Hôm nay,  

Tạ Ơn

17/11/202015:04:00(Xem: 4723)

 

          Mỗi người trong chúng ta nợ nhiều người, ngoài nợ ông bà cha mẹ đã sinh ra, nuôi cho lớn khôn, thương yêu đùm bọc cho đến khi cha mẹ qua đời. Tôi cũng vậy, tôi là con cả được ông nội thương yêu, và cha mẹ thương yêu, muốn gì được cái đó, muốn đồ chơi có đồ chơi, muốn xe đạp có xe đạp, muốn xe Honda có xe Honda, muốn ăn gì được ăn thứ đó. Ba tôi là con cả, tôi là con cả, được thương yêu hơn các em của tôi, tôi được du lịch nhiều nhất trong gia đình của tôi. Tôi được cha mẹ tôi đóng tiền cho học thêm toán, lý, hóa, sinh ngữ, đàn, thể thao, v.v.. Cha mẹ tôi tốn rất nhiều tiền cho tôi để học thêm, tốn nhiều hơn các em của tôi. Sau khi tôi lớn lên, muốn báo hiếu thì thân phụ không còn nữa, mẹ tôi đoàn tựu với chúng tôi không bao lâu thì qua đời, có lẽ sống cực khổ quá dưới đế chế Cộng Sản nên sức tàn lực kiệt, khi đoàn tựu với chúng tôi ở Mỹ không bao lâu thì mẹ tôi qua đời.

          Trước khi mẹ tôi qua đời dặn dò tôi:

          - Lo cho em gái của tôi và hai đứa cháu, con của cậu em út.

          Mẹ tôi lúc nào cũng quan tâm đến người khác hơn chăm sóc chính mình. Mẹ tôi mua quần áo rất nhiều, mỗi tuần đi phố thấy rẻ thì mua để gửi về Việt Nam cho người nghèo. Em gái tôi gần mẹ tôi hơn, vì cuối tuần tôi phải làm việc, em tôi thì chở mẹ tôi đi chùa hay đi phố mua sắm những hàng nào rẻ.

          Mẹ tôi làm việc suốt ngày, chăm sóc vườn tược, bếp núc, dù bận thế nào cũng đến giờ là mẹ tôi tụng kinh và cầu nguyện cho tất cả người thân của bà, mẹ tôi ngồi cái lưng lúc nào cũng thẳng. Khi mẹ tôi còn sinh tiền, hoa hồng nhà tôi nở rực rỡ, bông giấy cũng nở thật tươi, và cây đào trước sân lúc nào cũng quằn trái. Không biết tại sao khi mẹ tôi qua đời thì cây nhà tôi ít trái, cây đào hàng năm có trên 200 trái nhưng sau khi mẹ tôi mất thì còn chưa được 70 trái mỗi mùa. Hình như cây và người có mối thâm tình với nhau, người chủ ra đi vĩnh viễn thì cũng có những cây ra đi theo, tàng cây rụng lá, không còn trái rồi từ từ chết, phải đốn gốc. Một cây đào ở sân trước chết, phải đốn gốc, và 2 cây đào sau nhà cũng chết, thế là 3 cây đào cây lá xum xuê đi theo mẹ tôi.

          Em gái tôi nói:

          - Em quên cột khăn trắng để tang cho má, nên mấy cây đào mới chết.

          Người và cây cũng có mối liên hệ thâm tình, tôi nghe vậy cứ nghĩ vậy. Sau ngày mẹ tôi qua đời lâu lắm cây vườn nhà chúng tôi mới hồi phục lại, phải mất vài ba năm. Không ai giải thích nổi tại sao ?

          Gần tới lễ Vu Lan, Vu Lan báo hiếu, người nào còn mẹ là một điều hạnh phúc nhất trên đời, người nào không còn mẹ có mơ ước cũng không được ? Tôi đã nhìn thấy nhiều cụ già lụm cụm vào chùa, bên cạnh có con của mình dìu hai bên. Tôi tự nhủ:

          - Những người này sao mà hạnh phúc ?

          Hạnh phúc là cái gì nhỏ nhoi mà mình muốn cũng không được, cầu cũng không có, bởi vậy ai còn cha mẹ phải trân quý những tình cảm độc nhất vô nhị không thể nào có được nếu ta mất đi.

          Ngoài nợ ân tình của ông bà cha mẹ, không ai mà không nợ những người xung quanh, nợ những vị lãnh đạo tinh thần, trong nhà có người đau, có người chết thì chúng ta nghĩ ngay đến những vị lãnh đạo tinh thần, bằng hữu, và những người xung quanh. Ngay buôn bán làm ăn cũng vậy, chúng ta lúc nào cũng cần sự giúp đỡ của tất cả mọi người.

          Ông bà mình thường hay nói: “Bà con xa không bằng xóm giềng gần.” Người gần nhất là những người mà chúng ta có thể nhờ nhanh nhất, và chúng ta nhờ nhiều nhất. Tóm lại mỗi người trong chúng ta ai cũng có nợ, nợ thầy giáo cô giáo, nợ người gần và nợ người xa. Những người giúp đỡ chúng ta không bao giờ nhờ chúng ta điều gì, vì thế tôi thường hay khuyên những người thân của tôi ráng hễ làm gì được cho người khác thì làm ngay đừng chần chờ, bởi vì thời gian không cho phép chúng ta chần chờ. Với những người tuổi tác đã cao, thấy đó rồi mất đó cho nên vấn đề thời gian vô cùng quý báo, muốn mời ông bà hay cha mẹ đi ăn một bữa cơm ngon thì mời ngay đừng đợi ngày mai.

          Tôi nợ nhiều người quá, nợ những vị lãnh đạo tinh thần. Tôi có niềm tin mãnh liệt vào tôn giáo. Châm ngôn của tôi là yêu người, yêu đời mà sống, sống vui vẻ. Cho nên trong suốt mùa dịch cúm Covia-19, lúc nào tôi cũng lạc quan, không sợ hãi,không lo lắng vì sống chết co số, tới lúc nào đi là lên đường, tại sao phải lo, tại sao phải sợ. Bình thản mà sống, vui vẻ mà sống, lạc quan mà sống.

          Mùa Lễ Tạ Ơn, nhiều người viết thiệp Tạ Ơn người đã làm ơn cho mình, người bảo lãnh mình sang định cư ở Hoa Kỳ, người hàng ngày làm ơn cho mình, về tinh thần cũng như về vật chất. Khi hữu sự, người thân trong gia đình bệnh thì nhờ các vị tôn giáo cầu an, chết thì nhờ cầu siêu, tùy theo tôn giáo của mình mà nhờ đến các vị lãnh đạo tinh thần (các vị lãnh đạo tinh thần vất vả hơn người bình thường nhiều, vì người chết không đợi ngày thường qua đời mà qua đời bất cứ lúc nào. Cho nên các vị lãnh đạo tôn giáo làm việc không tính theo giờ mà tính theo sự cần thiết, khẩn cấp của tín đồ tôn giáo của mình, chẳng hạn 1-2 giờ sáng tín đồ gọi thầy, gọi cha: thầy ơi, cha ơi, ba của con, mẹ của con qua đời...)

          Mùa Lễ Tạ Ơn, nhiều người mua thiệp Tạ Ơn thật đẹp, viết những chữ Tạ Ơn rất sâu sắc với tấm lòng biết ơn của mình gởi đến ân nhân khắp nơi, gởi người nhận ở nước Mỹ, ở Việt Nam,...

          Mùa Lễ Tạ Ơn chúng ta có cơ hội bày tỏ tấm lòng biết ơn của mình đến với ân nhân, lấy ơn báo ơn, oán thù thì quên đi, thì lòng của mình sẽ thanh thản, nhẹ nhàng và sống vui vẻ, hạnh phúc bên người thân và gia đình.

          Người làm thương mại Tạ Ơn càng nhiều, ngoài Tạ Ơn ân nhân, còn Tạ Ơn khách hàng đã đến với mình, Tạ ơn đồng hương giới thiệu khách hàng đã đến với mình,... Vạn lần Tạ Ơn, triệu lần biết ơn, sống ở đời nếu không ai thương mình thì khó sống lắm.

          Ngoài Tạ Ơn các vị lãnh đạo tinh thần, tôi còn cảm ơn nhiều người: cảm ơn bác sĩ, khi trong nhà có người bệnh khẩn cấp tôi gọi bác sĩ gia đình ngay, lúc nào bác sĩ cũng trả lời bằng điện thoại cầm tay, gọi nha sĩ đau răng khẩn cấp, máu chảy rỉ rả, gọi luật sư, chánh án khi cần hỏi ý kiến về luật pháp, không đợi ngày giờ làm việc. Nỗi lo của người thân hay người trông cậy vào mình cũng như nỗi lo của mình. Ai hỏi ý kiến về vấn đề gì tôi không biết thì tôi gọi những người chuyên môn, thuộc ngành nghề của họ. Tôi Tạ Ơn Thượng Đế, tôi có những người bạn thật tốt. Có bao nhiêu người có khả năng gọi điện thoại đến chánh án tòa thượng thẩm của tiểu bang, liên bang để hỏi ý kiến về luật pháp không? Số người này có nhưng không nhiều. Cảm ơn Thượng Đế cho tôi được cơ may quen biết nhiều người tốt và có cơ duyên học hỏi ở những người tốt này về nhiều vấn đề khác nhau.

          Xin Tạ Ơn Trời, Tạ Ơn Người cho chúng tôi có cuộc sống thoải mái, vui vẻ, lạc quan. Người lạc quan là người có nhiều cơ duyên sống thoải mái. Nếu người bệnh hoạn, bị vùi dập thê thảm, muốn cười cũng khó cười, muốn lạc quan cũng khó lạc quan.

          Kiều Mỹ Duyên thì nợ nhiều người lắm, ngoài món nợ như tất cả những người khác, còn nợ khán giả, thính giả vả đọc giả thương yêu mấy chục năm nay.

          Cầu xin Thượng Đế ban phước lành cho tất cả.

 

Orange County, 16/11/2020

KIỀU MỸ DUYÊN

([email protected])

  

 

Những trẻ em mồ côi ở cô nhi viện (2)Kiều Mỹ Duyên đến thăm các em ở viện mồ côi ở Mễ Tây Cơ tháng 1/2020

 

Những trẻ em mồ côi ở cô nhi viện (3)Kiều Mỹ Duyên đến thăm các em ở viện mồ côi ở Mễ Tây Cơ tháng 1/2020



Những trẻ em mồ côi ở cô nhi viện (4)Kiều Mỹ Duyên đến thăm các em ở viện mồ côi ở Mễ Tây Cơ tháng 1/2020

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Đạo đức của thị trường không phải kinh doanh lương thiện mà chính ở chổ đầu tư khôn ngoan và chính chắn sẽ được thị trường tưởng thưởng, bằng ngược lại liều lỉnh hay lảng phí sẽ bị đào thải. Bàn tay vô hình thường xuyên tẩy sạch các sai lầm thì thị trường mới sinh hoạt tự do và lành mạnh. Sách báo kinh tế Hoa Kỳ lại nhắc đến “moral hazard” hay là rủi ro đạo đức. Giống như cháu hư tại bà tức có can thiệp từ bên ngoài - thường là do bàn tay hữu hình của nhà nước – dung dưỡng bao che khiến thị trường trở nên ỷ lại không cải sửa thói hư tật xấu. Thị trường không tự sửa sai sẽ có ngày vấp ngã giết chết nền kinh tế.
“Các ‘đại gia’ đó đã trở về Việt Nam từ thập niên 1990 khi đất nước bắt đầu mở cửa để đổi mới. Họ đầu tư chủ yếu vào bất động sản và xây dựng quan hệ là hai thứ tài sản có lợi nhất trong thời quá độ. Với túi tiền và kinh nghiệm tham nhũng ở Liên Xô và Đông Âu cũ, họ là những người cơ hội (như ‘carpetbaggers’) đặc trưng của thời kỳ tích tụ tư bản hoang dã.
Chuyện thứ nhì vui, tràn đầy hạnh phúc. Đoàn lính đang diễn hành, sắp tới khán đài. Bổng một anh lính trẻ, tân binh của Trường Võ bị, đưa tay ra hiệu vào nhóm người đừng trên lề đường coi lễ. Một cô đầm, xiêm y tươm tất, vội tiến ra tới gần anh lính. Anh lính liền bước ra khỏi hàng, quì xuống, móc túi lấy ra chiếc nhẫn đính hôn, đeo vào ngón tay áp út của cô đầm. Họ đứng dậy, dĩ nhiên là ôm nhau hôn tuy còn luật ngăn cách vì dịch vũ hán! Cấm hôn!
Theo bản tin đăng trên trang mạng Bộ Ngoại Giao Hoa Kỳ, Ngoại Trưởng Blinken đã tái cam kết sự ủng hộ của Hoa Kỳ với khối ASEAN, xây dựng mối quan hệ chiến lược dựa trên nhân quyền và các quyền tự do phổ quát, sự thịnh vượng kinh tế và dựa theo lợi ích người dân. Ông cũng cam kết là Hoa Kỳ sẽ tiếp tục giúp đỡ các quốc gia trong khu vực chống lại đại dịch Covid-19 qua các chương trình viện trợ của Mỹ.
Khi Tổng thống Mỹ Joe Biden và Tổng thống Nga Vladimir Putin tổ chức hội nghị thượng đỉnh đầu tiên tại Geneva vào tháng trước, vũ khí mạng đóng vai trò lớn hơn trong chương trình nghị sự so với loại vũ khí hạt nhân. Rõ ràng thế giới đã thay đổi kể từ Chiến tranh Lạnh, nhưng Biden đã hoàn thành điều gì, nếu có?
Hoa Kỳ đang rút quân khỏi Afghanistan, dự định sẽ đưa hết binh lính ra khỏi vùng đất này vào cuối tháng Tám, sau 20 năm can thiệp quân sự và giúp xây dựng quốc gia. Quan ngại là quân Taliban chống đối chính phủ đang chiếm đất giành dân tại nhiều nơi và đã kiểm soát được nhiều quận. Hình ảnh sụp đổ của Việt Nam Cộng hoà năm 1975 đang được nhiều giới chức và truyền thông Mỹ nhắc lại và đặt câu hỏi là chuyện gì sẽ xảy ra nếu Taliban chiếm được Thủ đô Kabul.
Như vậy, những ai trong đảng CSVN đang hô hoán rằng “thực hành tập trung dân chủ trong đảng để lan tỏa ra toàn xã hội” là hoang tưởng, mị dân. Hãy lấy bằng chứng vài việc để xem dân đã có dân chủ chưa, như: Quyền tự do Tín ngưỡng và hoạt động Tôn giáo bi kiểm soát; Tự do tư tưởng, ngôn luận và báo chí bị phủ nhận; Người dân không có quyền ra báo.
Điều quan trọng đáng lưu ý là với Rashford và Sancho, hai cầu thủ dự bị vào sân thay người của Anh đã không thành công vì "yếu thần kinh". Ác mộng của người Anh trong loạt sút luân lưu bước sang một chương mới. "Tam sư (Anh Quốc)" thất bại trận chung kết trong "vụ Lotterie (Xổ số) 11 mét và qua đó bỏ lỡ danh hiệu vô địch châu Âu! Thật là cay đắng vô cùng cho đội tuyển Anh !. Ý đọat ngôi Vô Địch Túc Cầu Châu Âu lần thứ hai kể từ năm 1968. Đội tuyển Anh trải qua một "trận chung kết chấn động" trên sân nhà của họ, điều mà đội Southgate sẽ phải chịu đựng trong một thời gian dài.!
Thách thức của Tàu ngày nay đối với thế giới, nhứt là Âu châu và Huê kỳ, không chỉ là ý thức hệ, mà còn là kinh tế và công nghệ cao. Vậy các nước Dân chủ chấp nhận lệ thuộc Tàu vì tiền hay phải liên kết ngăn chận? Ông Tổng thống Joe Biden của Huê kỳ tuyên bố sẽ tổ chức một Diễn Đàn Dân chủ vào cuối năm để chống Tàu bành trướng!
Với tuổi già ở Mỹ với thế hệ thứ ba, ông bà mong muốn cháu nội, cháu ngoại nói được, viết được tiếng Việt là là tiếng mẹ đẻ là niềm vui trong gia đình. Vì vậy nơi nào có nơi dạy tiếng Việt cho con em, phụ huynh như tìm được cái phao để tuổi thơ tìm về cội nguồn. Đối với ông bà, khi các cháu nói “thưa ông, thưa bà, chào ông, chào bà…” nghe rất thân thương và mát lòng.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.