Hôm nay,  

Thư Gửi Mẹ

06/05/202117:09:00(Xem: 5820)


Kính thưa mẹ,


Cứ mỗi tháng 5 về, nước Mỹ dành ngày Chủ Nhật của tuần đầu tiên làm Ngày của Mẹ (Mother's Day), ngày để tôn vinh tất cả những người Mẹ, những người đã mang nặng đẻ đau, suốt đời thầm lặng chịu thương, chịu khó và chịu khổ để nuôi những đứa con lớn khôn thành người. 


Mẹ ơi, công sanh thành dưỡng dục của mẹ mỗi khi nhắc đến là con không thể nào quên được kỷ niệm mẹ kể về những ngày con còn là đứa trẻ khó nuôi, khó dạy.  Câu ca dao "bên ướt mẹ nằm, bên ráo con lăn", lời mẹ ru con thuở nào, vẫn cứ vang vọng trong con mãi hoài dù tóc con hôm nay đã điểm màu sương gió.


Hình hài khỏe mạnh và trí óc trưởng thành của con hôm nay có dòng sữa thơm mát của mẹ ngày nào.  Giá mà ngày con còn đỏ hỏn, con biết mẹ đã khổ cực thức trắng đêm trường vì chứng khóc hoài không nín của con thì con sẽ ngủ yên trong lời ru “ầu ơ dí dầu” của mẹ.  Giá mà ngày con còn được mẹ dỗ dành bú mớm, con biết mẹ đã mím chặt môi chịu hết những vết cắn làm đầu vú của mẹ rướm máu thì con thà chịu cơn khát sữa. 


Mẹ ơi, nhờ tình thương bao la như trời bể của mẹ mà con lớn lên thành người, biết nghĩ suy và biết cảm thông.  Con biết ngày nào còn được nhìn thấy mẹ khỏe mạnh, bình an là ngày đó con còn được diễm phúc trong đời.  Con muốn kể cho mẹ một việc nhỏ mà con của mẹ đã làm cùng với những người bạn của con và con biết là mẹ sẽ mỉm cười khi biết con của mẹ nhớ và làm theo lời mẹ dạy: “sống biết yêu thương và san sẻ”.


Tháng trước con cùng hai người bạn của con có đến thăm Hội Ung Thư Việt Mỹ để bày tỏ sự ủng hộ tinh thần đối với những hoạt động giúp ngăn ngừa ung thư, nâng cao phẩm chất cuộc sống và cứu mạng sống thông qua việc phổ biến tin tức, tài liệu, nghiên cứu và tranh đấu quyền lợi cho bệnh nhân ung thư và phục vụ cộng đồng của tổ chức này.  


Hiện nay Hội Ung Thư Việt Mỹ đang kết hợp với hai trường đại học Cal State Fullerton và University of California Irvine để thực hiện chương trình giúp đỡ và hướng dẫn bệnh ung thư vú dành cho người Mỹ gốc Việt cư ngụ tại Hoa Kỳ (CANVAS - Cancer Navigation For Vietnamese Americans), được tài trợ bởi Chương trình nghiên cứu về ung thư vú của tiểu bang California (California Breast Cancer Research Program).  Ban nghiên cứu của CANVAS gồm có Thạc sĩ Becky Nguyễn, giám đốc điều hành Hội Ung Thư Việt Mỹ, Giáo sư Tiến sĩ Sora Tanjasiri (trường đại học UC Irvine), Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Tú Uyên (trường đại học Cal State Fullerton) và Bác sĩ tâm lý Suzie Xuyến Đông Matsuda. Người cố vấn của chương trình nghiên cứu này là bác sĩ chuyên khoa ung thư vú Nguyễn Bích Liên, cũng là người đồng sáng lập và chủ tịch Hội Ung Thư Việt Mỹ.


Mẹ có biết ung thư vú là loại ung thư thường gặp nhất ở phụ nữ người Việt nhưng thông tin về những trải nghiệm của những người mắc bệnh này lại rất ít.  Vì vậy, Hội Ung Thư Việt Mỹ khuyến khích những phụ nữ người Việt đang cư ngụ tại Hoa Kỳ vừa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú trong vòng 12 tháng vừa qua tham gia vào chương trình CANVAS để giúp Hội hiểu thêm về những khó khăn về mặt tâm lý, ngôn ngữ cũng như nhu cầu được giúp đỡ trong quá trình điều trị.


Con chú ý đến chương trình giúp đỡ và hướng dẫn bệnh ung thư vú dành cho người Mỹ gốc Việt cư ngụ tại Hoa Kỳ của Hội Ung Thư Việt Mỹ bởi dòng sữa mà cơ thể của mẹ đã chắt chiu dồn hết dưỡng chất để nuôi con từ ngày còn tấm bé vẫn dạt dào luân chuyển trong cơ thể của con. Kỷ niệm về những vết cắn của hài nhi chưa nhận thức được mình đã làm mẹ đau thốn tận tim gan đã thôi thúc con ráng sống nên người để mẹ được vui lòng.  Con mong ước những đứa trẻ lớn lên từ bầu sữa mẹ, đừng vô tình làm đầu vú của mẹ mình rướm máu như con đã làm.  Con mong ước những người mẹ sớm hôm tần tảo nuôi những đứa con nên người không một ai trải qua ốm đau bệnh tật.


Con chưa một lần tỏ bày với mẹ điều con muốn được nói với mẹ từ lâu: "Con thương mẹ nhiều lắm và con xin lỗi mẹ vì những vết cắn làm cơ thể mẹ đau buốt. Dù con biết mẹ chẳng bao giờ giận con vì bất cứ điều gì, con vẫn muốn nói lời tạ lỗi với mẹ vì những cơn đau xé ruột xé gan mà mẹ đã chịu từ lúc con lọt lòng mẹ, rồi những vết cắn của con làm cơ thể mẹ chịu đau, rồi biết bao âu lo nhọc nhằn suốt mấy chục năm qua và cho đến tận hôm nay khi mẹ đã đến tuổi xế chiều. Con làm sao có thể đáp đền tình mẫu tử thiêng liêng của mẹ.”


Món quà con muốn dành tặng cho mẹ nhân Ngày của Mẹ năm nay là lá thư gửi mẹ cùng ước nguyện cho chương trình giúp đỡ và hướng dẫn bệnh ung thư vú dành cho người Mỹ gốc Việt cư ngụ tại Hoa Kỳ của Hội Ung Thư Việt Mỹ được thành công.  Chương trình này cần sự tham gia của những phụ nữ người Việt đang cư ngụ tại Hoa Kỳ vừa được chẩn đoán mắc bệnh ung thư vú trong vòng một năm qua bằng cách trả lời những câu hỏi với thông tin cá nhân hoàn toàn được giữ kín. 


Kết quả của chương trình CANVAS sau khi có đủ số người tham gia sẽ có thể giúp đưa đến những nghiên cứu quy mô hơn với mục đích hiểu rõ các vấn đề mà các bệnh nhân ung thư vú người Việt tại Hoa Kỳ đang trải qua, từ đó có thể dẫn đến sự thay đổi về những chính sách y tế hỗ trợ cho bệnh nhân ung thư vú người Việt tại Hoa Kỳ.  Nếu được như vậy thì những những người mẹ không may bị mắc căn bệnh ung thư vú sẽ có được nhiều sự giúp đỡ hơn trong quá trình điều trị. 


Con xin mẹ cho con được chia sẻ lá thư này cùng với kỷ niệm về tình mẫu tử thiêng liêng của mẹ đến với nhiều người chung quanh để những đứa con như con sẽ tiếp tục kể thêm về những kỷ niệm về mẹ của mình, và để thông tin về chương trình nghiên cứu CANVAS của Hội Ung Thư Việt Mỹ cùng với hai trường đại học Cal State Fullerton và University of California Irvine được phổ biến khắp nơi tại Hoa Kỳ.


Con thương mẹ,


Tâm Nguyên

(California, tháng 5 năm 2021)


Chuong trinh CANVAS - Hoi Ung Thu Viet My
Vào năm 1998, một nhóm những người sống sót sau ung thư và các bác sĩ tại địa phương đã thành lập Hội Ung Thư Việt Mỹ (VACF - Vietnamese American Cancer Foundation) với mong muốn góp phần làm giảm tỷ lệ tử vong cao do ung thư trong cộng đồng người Việt. Đến năm 2002, Hội Ung Thư Việt Mỹ được chính thức công nhận là một tổ chức phi lợi nhuận theo thể chế 501(c)(3).  


*** Liên Lạc Hội Ung Thư Việt Mỹ ***

714.751.5805 - www.vacf.org - [email protected]

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
✱ James Comer, Chủ tịch Ủy ban Giám sát Hạ viện: Chúng tôi nợ người đóng thuế ở Mỹ trách nhiệm giải thích cách chi tiêu tiền của họ. ✱ Colin H. Kahl, Thứ Trưởng Quốc phòng: ... bổ sung kho dự trữ của Hoa Kỳ, chia sẻ thông tin tình báo, kiểm tra các vũ khí, thiết bị, cách bảo trì chúng,... và huấn luyện lực lượng vũ trang Ukraine, ✱ TNS McConnell: Các báo cáo về việc Đảng Cộng hòa không còn tha thiết ủng hộ vai trò lãnh đạo mạnh mẽ của Mỹ trên thế giới đã bị phóng đại quá mức. Các nhà lãnh đạo đảng của tôi hoàn toàn ủng hộ một nước Mỹ hùng mạnh, can dự vào một liên minh xuyên Đại Tây Dương mạnh mẽ . Đừng nhìn vào Twitter, hãy nhìn ... – Vì lợi ích cốt lõi quốc gia của chính nước Mỹ đang bị đe dọa.
Cách nay 6 năm, khi còn giữ chức Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương, ông Võ Văn Thưởng đã đề xướng “tổ chức đối thoại với những cá nhân có ý kiến và quan điểm khác với đường lối, chủ trương, quan điểm của Đảng và pháp luật của Nhà nước”.
Mối đe dọa chiến tranh hạt nhân thật phù hợp với lối suy nghĩ đen tối của cựu tổng thống. Những kẻ sợ hãi sẽ bỏ phiếu cho một nhà lãnh đạo độc tài. Nước Mỹ của Trump không phải là ánh bình minh với niềm tin cho tương lai, mà là đêm đen như mực.
Một năm sau cuộc « hành quân đặc biệt » của Putin ngày 24/02/2022, cuộc chiến Ukraine nay đã trở thành thứ chiến tranh toàn diện, có mục đích nhằm làm tiêu hao lực lượng của đối phương. Nga quyết chiến và kéo dài dựa vào số đông quân, tuy tử trận và bị thương nặng đã lên đến 200.000 người. Phía Ukraine vẫn giữ đất, tấn công giành đất nhờ viện trợ của Hoa Kỳ và Âu châu. Kết thúc cuộc chiến khó thấy ở bàn hội nghị hơn là ở khả năng chỉ huy cuộc chiến...
Tôi có cái thói hễ thấy người sang là bắt quàng làm họ. Nhưng riêng chuyện tôi cũng (muốn) là bạn của ông Dương Tường thì không hẳn thế. Ông ấy (rõ ràng) trông dáng bộ cũng bệ rạc y như tôi thôi, chứ có sang trọng quái gì đâu...
Ngày 24 tháng 2 năm 2022, nổ ra cuộc xung đột Nga-Ukraine, cuộc chiến tàn khốc ở Châu Âu, Tổng thống Phần Lan Sauli Niinisto từng tuyên bố: “Giờ đây khi những chiếc mặt nạ đã tháo xuống, sẽ chỉ còn lại bộ mặt lạnh lùng của chiến tranh.” Nguyên thủ quốc gia Phần Lan, tại vị hơn một thập niên, đã gặp gỡ Tổng thống Vladimir V. Putin nhiều lần theo chính sách của Phần Lan trong việc tiếp cận với Nga, quốc gia có chung đường biên giới dài gần 835 dặm. Tuy nhiên, chính sách đó, cùng với ảo tưởng của Châu Âu về việc ‘làm ăn bình thường’ với ông Putin, đột nhiên tan thành mây khói.
Trong tuần qua, Ngoại trưởng Mỹ Antony Blinken khi họp báo nhân chuyến thăm Kazakhstan đã nói rằng nếu Trung Quốc cung cấp vũ khí sát thương cho Nga, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến quan hệ TQ với Mỹ và phần còn lại của thế giới: Ông nói: "Trung Quốc không thể hai mặt khi nói đến sự xâm lược của Nga ở Ukraine."
Tính đến ngày 24-2-2023, cuộc tấn công của Tổng Thống Nga Putin vào thủ đô Kiev của Ukraine tròn đúng một năm. Nhìn dưới bất cứ góc độ nào, đây là cuôc tấn công trên một qui mô lớn, mỗi mũi nhọn của cuộc tấn công phải được Moskova nghiên cứu tường tận...
Đất nước “được” dẫn dắt bởi một đám người nông nổi, tiểu tâm, ngu tối, và thiển cận nên vấn đề (tất nhiên) không chỉ giới hạn vào ngôn ngữ. Họ còn tạo ra một “cái nền dân trí luôn là mảnh đất cho hận thù, ngờ vực và chia rẽ” nữa...
Sau 20 năm thi hành Nghị quyết về “phát huy sức mạnh đại đoàn kết toàn dân tộc vì dân giàu, nước mạnh, xã hội công bằng, dân chủ, văn minh”, tình hình đoàn kết trong nước và giữa người Việt Nam ở nước ngoài với đảng Cộng sản cầm quyền vẫn mờ nhạt hơn bao giờ hết...


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.