Hôm nay,  

THẾ À

04/12/201915:58:00(Xem: 7871)

 

Ngồi niệm Phật miên man, dù cố tâm vào Phật hiệu nhưng hôm nay vẫn không sao “ nhập” được, đầu óc nó cứ văng vẳng lời anh nó lúc sáng:

- Tu hú chứ tu gì mầy!

Nó muốn buông, muốn quên đi nhưng câu nói cứ nhói. Nó bèn đứng dậy bước ra vườn đi loanh quanh với những suy tư lởn vởn trong đầu: “ Mình học Phật đã lâu vậy mà chỉ một câu nói đủ làm xáo trộn tâm tư, xem ra ngươi quá yếu kém!”. Nó vẫn từng bước đạp trên lá vàng xào xạc trong vườn.  Nó laị nhớ lời nói của Phật sống Tây Tạng Dalai lama: “Đừng để thái độ xấu của kẻ khác phá vỡ sự an lạc trong tâm hồn mình”… Hồi sau nó cảm thấy lòng đã vơi nhiều, hình như đã có sự lắng đọng trong tâm nó. Nó và anh nó hay xung khắc nhau. Mẹ nó nói:

- Hai thằng cứ như cái dùi với cái mõ.

Láng giềng thì bảo:

- Anh em nhà nó cứ như là mặt trăng với mặt trời!

Ba mẹ nó cũng phiền hà không ít nhưng vẫn chứng nào tật ấy, gặp nhau là cự cãi, có lần giận nhau và từ nhau không nhìn mặt. Nó buồn, anh nó cũng buồn nhưng không hiểu sao cứ gặp là gây. Nó nhiều lần sám hối nhưng sám hối xong vẫn tái phạm. Nó  suy tư về lời dạy của thầy:

- Oán thì nên gỡ đừng nên kết, bây giờ chỉ là chút oán nhưng mai này sẽ trở thành thù hận! 

Nó nghĩ mình là Phật tử, học Phật đã lâu, nghe bao nhiêu pháp, đọc bao nhiêu kinh sách ấy vậy mà chút việc này không gỡ được thì nói gì đến chuyện khác. Người ngoài nhìn vào thì họ sẽ bảo mình chỉ là kẻ có vỏ mà không có lòng thì cũng chẳng oan tí nào. Sau nhiều  lần do dự lần khan, một hôm nó quyết định hành. Nó hít một hơi sâu, chế ngự cảm xúc đến gần anh nó nói:

- Chiều nay mời anh đi bar chơi được không?

Anh nó ngẩng lên  trố mắt nhìn nó như một người từ hành tinh khác đến, ánh mắt đầy sự ngạc nhiên và vẻ thăm dò, khoảng lát sau rồi mới đáp cụt lủn:

- Ừ! Đi thì đi.

Quán bar chiều  chưa tới giờ cao điểm nên khá vắng,  nó và anh nó ngồi cái bàn nhìn ra hồ bơi thật đẹp. Hai anh em cũng im lặng nhâm nhi từng tí, ai cũng trầm ngâm theo đuổi ý nghĩ riêng của mình, thỉnh thoảng cụng ly một cái”keng” nhẹ rồi laị im vắng…Nó lên tiếng:

- Anh em mình cứ cự hoài, ba mẹ buồn, láng giềng cũng nói ra nói vào… Không lẽ mình cứ kéo dài như thế này sao?

Anh nó vẫn yên lặng, nó giữ hơi thở thật nhẹ tiếp:

- Em học Phật, kinh sách và thầy dạy: “ Nhân duyên trùng trùng vô tận, không ai biết được,  chỉ những vị chứng thánh quả trở lên thì mới biết được. Anh em mình cũng có thể kiếp quá khứ  có nhiều xich mích nên kiếp này cứ gây gỗ hoài. Thầy còn dạy: “ Một chút oán kiếp này nếu không gỡ thì có thể thành đaị oán ở kiếp sau”. Anh em mình vốn cùng cha mẹ sanh ra  không lẽ cứ để cho cha mẹ buồn hoài vậy sao?

Bây giờ anh nó ngẩng lên nhìn nó rồi hoỉ:

- Vậy ý  em tính sao?

Nó nắm lấy bàn tay anh nó thật chặt:

- Anh biết phải làm sao mà!

Anh nó cố kìm cảm xúc không để lộ, bèn noí:

- Để anh tính tiền  hôm nay!

Nó vẫn giữ bàn tay anh nó mà anh nó cũng không rút về:

- Anh hiểu em,  anh em mình cần phải thay đổi!

- Em mời anh ly này, em cũng hứa sẽ thay đổi!

Chưa bao giờ mà nó thấy hạnh phúc như hôm nay, nó nhìn anh nó như chưa từng nhìn qua. Những ngày xưa thấy ổng sao khó ưa, sao dễ ghét quá ấy vậy mà sao giờ thấy ổng cũng hiền , cũng dễ thương đấy chứ! những ngày xưa thấy ổng sao mà ba trợn, ích kỷ ấy vậy mà hôm nay sao thấy ổng cũng tử tế đấy chứ! Nó nhớ câu chuyện ngày xưa có người mất búa , ông ấy nghi ngờ thằng bé hàng xóm lấy trôm nên thấy moị cử chỉ của thằng bé đều là hành vi ăn trộm; cho đến khi ông ta tìm ra búa thì ông laị thấy thằng bé này chẳng có hành vi nào giống kẻ trộm cả. Nó tự nhủ thầm: “ thì ra mình cũng giống cái lão già mất búa kia” nên bất giác cười tủm tỉm. Anh nó ngạc nhiên hỏi:

- Em cười gì vậy?

Nó bèn thuật laị hết cho anh nó nghe, anh nó cưởi to:

- Thì ra anh cũng vậy!

Những ngày sau đó ba mẹ nó lấy làm lạ lắm, nhiều lúc hai người định hỏi nhưng rồi laị thôi nhưng nó nhận thấy nét vui vẻ trên gương mặt của ba mẹ. Nó biết ba mẹ đang quan sát anh và nó, rồi cả những nhà láng giềng cũng  cảm thấy là lạ khi nhìn thấy anh  và nó không giống như họ thấy trước kia. Có người chận nó laị hỏi:

- Hai anh em bay đã làm hòa với nhau rồi hả?

Nó cười gỉa lả :

- Ủa! đánh nhau hồi nào mà hoà?

- Đừng xạo mấy! mới hôm nào còn như mặt trăng với mặt trời mà giờ làm bộ.

Nó cười to, bắt chước  một vị thiền sư trong giai thoaị bèn trả lời:

- Thế à!

 

TIỂU LỤC THẦN PHONG

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trung Cộng luôn luôn coi Biển Đông là “lợi ích cốt lõi”, như Tân Cương, Tây Tạng, Đài Loan và sẽ dùng Quân sự để chiếm toàn bộ khi có điều kiện, nhưng Việt Nam chưa biêt phải xoay xở ra sao, hay nương nhờ vào ai khi bị tấn công.
Câu nói phổ biến với dân Mỹ được trích từ ý của Benjamin Franklin thường được nhiều người nhắc là, "thế giới này chẳng có gì chắc chắn, ngoại trừ cái chết và thuế". Dù nói thật hay đùa thì quả là vậy.
Theo như công bố từ Tổng Thống Donald Trump vào cuối tuần qua, nữ thẩm phán Amy Coney Barrett đã chính thức được đề cử vào Tối Cao Pháp Viện và sẽ đệ trình lên Thượng Viện Hoa Kỳ để bắt đầu quá trình chuẩn thuận
Nhà văn Võ Hồng ví von: “Bụng to như bụng xe đò.” Nhận xét của ông, rõ ràng (và hoàn toàn) không… trật! Xe đò thường đầy khách mới chịu rời bến nhưng trên đường đi tài xế vẫn luôn dừng bánh “hốt” thêm mấy con nhạn là đà để kiếm thêm chút đỉnh. Khách lên sau thì ngồi ghế súp.
Cuộc Họp Thường Niên lần thứ 75 của Liên Hiêp Quốc năm nay diễn ra trong hoàn cảnh chưa từng thấy trong lich sử do tác động của đại dịch Covid-19. Các hội trường, các cơ sở của LHQ ở New York vắng hoe ngay trong thời điểm diễn ra buổi họp khoáng đại thường niên kể từ ngày 21-9-đến ngày 02-10-2020.
Chủ Nhật, 27 tháng 9, năm 2020 – Gần 200 người Mỹ gốc Việt và đồng minh đủ mọi lứa tuổi đã tổ chức trên mạng một buổi họp rầm rộ để vận động cho cuộc bầu cử có khả năng quyết định đường hướng tương lai của Hoa Kỳ.
Việc qua đời của Thẩm Phán Ruth Ginsberg và Tổng Thống Donald Trump đề cử Tân Thẩm Phán Amy Coney để được Thượng Nghị Viện (với đa số thuộc đảng Cộng Hòa) gấp rút thông qua không đầy 40 ngày trước bầu cử đã khiến báo chí và dư luận nổi lên làn sóng tranh luận gay gắt gọi đây là cuộc chiến văn hóa sống còn trong nước Mỹ.
Ở Việt Nam, một tờ báo được cung cấp 3 thẻ phóng viên quân đội. Cục An Ninh Quân Đội điều tra rất cẩn thận, từ cá nhân ký giả, cha mẹ, ông nội bà nội, có ai vào theo Việt Cộng không? Có ông bà, cha mẹ đi vào rừng với Mặt Trận giải phóng miền Nam hay không?
Hơn hai phần ba thế kỷ qua, chế độ toàn trị và bạo ngược hiện hành ở Việt Nam chưa hề mang lại an bình hay phúc lợi cho bất cứ ai (ngoài đám lãnh đạo) nên cứ “yên tâm đi” và “đừng lo lắng quá” e không phải là thái độ tương thích để có thể sống với cái nhà nước tráo trở này.
Năm nay, 2020, cháy rừng không những tại California mà còn bùng phát tại cả chục tiểu bang ở Miền Tây nước Mỹ làm hàng triệu mẫu tây đất rừng bị thiêu rụi. Tình trạng cháy rừng ngày càng trầm trọng. Trong cuộc họp với Tổng Thống Donald Trump hôm 14 tháng 9 năm 2020, Thống Đốc California Gavin Newsom và nhiều lãnh đạo Miền Tây khác đều nói rằng cháy rừng sở dĩ ngày càng dữ dội là do ảnh hưởng của biến đổi khí hậu. Trong khi đó TT Trump cho rằng các tiểu bang Miền Tây đã không dọn sạch bụi cây và gỗ mục để cho cây cỏ dễ cháy chất đống trong rừng. “Khi cây ngã xuống sau một thời gian ngắn, khoảng 18 tháng, chúng sẽ biến thành cây rất khô. Chúng trở thành những que diêm… các bạn biết đó, không có nước đổ xuống và chúng trở nên rất, rất – chúng dễ bị cháy,” theo Trump phát biểu tại California hôm 14 tháng 9. Phụ Tá Giáo Sư dạy về Lịch Sử tại Đại Học Oregon là Steven C. Beda, cũng là sử gia về môi trường đã nghiên cứu về các khu rừng tại Bở Biển Thái Bình Dương cho biết


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.