Hôm nay,  

Thư Gửi Mẹ

06/05/202117:09:00(Xem: 6035)


Kính thưa mẹ,


Cứ mỗi tháng 5 về, nước Mỹ dành ngày Chủ Nhật của tuần đầu tiên làm Ngày của Mẹ (Mother's Day), ngày để tôn vinh tất cả những người Mẹ, những người đã mang nặng đẻ đau, suốt đời thầm lặng chịu thương, chịu khó và chịu khổ để nuôi những đứa con lớn khôn thành người. 


Mẹ ơi, công sanh thành dưỡng dục của mẹ mỗi khi nhắc đến là con không thể nào quên được kỷ niệm mẹ kể về những ngày con còn là đứa trẻ khó nuôi, khó dạy.  Câu ca dao "bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn", lời mẹ ru con thuở nào, vẫn cứ vang vọng trong con mãi hoài dù tóc con hôm nay đã điểm màu sương gió.


Hình hài khỏe mạnh và trí óc trưởng thành của con hôm nay có dòng sữa thơm mát của mẹ ngày nào.  Giá mà ngày con còn đỏ hỏn, con biết mẹ đã khổ cực thức trắng đêm trường vì chứng khóc hoài không nín của con thì con sẽ ngủ yên trong lời ru “ầu ơ dí dầu” của mẹ.  Giá mà ngày con còn được mẹ dỗ dành bú mớm, con biết mẹ đã mím chặt môi chịu hết những vết cắn làm đầu vú của mẹ rướm máu thì con thà chịu cơn khát sữa. 


Mẹ ơi, nhờ tình thương bao la như trời bể của mẹ mà con lớn lên thành người, biết nghĩ suy và biết cảm thông.  Con biết ngày nào còn được nhìn thấy mẹ khỏe mạnh, bình an là ngày đó con còn được diễm phúc trong đời.  Con muốn kể cho mẹ một việc nhỏ mà con của mẹ đã làm cùng với những người bạn của con và con biết là mẹ sẽ mỉm cười khi biết con của mẹ nhớ và làm theo lời mẹ dạy: “sống biết yêu thương và san sẻ”.


Tháng trước con cùng hai người bạn của con có đến thăm Hội Ung Thư Việt Mỹ để bày tỏ sự ủng hộ tinh thần đối với những hoạt động giúp ngăn ngừa ung thư, nâng cao phẩm chất cuộc sống và cứu mạng sống thông qua việc phổ biến tin tức, tài liệu, nghiên cứu và tranh đấu quyền lợi cho bệnh nhân ung thư và phục vụ cộng đồng của tổ chức này.  


Hiện nay Hội Ung Thư Việt Mỹ đang kết hợp với hai trường đại học Cal State Fullerton và University of California Irvine để thực hiện chương trình giúp đỡ và hướng dẫn bệnh ung thư vú dành cho người Mỹ gốc Việt cư ngụ tại Hoa Kỳ (CANVAS - Cancer Navigation For Vietnamese Americans), được tài trợ bởi Chương trình nghiên cứu về ung thư vú của tiểu bang California (California Breast Cancer Research Program).  Ban nghiên cứu của CANVAS gồm có Thạc sĩ Becky Nguyễn, giám đốc điều hành Hội Ung Thư Việt Mỹ, Giáo sư Tiến sĩ Sora Tanjasiri (trường đại học UC Irvine), Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Tú Uyên (trường đại học Cal State Fullerton) và Bác sĩ tâm lý Suzie Xuyến Đông Matsuda. Người cố vấn của chương trình nghiên cứu này là bác sĩ chuyên khoa ung thư vú Nguyễn Bích Liên, cũng là người đồng sáng lập và chủ tịch Hội Ung Thư Việt Mỹ.


Mẹ có biết ung thư vú là loại ung thư thường gặp nhất ở phụ nữ người Việt nhưng thông tin về những trải nghiệm của những người mắc bệnh này lại rất ít.  Vì vậy, Hội Ung Thư Việt Mỹ khuyến khích những phụ nữ người Việt đang cư ngụ tại Hoa Kỳ vừa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú trong vòng 12 tháng vừa qua tham gia vào chương trình CANVAS để giúp Hội hiểu thêm về những khó khăn về mặt tâm lý, ngôn ngữ cũng như nhu cầu được giúp đỡ trong quá trình điều trị.


Con chú ý đến chương trình giúp đỡ và hướng dẫn bệnh ung thư vú dành cho người Mỹ gốc Việt cư ngụ tại Hoa Kỳ của Hội Ung Thư Việt Mỹ bởi dòng sữa mà cơ thể của mẹ đã chắt chiu dồn hết dưỡng chất để nuôi con từ ngày còn tấm bé vẫn dạt dào luân chuyển trong cơ thể của con. Kỷ niệm về những vết cắn của hài nhi chưa nhận thức được mình đã làm mẹ đau thốn tận tim gan đã thôi thúc con ráng sống nên người để mẹ được vui lòng.  Con mong ước những đứa trẻ lớn lên từ bầu sữa mẹ, đừng vô tình làm đầu vú của mẹ mình rướm máu như con đã làm.  Con mong ước những người mẹ sớm hôm tần tảo nuôi những đứa con nên người không một ai trải qua ốm đau bệnh tật.


Con chưa một lần tỏ bày với mẹ điều con muốn được nói với mẹ từ lâu: "Con thương mẹ nhiều lắm và con xin lỗi mẹ vì những vết cắn làm cơ thể mẹ đau buốt. Dù con biết mẹ chẳng bao giờ giận con vì bất cứ điều gì, con vẫn muốn nói lời tạ lỗi với mẹ vì những cơn đau xé ruột xé gan mà mẹ đã chịu từ lúc con lọt lòng mẹ, rồi những vết cắn của con làm cơ thể mẹ chịu đau, rồi biết bao âu lo nhọc nhằn suốt mấy chục năm qua và cho đến tận hôm nay khi mẹ đã đến tuổi xế chiều. Con làm sao có thể đáp đền tình mẫu tử thiêng liêng của mẹ.”


Món quà con muốn dành tặng cho mẹ nhân Ngày của Mẹ năm nay là lá thư gửi mẹ cùng ước nguyện cho chương trình giúp đỡ và hướng dẫn bệnh ung thư vú dành cho người Mỹ gốc Việt cư ngụ tại Hoa Kỳ của Hội Ung Thư Việt Mỹ được thành công.  Chương trình này cần sự tham gia của những phụ nữ người Việt đang cư ngụ tại Hoa Kỳ vừa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú trong vòng một năm qua bằng cách trả lời những câu hỏi với thông tin cá nhân hoàn toàn được giữ kín. 


Kết quả của chương trình CANVAS sau khi có đủ số người tham gia sẽ có thể giúp đưa đến những nghiên cứu quy mô hơn với mục đích hiểu rõ các vấn đề mà các bệnh nhân ung thư vú người Việt tại Hoa Kỳ đang trải qua, từ đó có thể dẫn đến sự thay đổi về những chính sách y tế hỗ trợ cho bệnh nhân ung thư vú người Việt tại Hoa Kỳ.  Nếu được như vậy thì những những người mẹ không may bị mắc căn bệnh ung thư vú sẽ có được nhiều sự giúp đỡ hơn trong quá trình điều trị. 


Con xin mẹ cho con được chia sẻ lá thư này cùng với kỷ niệm về tình mẫu tử thiêng liêng của mẹ đến với nhiều người chung quanh để những đứa con như con sẽ tiếp tục kể thêm về những kỷ niệm về mẹ của mình, và để thông tin về chương trình nghiên cứu CANVAS của Hội Ung Thư Việt Mỹ cùng với hai trường đại học Cal State Fullerton và University of California Irvine được phổ biến khắp nơi tại Hoa Kỳ.


Con thương mẹ,


Tâm Nguyên

(California, tháng 5 năm 2021)


Chuong trinh CANVAS - Hoi Ung Thu Viet My
Vào năm 1998, một nhóm những người sống sót sau ung thư và các bác sĩ tại địa phương đã thành lập Hội Ung Thư Việt Mỹ (VACF - Vietnamese American Cancer Foundation) với mong muốn góp phần làm giảm tỷ lệ tử vong cao do ung thư trong cộng đồng người Việt. Đến năm 2002, Hội Ung Thư Việt Mỹ được chính thức công nhận là một tổ chức phi lợi nhuận theo thể chế 501(c)(3).  


*** Liên Lạc Hội Ung Thư Việt Mỹ ***

714.751.5805 - www.vacf.org - [email protected]

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
“Tư bản sẽ bán cho chúng ta sợi dây thòng lọng để treo cổ chúng”, Chủ bút Peter Hartcher của tờ The Sydney Morning Herald hôm 1/5/2020 trích câu nói của Lenin mở đầu bài bình luận “Tiền hay chủ quyền của chúng ta: Trung cộng không cho chúng ta sự chọn lựa.” Ông Hartcher áp dụng lời nói của Lenin vào trường hợp của nhà tư bản hầm mỏ Úc Andrew Forrest, đang nối giáo cho Trung cộng bán đứng chủ quyền nước Úc: “Tư bản bán cho chúng ta quặng sắt để chúng ta rèn xiềng xích chúng lại”.
Nhân dịp kỷ niệm 50 năm di cư từ Bắc vô Nam, lang tôi xin ra ngoài lãnh lực y học, ghi lại vài hàng về biến cố đau buồn này. Để khỏi “Lạc bất tư Thục”, ham vui mà quên cả quê hương, bản quốc… Một quê hương còn nhiều tai ương. Đang giờ học Việt văn của giáo sư Nguyễn Tường Phượng thì tôi được nhân viên phòng Giám học kêu xuống gặp người nhà. Tôi học lớp Đệ Tam ban A Trung Học Chu Văn An ở Hà Nội.
Đành rằng Hoa Kỳ là một cường quôc trên thế gới, nền ngoai giao rất đa đoan, phức tạp. Chính sách của Hoa Kỳ dưới thời bất cứ tổng thống nào cũng chỉ phục vụ quyền lợi của dân chúng Hoa Kỳ, nhưng dù sao, như lời tổng thống Trần Văn Hương nói với đại sứ Hoa Kỳ Graham Martin trước khi chia tay vào tháng 4-1975: “Đã đến đỗi như vậy, Hoa Kỳ cũng có phần trách nhiệm trong đó.” (Trần Đông Phong, Việt Nam Cộng Hòa 10 ngày cuối cùng, California: Nxb. Nam Việt, 2006, tr. 353.)
Có lẽ nhằm mục đích để nhớ lại 40 năm sau cuộc chiến Vietnam-War, và cũng để đánh dấu 20 năm bình thường hóa quan hệ ngoại giao Viêt-Mỹ, Rory Kennedy, nhà đạo diễn cũng là người sản xuất điện ảnh, đã bắt đầu cho trình chiếu cuốn phim “The Last Days In Vietnam” hôm 17-January-2014 trong dịp lễ hội Sundance Film Festival. Phim dài 98 phút do bà thực hiện dựa trên sử liệu phim ảnh về cuộc chiến của Mỹ tại Việt Nam...
Trước thềm Đại hội 13 tình hình thực sự của chế độ XHCN đã được chuyên viên xác nhận chính thức như sau: “..đã xuất hiện ngày càng nhiều “nhóm lợi ích” tiêu cực, đã và đang ảnh hưởng, tác động đến mọi mặt của đời sống xã hội, nhất là ở những ngành, lĩnh vực quan trọng, liên quan trực tiếp đến cuộc sống của các tầng lớp nhân dân, như quản lý đất đai, tài chính - ngân hàng, đầu tư xây dựng cơ bản, khai thác tài nguyên. Thậm chí, “nhóm lợi ích” tiêu cực còn xuất hiện ở một số ngành, lĩnh vực vốn vẫn được coi là tôn nghiêm, liên quan đến an ninh quốc gia, như công tác tổ chức - cán bộ, phòng, chống tội phạm,... Một loạt vụ án tham nhũng, kinh tế nghiêm trọng, phức tạp bị khởi tố, điều tra, truy tố, xét xử trong thời gian gần đây liên quan đến nhiều tổ chức đảng, đảng viên, trong đó có cả cán bộ lãnh đạo cao cấp cho thấy, “nhóm lợi ích” đã leo cao, luồn sâu vào trong bộ máy Đảng và Nhà nước, đe dọa đến sự tồn vong của Đảng và chế độ.”
Toàn là thần chú và phép lạ cả. Điều mầu nhiệm là tuy chỉ được ăn bánh vẽ nhưng cả nước vẫn không ai kêu đói, và có người còn tấm tắc khen ngon. Mầu nhiệm hơn nữa là một dân tộc dễ chịu (và dễ dậy) tới cỡ đó mà vẫn sống sót được mãi cho đến đầu thế kỷ này.
Năm 2013, khi Tập Cận Bình nắm giữ hai chức vụ cao nhất trong đảng và chính quyền, với tham vọng lớn lao khi vạch ra cái bẫy “Nhất Đới Nhất Lộ”, nhằm thôn tính, quy về một mối từ kinh tế lẫn chính trị. Trung Quốc bỏ ra hàng nghìn tỷ Mỹ kim để ve vản, hối lộ quan chức thẩm quyền của các nước đồng lõa ký kết những dự án xây dựng. Bị sa vào bẫy nợ bao nhiêu, bị lệ thuộc vào Trung Cộng bấy nhiêu, từ thuê mướn trở thành đặc khu (lãnh địa của Trung Quốc) với 99 năm.
Vấn đề kỳ thị chủng tộc là chuyện rất bình thường ở đâu cũng có hết. Là người Việt sống tại hải ngoại chúng ta cũng không thể thoát ra khỏi vấn đề nầy. Tuy nhiên sự kỳ thị có ảnh hưởng nhiều hay ít đến nạn nhân hay không cũng còn tùy thuộc một phần lớn vào thái độ và cách suy nghĩ của mỗi người.
Vài năm vừa qua, giới quan sát quốc tế và quốc nội Hoa Kỳ đều nhận ra một điều là chính sách của Hoa Kỳ đối với Trung Quốc ngày nay có xu hướng thiên về mặt cứng rắn hơn. Hầu hết các nhà lãnh đạo Hoa Kỳ đều có một ý nghĩ chung là phải áp dụng một chính sách mới hầu giảm thiểu hoặc chí ít hạn chế tính cách hung hăng càng ngày càng trở nên rõ rệt của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) dưới quyền lãnh đạo của lãnh tụ tối cao, Chủ tịch nhà nước kiêm Tổng Bí thư Tập Cận Bình. Tình trạng căng thẳng giữa hai siêu cường, cộng thêm áp lực do trận đại dịch Covid-19 và kinh tế suy thoái, rất có thể sẽ khiến cái bề mặt tưởng chắc chắn như tường đồng vách sắt của Tập và Bắc Kinh có cơ rạn nứt.
Nhân dịp kỷ niệm 45 năm ngày 30 tháng 4 năm 1975, kết thúc chiến tranh Việt Nam và bắt đầu cuộc di cư tị nạn Việt Nam, tôi muốn chia sẻ một vài lời về sự kiên cường của chúng ta là người Mỹ gốc Việt, là người tị nạn và con cháu của người tị nạn. Cảm giác thế nào khi nền tảng của thế giới chúng ta đang sống bị rung chuyển đến mức chúng ta không còn biết mình đang đứng ở đâu hay làm thế nào để tiến về phía trước? Trước năm 2020, trước đại dịch COVID-19, chỉ những người đã chịu những bi kịch lớn mới có thể trả lời câu hỏi này. Bây giờ tất cả chúng ta đang sống với nó.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.