Hôm nay,  

Chúc May Mắn!

11/01/202109:28:00(Xem: 6681)

Bạn đã đến Washington D.C. để tham gia cuộc bạo loạn tại Quốc Hội, đã xông vào tòa quốc hội hay chỉ đơn giản là vượt qua các rào chắn không được phép bước sang hay leo lên bậc thềm tòa quốc hội, nay có thể đang ở nhà và nghĩ rằng mình đã thoát tội. Có phải vậy không?

Nếu bạn là một trong những người như vậy và thầm nghĩ rằng trong hàng ngàn người đó, mình chỉ là hạt cát mà giới chức trách sẽ không tìm ra được, không biết mình là ai. Nếu vậy bạn đã nhầm, như bạn đã nhầm trong suốt bốn năm qua. Chúc bạn may mắn!

Bạn đã có mở điện thoại để livestream, đăng hình lên facebook hay chuyển hình về khoe khoang cùng bạn bè? Nếu có thì các thiết bị viễn thông cung cấp và phát sóng tại ngay khu vực được bảo vệ an ninh này đã làm công việc của chúng, ngay cả khi bạn không làm những việc trên nó vẫn biết những ai đã nối sóng trong khu vực. Chúc bạn may mắn!

Nếu bạn không quay phim, đăng hình như kể  trên và còn hy vọng rằng giới chức trách sẽ không thể nào tìm ra mình thì bạn có biết rằng, có hàng trăm máy thu hình độ nét cao và có thể phóng ảnh cận cảnh từng khuôn mặt để giúp giới chức trách nhận dạng những kẻ đi vào khu vực cấm này. Họ có hệ thống nhận dạng khuôn mặt tân tiến để phân tích và xác định danh tính. Chúc bạn may mắn!

Những công sở liên bang làm điều này không phải để theo dõi, thu hình chống lại bạn, chống lại người dân Mỹ. Họ làm điều này để chống lại nguy cơ khủng bố. Và những kẻ tham gia cuộc bạo loạn trong tuần qua như bạn bị xem là những kẻ khủng bố nội địa. Chúc bạn may mắn!

Bạn đến D.C. bằng phi cơ, bằng các chuyến xe bus, bạn ở các khách sạn, bạn xài thẻ tín dụng nơi đây..., muốn tìm ra bạn ắt không khó gì. Chúc bạn may mắn!

Phụ tá Bộ Tư Pháp Kenneth Kohl tuyên bố hôm cuối tuần rằng, đây là nhiệm vụ hàng đầu của Bộ Tư Pháp với hàng trăm nhân viên công lực và công tố viên tại ba trung tâm chỉ huy đang cật lực tham gia chiến dịch này để sớm mang những kẻ khủng bố này ra vành móng ngựa. Chúc bạn may mắn! (“This investigation has the highest priority of the Department of Justice. We have literally hundreds of prosecutors and agents working from three command centers on what is really a 24-hour a day operation. It is active, it is fluid, it is evolving,” - Principal Assistant U.S. Attorney Kenneth C. Kohl of Washington)

Trưởng văn phòng FBI tại Washington DC. nói rằng, bởi vì bạn đã rời khỏi vùng D.C. thì cứ chờ giới chức trách gõ cửa nếu họ phát hiện bạn đã tham gia các hành động phi pháp này chứ không cần sang lại DC làm gì. Chúc bạn may mắn! (“Just because you’ve left the D.C. region, you can still expect a knock on the door if we find out you were part of criminal activity in the Capitol.” - FBI Washington Field Office chief Steven M. D’Antuono).

Thượng Nghị Sĩ Mark Warner, người sẽ nắm chức vụ Chủ Tịch Ủy Ban Tình Báo Thượng Viện đã yêu cầu tất cả các hãng cung cấp dịch vụ viễn thông và mạng xã hội như AT&T, T-Mobile, Verizon, Facebook, Twitter... lưu trữ và cung cấp tất cả tin nhắn, hình ảnh, dữ liệu liên quan, được những người trong khu vực này đăng tải bởi nơi đây hiện nay đã bị xem là một "hiện trường tội phạm". Việc xóa bỏ hay đóng tài khoản  của mình chỉ có giá trị với đại chúng chứ không phải với giới chức trách. Chúc bạn may mắn!

Mà nghĩ cho cùng thì bạn không cần lời chúc may mắn phải không? Và tôi không can dự vào điều tệ hại nhất xảy ra cho bạn. Bởi công lý và luật pháp sẽ thực hiện nhiệm vụ của họ và không dung thứ cho những kẻ khủng bố, những kẻ phá hoại quốc gia này. Chính bạn đã chọn lựa và đến lúc phải trả giá.

Tôi không chúc bạn may mắn lúc này nữa vì như vậy là dối lòng mình. Nhưng nếu bạn sớm nhận được một bản án thích đáng thì hãy đăng hình selfie từ trại tù, tôi lại vẫn vào chúc bạn may mắn. Bởi tôi là người yêu thích sự an bình và công lý ngang nhau.

Nhã Duy

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trong không khí se lạnh của mùa Giáng sinh, mùa hồng ân của thiên chúa tôi muốn gởi đến bạn đọc tâm tình của tù nhân lương tâm Trần Hoàng Phúc. Trong cái không gian hẹp của một mùa Noel bị cách ly vì đại dịch, Phúc giống như một vì sao nhỏ lấp lánh trên nền trời đêm kia. Và ước mơ của anh cùng những gì anh nghĩ, những gì anh làm khiến cuộc sống vì anh mà có ý nghĩa.
Nghiệm sâu từ đó, không phải để chối bỏ thực tại vô thường của thế giới tương đối, hay cố gắng truy tìm thực tại tuyệt đối vượt khỏi biên tế trần gian; mà chỉ để thực tập một cách nhìn vượt khỏi những nhị nguyên, đối đãi. May ra, ở chỗ tận cùng bế tắc của đường ngôn ngữ (4), có thể thấy thấp thoáng đâu đó chỗ kỳ tuyệt của bản tâm, nơi đó, không có chỗ khởi đầu và kết thúc.
Tôi quen Từ Hiếu Côn khi đến nhờ anh đóng sách và cắt xén cho gọn gàng cuốn Mặt Trận Kiện Báo Chí của tôi viết và xuất bản cuối năm 1995. Anh có một cái máy làm công việc này- công đoạn cuối của việc in thành một cuốn sách phát hành trong cộng đồng Việt Nam thời thập niên 80, 90 ở San Jose.
Có lần, đang nằm võng giữa rừng thì Liêm móc trong ba lô ra tờ báo Quân Đội Nhân Dân, rồi chỉ cho tôi xem một đoạn thư tình của một anh lính bộ đội gửi (từ chiến trường phía Tây) về cho người yêu bé bỏng ở hậu phương Hà Nội: “Anh muốn cài lên tóc em một cành hoa thốt nốt...” Hai thằng cười lăn, cười lộn thiếu điều muốn đứt võng luôn. Hơn một phần tư thế kỷ đã qua, tôi không còn nhớ được tên tác giả bức thư tình (“bất hủ”) nói trên nhưng vẫn còn giữ nguyên ấn tượng về sự liều lĩnh (quá cỡ) của tác giả.
Đối với Phật Giáo, đạo Phật là đạo từ bi cứu khổ, bình đẳng và không phân biệt chủng tộc, tôn giáo, mầu da và giới tính. Với nguyên tắc thương yêu tất cả mọi loài chúng sinh, Phật giáo không chủ trương xét xử, không chống đối hay chỉ trích người khác, đơn thuần chỉ dựa trên tính chất của người đó, vì điều này được xem như là một sự phê phán thiên vị và không công bằng. Vì thế, xuyên qua những lời giảng dạy của Đức Phật, chúng ta không thấy Ngài phê phán những người đồng tính về phương diện đạo đức…
Ngày 31-12-2019, ngày thế giới ghi nhận dich bịnh Covid-19 đã hiện hữu tại thành phố Vũ Hán-với 11 triệu dân, thủ phủ của tỉnh Hồ Bắc của Trung Quốc. Kể từ ngày đó, dịch bịnh Covid-19 đã tác động toàn diện thế giới, làm thay đổi trật tự sẵn có từ địa Chính trị đến Kinh tế.
Dó đó, nếu nhìn bài học Dân chủ Mỹ qua lăng kính cuộc bầu cử Tổng thống năm 2020, và đọc lại những lời kêu gọi nhân dân Mỹ đoàn kết và hàn gắn những khác biệt của Tổng thống-đắc cử Joe Biden thì lãnh đạo Việt Nam có biết xấu hổ không khi nhìn lại những gì họ đã làm đối với nhân dân Việt Nam Cộng hòa sau ngày 30 tháng 4 năm 1975?
Làm thế nào để thoát qua dịch cúm này, hãy làm theo lời bác sĩ chỉ dẫn: rửa tay thường xuyên, không đến chỗ đông người, đeo mặt nạ, ăn uống điều độ, cẩn thận, tập thể dục thể thao. Lạc quan là yếu tố quan trọng để sống. Sống vui vẻ, lòng mình ngay thẳng, không thù oán ai, ngủ ngon và yêu đời.
Đại dịch COVID-19 sẽ để lại cho nền kinh tế Hoa Kỳ với một thị trường lao động đầy thương tổn. Hơn 20 triệu việc làm đã mất trong cuộc khủng hoảng và chỉ một nửa đã tìm lại được việc. Không có gì đáng ngạc nhiên khi tình trạng mất việc đã gây ảnh hưởng đặc biệt đến những công nhân có hoàn cảnh khó khăn và ít học.
Như mọi buổi sáng, qua khung cửa sổ trên lầu, tôi âm thầm nhìn những sinh hoạt hằng ngày của nhiều người láng giềng thầm lặng, nơi hai góc đường của một khu vực dân cư rất yên tĩnh. Bất ngờ, điện thoại reng. Tôi nhận ra giọng của chị Phương Nga – cháu gọi giáo sư Lê Văn Đào bằng cậu – từ Canada.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.