Hôm nay,  

Thời Gian Không Đợi

15/11/201900:00:00(Xem: 3263)

Dòng thời gian vẫn âm thầm trôi qua, bốn mùa nối tiếp. Họ vẫn âm thầm như những con chim ẩn mình chờ chết. Thời gian không đợi ai bao giờ

  Họ là ai? Là gia đình một cựu quân nhân VNCH, khi cuộc chiến tàn. Cuộc đời họ cũng khốn khó  như bao người dân nước Việt khác, thậm chí còn nguy khốn hơn nhiều. Họ laị thêm nhiều bất hạnh hơn những đồng đội khác, sang Mỹ diện HO của mấy đợt cuối cùng.

  Bác Hiếu sang Mỹ  năm 2008, lúc đầu có làm hãng CD một năm, sau đó có thuê phòng ở và giữ con cho  chủ nhà. Mấy năm sau bác bị tai biến, liệt nửa người nên chủ nhà không cho ở nữa. Hiện giờ bác và vợ thuê phòng ở gần chợ Trinh ( Morrow ). Hai bác hàng tháng nhận trợ cấp của chính phủ 650 USD, hai bác chi tiền nhà 300 USD, còn laị cho tất cả thực phẩm, thuốc men, đau bệnh, … Ta cứ thử hình dung hai bác mua 5USD cá  về kho để ăn trong một tuần thì có thể biết cuộc sống khốn khó như thế nào! Bác Hiếu năm nay ngoài bảy mươi, tai biến liệt nửa người đã bốn năm nay. Hiện taị bác rất yếu, theo sự cảm nhận chủ quan của chúng tôi thì thời gian còn laị của bác không bao nhiêu. Hai bác sang Mỹ tuổi đã lớn, không con cháu họ hàng, không nhà, xe, tiếng Anh…Cuộc sống thật không phải biết dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của hai bác. Hiện nay chủ nhà muốn đuổi hai bác đi để bán nhà. Hai bác thật sự CÙNG ĐƯỜNG! Chúng tôi đến thăm hai bác có tâm sự:”  hai bác già yếu quá, nhớ quê hương nên muốn hồi hương sống những ngày cuối cùng”. Chúng tôi trao đổi với hai bác nhiều điều và cảm nhận đây có lẽ cũng là con đường không tệ vì không có sự lựa chọn nào khác!

  Người Việt sống ở haỉ ngoaị ít nhiều cũng đều phải biết rằng: để có cộng đồng Việt ở hải ngoại, để có sự chấp thuận của chính phủ Hoa Kỳ cho đi định cư… đều nhờ sự hy sinh ngày trước của những quân nhân VNCH. Nếu không có họ thì  nhất định không có cộng đồng người Việt ở hải ngoại hôm nay! Nhưng người đời thường bảo nhau:” kẻ đóng giường cho thiên hạ mà mình thì nằm đất. kẻ đưa đò cho người qua sông nhưng mình khi cần qua thì chẳng có ai đưa”… Dòng đời nhiều khi vô tình đến lạ, sự bận rộn mưu sinh, chuyện cơm áo gạo tiền… nặng trĩu làm cho con người ta đôi khi thờ ơ trước nỗi đau nhân tình… Nhưng rồi chúng tôi laị vô cùng xúc động khi biết chuyện của bác Hiếu, nhiều đồng hương đã sốt sắng  nhiệt tình ủng hộ để giúp hai bác! Lửa nhân ái vẫn âm ỉ cháy, chỉ khi khơi lên thì sẽ ấm nồng. 

  Những ngày sắp tới chúng tôi sẽ gặp bác để bàn bạc thêm về hướng đi của hai bác. Nếu như hai bác vẫn giữ tâm nguyện hồi hương thì chúng tôi sẽ quyên góp mua vé máy bay cho hai bác, nếu có dư thì tặng hai bác để đem về Việt Nam chi dùng.  Chúng tôi cũng lo ngại về những bất trắc có thể xảy ra cho hai bác, rất nhiều trường hợp hồi hương đã dở khóc dở cười; những ngày đầu còn tiền thì mọi người vui vẻ nhưng khi hết tiền thì lập tức thái độ thay đổi ngay. Nếu lúc có tiền thì ngọt ngào bao nhiêu thì khi hết tiền sẵn sàng nhiếc móc, xua đuổi…Thậm chí tống ra khỏi ngôi nhà mà họ bỏ tiền ra mua! Đây là sự thật đã và đang diễn ra.  Vì vậy chúng tôi cũng lo ngaị cho hai bác lắm!

  Vật đổi sao dời, quốc gia thăng trầm thì con dân cũng theo đó mà hưởng phúc hay vạ lây. Cùng một kiếp người nhưng có người hưởng lộc nhiều bao nhiêu thì khi quốc gia hưng vong laị chẳng có trách nhiệm gì. Chỉ tội cho những quân nhân ở laị gánh đủ mọi nghiệt ngã của đời lính baị trận. Đời người ngắn ngủi, vui ít buồn nhiều, chẳng ai trên đời này dám khẳng định mình sẽ sống được bao nhiêu. Càng nghĩ càng thương những phận đời bất hạnh như bác Hiếu, một cựu quân nhân  của VNCH xưa.

 

Steven N

 

P.S. Bài này viết đã lâu, trường hợp hai vợ chồng bác Hiếu khá buồn, hai bác quyết định không hồi hương nữa! sau này vận động một số bạn xin giúp medicare, trợ giúp của chính phủ về chăm sóc y tế, hàng tuần có người chở hai bác đi chợ (mỗi tháng có một số giờ nhất định)… tuy tạm ổn nhưng thật tình tinh thần không thoải mái lắm.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Thông thường người ta cho rằng cuộc chiến Ukraine chỉ là một sự thu xếp của phương Tây. Theo lập luận này, việc Nga xâm lược tại Ukraine đã kích động cho phương Tây và truyền cảm hứng cho họ hành động phối hợp để bảo vệ một quốc gia dân chủ, nhưng họ đã không gây được tiếng vang ở nhiều nơi khác trên thế giới...
Càng ngày càng sa lầy tại cuộc chiến Ukraine, nội tình nước Nga theo đó ngày càng đen tối, trở nên phức tạp và hỗn loạn, nhất là sau vụ binh biến của nhóm lính đánh thuê Wagner. Tình trạng này có thể dẫn đến một tương lai bi thảm đen tối hơn nhiều cho nước Nga và hòa bình thế giới nếu các nhóm quyền lực theo dân tộc chủ nghĩa, cực đoan và cứng rắn lên nắm quyền. Đó là nhận định của tác giả Tatiana Stanovaya trong bài phân tích công phu dưới đây. Bà là Nghiên cứu viên cao cấp tại Trung tâm Á-Âu Carnegie Nga, đồng thời là sáng lập viên và giám đốc điều hành của công ty phân tích chính trị R.Politik...
Tưởng niệm 78 năm ngày thành phố Hiroshima bị Mỹ ném bom nguyên tử, thủ tướng Nhật Bản Fumio Kishida vào đầu tuần đã lên án việc Nga đe dọa sử dụng vũ khí hạt nhân. Khoảng 140,000 người đã chết trong vụ Mỹ ném bom nguyên tử xuống thành phố Hiroshima của Nhật Bản vào ngày 6 tháng 8, 1945 và 74,000 người thiệt mạng trong vụ ném bom nguyên tử xuống Nagasaki 3 ngày sau đó. Với tình hình nguy cơ hạt nhân đang trên đà tăng trưởng, đây là một trong loạt bài được biên dịch cho số báo này quanh vấn đề bom nguyên tử.
Bay chuyến cuối cùng trong ngày, từ Don Muang về Tân Sơn Nhất. Gặp một nhóm hơn chục người đi tay không, quần áo nhàu nhĩ áo phông trắng thì thành cháo lòng, áo màu thì cáu bẩn, người đi tông, người đi chân đất, ồn ào, nhốn nháo lên máy bay tìm ghế ngồi. Tất cả đều rất trẻ, tuổi từ 20, đến 31.Khá ngạc nhiên, hỏi ra mới biết anh em ngư dân Sông Đốc – Cà Mau bị cảnh sát biển Thái Lan bắt khi đang câu mực ở Vịnh Thái Lan, tịch thu thuyền, tài sản, án tù 3 tháng. Gia đình vay tiền chạy chọt, ngồi tù được 55 ngày, hôm nay được thả về. Cầm vé trên tay nhưng không biết ghế của mình chỗ nào. Mình cùng mấy cô tiếp viên Air Asia hướng dẫn từng chỗ ngồi vì anh em đều lần đầu bị đi bằng máy bay. Ngồi hỏi chuyện và nghe kể mới biết sự cơ cực từ ngày bị bắt đến khi được tha. Để được thả, gia đình phải tự tìm cò, qua Thái, liên hệ Đại sứ quán VN ở Bangkok, xuống Songkhla gặp cảnh sát, cai tù…Rổ giá để được tự do:
“Chính trị độc tài” và “Tư tưởng hẹp hòi” của đảng Cộng sản Việt Nam là hai nguyên nhân khiến trí thức thờ ơ với đất nước. Nhận xét này không có gì là “đột phá” mà là căn bệnh di căn do đảng đẻ ra để tự hành hạ mình. Hãy lấy bài học “trí thức Việt kiều” ngại về giúp nước để suy nghĩ...
Hầu hết mọi người đang thảo luận về các phiên tòa sắp tới của Donald Trump ở New York, Florida – và thứ Ba vừa qua, đại bồi thẩm đoàn ở Washington, D.C. đã truy tố Trump tội âm mưu lừa gạt chính phủ Hoa Kỳ, âm mưu cản trở một thủ tục tố tụng chính thức, âm mưu chống lại các quyền, cản trở và cố gắng cản trở một thủ tục chính thức, sử dụng Bộ Tư pháp để tiến hành "các cuộc điều tra tội phạm bầu cử giả" và cố gắng ngăn chặn chứng nhận bầu cử vào ngày 6 tháng 1/2021. Trump phải ra tòa hai ngày sau đó và các phiên tọa sắp tới tại thủ đô sẽ phải có sự hiện diện của ông. Liệu điều đó có ảnh hưởng đến khả năng vận động tranh cử của Trump cho đề cử ứng viên tổng thống của Đảng Cộng Hòa?
Kể từ khi lên nắm quyền vào năm 2012, Tập Cận Bình đã tập trung vào việc đảm bảo an ninh cho chế độ của mình. Ông đã thanh trừng bất cứ ai có tiềm năng là đối thủ chính trị, tái cơ cấu quân đội và bộ máy an ninh nội bộ, xây dựng một nhà nước giám sát kiểu Orwell, và thúc đẩy thông qua các luật pháp mới với mục đích đàn áp mọi chống đối, phản biện, nhân danh an ninh quốc gia. Nền tảng cho tất cả những công cuộc cải cách này là cái mà Tập gọi là “khái niệm an ninh quốc gia toàn diện”, một khuôn khổ nhằm bảo vệ hệ thống xã hội chủ nghĩa của Trung Quốc và chính quyền điều hành của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), sự bảo vệ bao gồm cả chính cá nhân Tập.
Bắt đầu từ giữa những năm của thập niên 1980, các giới quan sát người Ấn Độ và quốc tế ngày càng tin là chế độ độc tài của Trung Quốc sẽ quản lý sai lạc nền kinh tế, trong khi Ấn Độ dân chủ sẽ nổi lên như là một đất nước hùng mạnh và phát triển nhiều hơn. Thay vào đó, Ấn Độ hiện nay đang phải trả một cái giá cho việc thiếu đầu tư trong nguồn nhân lực của mình.
Giới yêu hội họa, hẳn nhiên, đều biết tác phẩm Em Thúy của họa sĩ Trần Văn Cẩn. Bức danh họa này hoàn tất vào năm 1943, và “đã được công nhận là Bảo vật quốc gia.” Tuy thế, không mấy ai để ý là có đến hai phụ nữ tên Nguyễn Thị Minh Thúy (và hai đều được dư luận nhắc đến như là nguyên mẫu của tác phẩm nổi tiếng trên) nhưng cuộc đời của họ lại hoàn toàn khác hẳn nhau.
Việt Nam muốn nâng cấp ngoại giao với Mỹ làm gì là câu hỏi được đặt ra, sau khi Tổng thống Joe Biden tiết lộ vào ngày 28/7/2023 rằng: "Tôi nhận được cuộc gọi từ người đứng đầu Việt Nam, rất muốn gặp tôi khi tôi tới G20. Ông ấy muốn nâng tầm để Mỹ thành đối tác lớn, cùng với Nga và Trung Quốc"...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.