Hôm nay,  

Lá Cờ Thiêng

28/01/202110:02:00(Xem: 3726)

Sau ngày 11 tháng 9 năm 2001, ngày xảy ra thảm kịch: một góc Ngũ Giác Đài cùng hai tòa cao ốc ở New York sụp đổ do bàn tay nhuốm máu dã man của bọn khủng bố cuồng tín, giết hại khoảng 3000 lương dân vô tội, không chỉ nước Mỹ chấn động mà khắp thế giới đều gục đầu thương cảm...

Bên cạnh những kế hoạch, những chương trình cứu trợ tới tấp được tổ chức tại địa phương xảy ra tai nạn cũng như được trải đều trên 50 Tiểu Bang Hiệp Chủng Quốc, một sự hiện chứng tỏ lòng yêu nước từ trước đến nay chưa bao giờ hiển hiện một cách nhiệt thành đến như vậy: vận động treo quốc kỳ!

Người ta thấy, từ thành thị đến thôn quê, từ trước những cửa kính trên đường phố sang trọng tấp nập, đến trước cửa những căn nhà lụp xụp ở vùng xa xôi hẻo lánh... hàng ngàn, hàng triệu lá quốc kỳ sọc đỏ với 50 ngôi sao trắng sáng rực một góc trên nền xanh đậm, treo rũ đánh dấu một ngày tang khó chung của dân tộc Hoa Kỳ. Thậm chí đến xe cộ lưu thông, lá cờ tưởng niệm ngày đau thương lịch sử cũng xuất hiện trên kính xe, hay quả quyết hơn, có người còn giương cao để lá cờ tung bay phấp phới trong gió khi xe luân chuyển.

Báo chí đăng tải cách thức treo quốc kỳ. Người người hối hả đi mua quốc kỳ, đến nỗi các hiệu tiệm bán cờ không còn cờ để bán! Không mua được cờ lớn để treo trước nhà, người ta cố lục trong góc tủ một lá cờ giấy nhỏ để dán trên cửa kính... Miễn là có một lá cờ, bất luận lớn hay nhỏ, lá cờ tượng trưng cho lòng ái quốc vô biên của mọi người công dân!

Hơn cả một lá quốc kỳ trước cửa, người ta còn chuyền tay nhau những khoen nút, những lá cở nhỏ xíu làm bằng tay, để đính trên bâu áo; thanh thiếu nữ tặng nhau những vòng chuổi có ba màu xanh, trắng đỏ để đeo trên cổ tay...
Sự ồ ạt, lòng yêu nước hăng say nhiệt thành đó khiến tôi nghĩ nhiều đến lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ, lá quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa, tuy đã hơn 20 năm “mất nước” vẫn còn hiển hiện vững vàng trong tâm trí người Việt Quốc Gia.

Khơi lại một số sự kiện lịch sử trước đây về lá quốc kỳ Việt Nam Công Hòa, tôi nhớ... năm con tôi còn học tại Oregon State University ở thành phố Corvalis. Một ngày cuối tuần con tôi về nhà kể chuyện : trường có một phòng khánh tiết treo dọc dài những lá cờ của tất cả các quốc gia trên thế giới –vì trường nhận rất đông sinh viên các nước bạn- , trong số đó có lá cờ... Việt Cộng –tức là cờ đỏ sao vàng ! Lá cờ treo sẳn từ lúc nào không biết, nhưng khi con tôi vào học trường này, cháu hiện diện trong Ban Chấp Hành Hội Sinh Viên Việt Nam của trường. Lập tức, vấn đề lá cờ được đặt ra trong buổi họp thường lệ. Một phái đoàn đại diện sinh viên Việt Nam được cử đến gặp Ban Giám Đốc trường để trình bày về ý niệm “lá cờ Việt Cộng treo trên sảnh đường không đại diện cho Sinh Viên Việt Nam học tại trường”. Kết quả, Ban Giám Đốc công nhận sự hợp lý ý kiến và đề nghị của Ban Đại Diện Sinh Viên và đồng ý thay lá cờ VC bằng lá cờ Vàng Ba Sọc Đỏ ! Buổi văn nghệ mừng Xuân năm đó, tôi đã đến trường, nhìn lá quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa đứng song hàng cùng quốc kỳ các quốc gia khác, lòng thấy tràn ngập hân hoan !



Cũng tại Tiểu Bang Oregon, thành phố Portland được mệnh danh là Thành Phố Hoa Hồng, mỗi năm có một đại lễ tưng bừng với gần 100 xe hoa kết toàn hoa hồng diễn hành trên đường phố. Trước đó có vài cuộc diễn hành phụ thuộc nho nhỏ tổ chức về đêm hoặc trên những trục lộ khác. Trong một buổi diễn hành phụ thuộc, một điều gai mắt là người ta thấy lá cờ Việt Cộng được đứng chung với cờ các quốc gia khác trên một chiếc xe hoa “quốc tế”. Hôm sau nhiều thư và điện thoại của người dân Oregon, Đại Diện Cộng Đồng Người Việt Oregon gửi đến Ban Tổ Chức Lễ Hoa Hồng phản đối về lá cờ “vừa không dại diện vừa nhục mạ người Việt Tỵ Nạn sinh sống trên đất Mỹ”. Ngay sau đó, Ban Tổ Chức Lễ Hoa Hồng gửi thư đến Cộng Đồng Người Việt Oregon và Văn Phòng Điều Hợp Tỵ Nạn Portland ngõ lời chính thức xin lỗi về sự vô ý này. Trong buổi diễn hành chính , mọi người thoải mái vì không còn thấy cờ VC trên chiếc xe hoa đêm trước!

Tôi cũng nhớ rõ, buổi Tổ Chức Kỷ Niệm Ngày Quốc Hận 30 tháng Tư tại thính đường Đại Học Cascade thuộc vùng Đông Bắc Oregon, có bàn thờ Tổ Quốc trang trọng, có lễ rước quốc kỳ uy nghiêm –do Gia Đình Mũ Đỏ trách nhiệm-, có phút mặc niệm các chiến sĩ vị quốc vong thân, có chương trình văn nghệ hướng về quê hương...v..v . Sau buổi tổ chức, các “anh HO” đón ban tổ chức trước thềm cửa để nói “cho được một câu” : Chúng tôi không cầm được nước mắt khi nhìn thấy lại lá cờ Vàng Sọc Đỏ, lá cờ mà sau 75 và những ngày lao tù chúng tôi tưởng đã mất hẳn ! Cám ơn Ban Tổ Chức đã đốt lại ngọn lửa quê hương qua lá cờ thiêng mà chúng tôi được thấy lại hôm nay.”

Còn, còn rất nhiều chuyện về Lá Cờ Thiêng đáng kể trên khắp các Tiểu Bang nước Mỹ, nói riêng và trên thế giới nói chung. Rừng cờ của hàng chục ngàn người Việt Quốc Gia tại Cali trong cuộc mít tinh liên tiếp cả tháng trời phản đối tên Trần Văn Trường treo cờ Việt Cộng là một thí dụ điển hình. Rừng cờ phất phới suốt cả tháng đã gâ sục sôi tinh thần chống Cộng của những kẻ nhiệt thành, ngoài ra còn có tác dụng hâm nóng lòng yêu nước của một số người tưởng lòng đã nguội lạnh sau hơn 20 năm bỏ nước ra đi!

Tưởng cũng nên nhắc lại với những người Việt Nam quên mất lá quốc kỳ Việt Nam Cộng Hòa... Xin đừng quên một sĩ nhục lớn sau ngày mất nước: Việt Cộng đã cố tình dùng vải vàng ba sọc đỏ để may quần lót. Sĩ nhục này ngàn đời khó quên!

Những người Việt Nam đang sống trên đất Hoa Kỳ! Những người Việt Nam đã trở thành công dân Hoa Kỳ ! Những người Mỹ gốc Việt đang treo quốc kỳ Hoa Kỳ trước cửa ... Liệu chúng ta có thấy đẹp hơn và hảnh diện hơn nếu treo kèm thêm một lá quốc kỳ Việt Nam màu Vàng Ba Sọc Đỏ bên cạnh? Lá cờ thiêng của chúng ta đó!

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ngoài việc nguyền rủa, dân Việt có lẽ cũng không ai quên làm cù nèo và mài dáo mác. Với sự bạo ngược của đám cường hào ác bá hiện nay – ở xứ sở này - thì cái ngày mà chúng bị móc ra khỏi ống cống ̣(chắc) cũng không còn xa lắm nữa.
Rất nhiều người quen, bạn bè đã kể cho tôi nghe thời gian họ sống ở những trại tỵ nạn Hồng Kông sau chuyến vượt biên của họ từ Việt nam. Riêng tôi có ấn tượng nhất với Hồng Kông là khi máy bay đáp xuống phi trường Hồng Kông, tôi có cảm giác chiếc máy bay đi xuống cầu thang từng bậc, từng bậc… Xuống tới đất mới hiểu là người phi công rất giỏi mới đáp được vậy chứ không phải dở mà đáp máy bay kiểu lạ lùng.
Mới đó mà đã 19 năm trôi qua kể từ ngày xảy ra vụ khủng bố ngày 11 tháng 9 năm 2001. Tôi còn nhớ rất rõ buổi sáng hôm đó, Thứ Ba, ngày 11 tháng 9 năm 2001, trước khi đi làm tôi đã xem tin tức trên đài truyền hình Mỹ thấy hình ảnh một trong 2 Tòa Tháp Đôi (World Trade Center) đang bốc cháy trên các tầng lầu gần chót. Nhiều máy bay lượn vòng và khói bay ra tỏa khắp bầu trời thành phố New York. Ở dưới đất tiếng còi xe cứu thương, xe cứu hỏa kêu inh ỏi. Nhiều người đang hốt hoảng chạy ra từ hai tòa tháp đôi. Tôi sững sờ và bàng hoàng trước cảnh tượng giống hệt trong một cuốn phim chiến tranh giả tưởng nào đó đang chiếu. Nhưng không. Đó là sự thật, việc thật, cảnh thật! Có lẽ không phải một mình tôi có cảm xúc đó mà nhiều người Mỹ và kể cả nhiều người trên khắp thế giới xem cảnh tượng hôm đó cũng có cùng cảm trạng.Lần đầu tiên trong lịch sử nhân loại, con người chứng kiến những cảnh tượng khủng bố tàn bạo và dã man không thể tả! Những kẻ khủng bố đã sử dụng đến phương tiện mà không ai trước
Nhiều người hỏi tôi: trong các nghề: dạy học, làm báo, làm thương mại, bà thích nghề nào nhất? Tôi trả lời ngay không một chút do dự: - Dạy học và làm báo.
Kính bạch Chư Tôn đức, Ba tháng Hạ an cư đã qua, Tăng tự tứ cũng đã viên mãn, và tháng Hậu Ca-đề cũng bắt đầu. Đây là thời gian mà một số điều Phật chế định được nới lỏng để cho chúng đệ tử có thể bổ túc những nhu cầu thiếu sót trong đời sống hằng ngày. Cùng chung niềm vui của bốn chúng, nương theo uy đức Tăng-già, tôi kính gởi đến Chư Tôn đức lời chúc mừng đã hoàn mãn ba tháng tĩnh tu trong nguồn Pháp lạc tịnh diệu, phước trí tư lương sung mãn.
Sau mùa An Cư Kiết Hạ năm nay, Phật lịch 2564 (2020), Phật tử Việt Nam trong và ngoài nước được đón nhận lời pháp thoại của Thầy Tuệ Sỹ qua Thư Khánh Tuế đầy tâm huyết trước thực trạng “tình đời và lẽ đạo” hiện nay của Đạo Phật Việt Nam với hai hình thức tổ chức giáo hội song hành: Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất (GHPGVNTN) và Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam (GHPGVN).
Trong tầm nhìn nào đó, người dân và giới báo chí trong nước có thể đặt câu hỏi phải chăng ông Trọng đã dứt điểm vấn đề nhân sự trước Đai hội-XIII? Nhất là họ dựa trên những sự kiện vừa xảy ra trước ngày Quốc Khánh-75.
Việt Nam chỉ kiện Trung Cộng về Biển Đông “khi đàm phán bế tắc và chiến tranh đã gần kề”. Việt Nam cũng kiên định không đứng về phe nào trong cuộc tranh chấp quyền lực ở Á Châu-Thái Bình Dương giữa Trung Cộng và Hoa Kỳ. Quan điểm xuyên suốt này đã được lan tỏa trong nội bộ những nhà ngoại giao có thẩm quyền nhất của Việt Nam về xung đột ở Biển Đông hiện nay.
Lời người dịch: Hiện nay, chỉ số thị trường chứng khoán của Mỹ đang lên cao. Đối với các nhà đầu tư, tin này là một tín hiệu khích lệ khởi đầu trong một số lĩnh vực nhất định, nhưng nó sẽ không bảo đảm đem lại tình trạng phục hồi nhanh chóng cho toàn diện nền kinh tế. Michael Spence cho rằng, các doanh nghiệp trong lĩnh vực kỹ thuật số và công nghệ cao đang phục hồi nhanh và không cần hỗ trợ. Các thước đo tạo ra giá trị cho vốn tư bản là tài sản vô hình và kiểm soát dữ liệu. Các doanh nghiệp hàng không, du lịch và lĩnh vực khác sẽ còn gặp nhiều bất trắc. Nhìn chung, nhiều biện pháp hồi phục cần phân biệt và triển vọng còn lệ thuộc nhiều yếu tố và thời gian. Michael Spence không đề cập đến hai luận điểm quan trọng khác. Một là tình trạng bất ổn kéo dài dẫn đến việc các gia đình và doanh nghiệp lo dự phòng hơn. Bao lâu nền kinh tế vẫn còn suy yếu, các doanh nghiệp sẽ hoãn đầu tư; các gia đình chỉ lo chi xuất tối thiểu cho sinh hoạt gia dụng và chi phiếu hỗ trợ sẽ không có tác d
Trump là một nghịch lý: tỷ phú địa ốc nhưng được giới công nhân thợ thuyền bỏ phiếu; thô lỗ và thiếu đạo đức nhưng được giới tôn giáo và thành phần bảo thủ liêm chính ủng hộ. Ngay nhiều người bỏ phiếu cho Trump cũng không chối cãi ông ta thiếu tư cách lãnh đạo nhưng tại sao vẫn còn tiếp tục ung hộ? Bởi vì họ xem Trump là cơ hội cuối cùng trong cuộc chiến văn hóa sống còn đối với chủ nghĩa tự do (liberalism) để phục hồi nước Mỹ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.