không vừa lòng thì anh ta sanh ghét, sanh hận, oán kết trong lòng…và cũng kẹt nốt! Bọn ta cũng bị anh ấy sai xử nên mới làm việc này nói việc kia. Khi anh ta tỉnh thì chúng mình làm những việc còn hợp lý, đúng đạo. Những khi anh ta mê thì chúng mình cũng làm việc mê muội theo.

 Thân thể và bọn Miệng lưỡi, mũi, tai, mắt tâm sự đến đây thì trở mình, xương cốt kêu răng rắc…

  Mở mắt ra thì ánh dương lên cao lắm rồi, ánh sáng ban mai tràn ngập cả căn phòng. Nó dụi mắt vươn vai ngồi dậy, đầu nhức và căng quá. Nó lẫm bẩm:

 - Ta đã mộng mị suốt một đêm qua!

 Tiếng mẹ nó bên ngoài phòng:

 - Con dậy rồi thì ra ăn sáng, không biết đêm qua con mơ thấy gì mà mấy lần la hét! Hãy nghỉ ngơi để cho đầu óc nó thanh thản, đừng suy nghĩ nhiều mà nhọc tâm mệt thân.

 Nó xoa xoa mặt và cười thầm khi nhớ mang máng lời thì thào trong mơ đêm qua:

 - Anh ý đáo để thật!

 

Tiểu Lục Thần Phong

Ất Lăng thành, 2019

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ông sinh 1979, quê Yên Bái, là một giáo viên dạy sinh, hóa tại Lào Cai. Sau đó, ông chuyển về Hà Nội tiếp tục dạy học tại một ngôi trường cấp 2 và học thêm ngành luật. Năm 2015, ông quyết định thôi việc sau khi lá đơn yêu cầu cải cách giáo dục, đòi hỏi những lợi ích chính đáng cho học sinh của ông bị từ chối. Năm 2017, Lê Trọng Hùng bắt đầu đưa tin với tư cách là một “nhà dân báo” trên Facebook và YouTube, bình luận về các vấn đề chính trị - xã hội và tư vấn cho dân oan cách kiến nghị, khiếu kiện lên các cơ quan có thẩm quyền của nhà nước. Ông tự bỏ tiền túi ra để mua hàng ngàn cuốn Hiến Pháp Việt Nam, tặng cho nhiều người và giảng giải cho họ về những điều quy định trong hiến pháp, pháp luật. Ông là một con người giàu lòng nhân ái, từng nhiều lần hiến máu nhân đạo để cứu người.
Cuộc phỏng vấn được thực hiện với Giáo sư, Tiến sĩ Nguyễn Văn Huy, một người quan tâm đến các cộng đồng dân tộc ở Việt Nam, đặc biệt là người Hoa, người Chăm, người Thượng và người Khmer...
Từ năm 1949, người thành lập đảng Cộng sản Việt Nam (CSVN) Hồ Chí Minh đã khoe “Đảng ta là vĩ đại, là đạo đức, là văn minh”. Về sau Đảng tự phong lên “thật là vĩ đại”. Không những thế, các thế hệ nối tiếp lại còn đồng ca “Đảng không có lợi ích nào khác ngoài việc phụng sự Tổ quốc, phục vụ nhân dân.” Nhưng đảng lại tự cho mình quyền lãnh đạo độc quyền; không cho tư nhân ra báo và kiểm soát các quyền tự do cơ bản của con người, kể cả quyền tự do tư tưởng và tự do tôn giáo khiến nhân dân nghi ngờ, đảng viên hoang mang...
Hôm thứ Ba, 26/9/2023, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) công bố một văn kiện nhan đề “Một cộng đồng toàn cầu trong một tương lai chung” với nội dung có thể xem như là tầm nhìn mới của Trung Quốc về một trật tự thế giới do Trung Quốc lãnh đạo, thay thế trật tự hiện thời do Hoa Kỳ đứng đầu...
Trong một tập phim của chương trình truyền hình “Boston Legal” năm 2006, luật sư bảo thủ Denny Crane khẳng định rằng ông có quyền hiến định để mang theo một khẩu súng giấu kín: “Và Tối Cao Pháp Viện sẽ nói như vậy, ngay sau khi họ lật ngược án lệ Roe v. Wade.” Với một bộ phim được phát sóng cách đây 17 năm, đó là một trò đùa, một sự việc không thể tưởng tượng nổi vào thời điểm đó. Tuy nhiên, vào năm 2022, TCPV đã công bố cả hai thay đổi, chuyển một trò đùa không tưởng thành luật pháp của đất nước trong chớp mắt – báo hiệu sự khởi đầu của “cuộc cách mạng hiến pháp.”
Quãng hơn chục năm trước, nhà mình mua 1 mảnh đất gần 500m2 để xây nhà. Trên mảnh đất đó có 1 cây phong, cây mà lá của nó là biểu tượng trên cờ Canada. Cây phong không có tội tình gì ngoài chuyện đứng chình ình giữa vườn, nên nhà mình quyết định chặt đi; giá nó đứng ở góc thì sẽ không chặt chiếc gì …
Tình hình kinh tế Việt Nam đan xen mảng xám trong nhiều lĩnh vực của hệ thống tổ chức khiến nhà đầu tư lo âu và mức tiêu dùng của dân co lại...
Lá vẫn còn xanh. Hè vẫn còn nấn ná. Trời vẫn chưa muốn vào thu mà (không dưng) sáng nay California chợt thoáng chút âm u, và lấm tấm vài hạt mưa nho nhỏ. Mưa chưa ướt đất nhưng cũng đủ làm cho tôi hơi thấy ngại ngần khi nghĩ đến chuyện phải ra khỏi nhà chỉ vì một ly cà phê nóng.
Sau khi nâng cấp ngoại giao lên “Đối tác chiến lược toàn diện” với Mỹ trong chuyến thăm Hà Nội của Tổng thống Joe Biden (10-11/09/2023), thế đứng chính trị của Việt Nam với nước láng giềng Trung Quốc đã tự tin hơn.
Theo tin Tổng Hợp ngày 10/9/2023, theo chân bốn đời tổng thống tiền nhiệm, Tổng Thống Joe Biden thăm Việt Nam với đoàn tùy tùng hủng hậu bao gồm các viên chức cao cấp của Hội Đồng An Ninh Quốc Gia, Bộ Ngoại Giao cùng những công ty khổng lồ…không ngoài mục đích biến Việt Nam thành quốc gia hùng mạnh, độc lập, tự chủ để không còn lệ thuộc vào Trung Quốc...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.