Hôm nay,  

Đất Nước Mình,..

22/05/202111:32:00(Xem: 4453)

 

Thiên hạ dễ thường đang ngủ cả

Việc gì mà thức một mình ta?

( “ Chợt giấc, “ Thơ Trần tế Xương.)

 

 

Đất nước mình ngộ quá phải không anh

Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn

Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm

Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…

 

Đất nước mình lạ quá phải không anh

Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ

Những dự án và tượng đài nghìn tỉ

Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…

 

Đất nước mình buồn quá phải không anh

Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc

Rừng đã hết và biển thì đang chết

Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…

 

Đất nước mình thương quá phải không anh

Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại

Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải

Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…

 

Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh

Anh không biết em làm sao biết được

Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước

Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…


Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu.

Cô giáo Lam hỏi. Cô hỏi ai ?

Cô hỏi trời xanh. 

Cô hỏi người sau.

Cô hỏi người trước,..


Cái hay của một cô giáo.

Cô không biết. Cô còn biết hỏi.

Ai cũng được vậy. Đất nước sao không khá ! 

 

Cô giáo,

Như những người khác. Có lẽ tôi sẽ như họ,

Phổ nhạc vào bài thơ cô.

Cái khả thể khác. Tôi sẽ chép lại bài thơ như trên đây. Như ai đọc nó xong cũng sẽ nghĩ là mình phải tiếp tay cô giáo. Làm cho bài thơ được đến tay mọi người.

Còn có thể làm gì nữa không ? Phải khen .

Có gì tốt đẹp, mọi người đều cố sức làm rồi.


Tung một bài thơ với những cảm xúc về đất nước như bài thơ cô viết nên. Ý của cô, chắc không phải để được khen.

Để khen cô.mà mãi đến giờ mới khen. E rằng tôi trễ. Đã trễ cho một cuộc ...hành trình ! 

Mà có thêm lời khen. 

Liệu có làm vơi đi cái chán ngán của giọng thơ Trần tế Xương tôi mượn để mô tả, cái tâm tình của cô, của cả tôi. với những đáp ứng chả “ ăn thua gì!” Chả “ bõ bèn gì !”

Sao lại không,

 Thiên hạ dễ thường đang ngủ cả

Việc gì mà thức một mình ta?


Bởi , cùng thức với cô. Tôi có đôi lời. có buồn cô cũng phải chịu.


Lấy cái tư cách của một người, trong số người cô hỏi tới. “ Người trước,”..tôi xin trả lời cô.

Cách trả lời cho câu cô hỏi, của tôi, có khi rất khác với điều cô tưởng.

Bởi.  Tôi xin làm việc cùng cô với một tinh thần tích cực. Mong cô chấp nhận.

Tôi, trong vai trò Người Tư vấn ( Consultant, ) của cô. Tư vấn cho  vấn đề cô cần giải quyết.


Nào ! Cô muốn gì ?

Đất nước tôi, tôi muốn có sự thay đổi. Để, khác với những gì chúng tôi không muốn mà cứ phải có. Trong chịu đựng !

Cô làm gì ? Hay muốn làm gì ? Để có sự thay đổi ?

Lên tiếng đòi hỏi.

Đòi hỏi ai ? Kết quả ?

Nhà cầm quyền. Họ cho là chúng tôi muốn lật đổ họ. Họ bắt bớ, giam cầm  những anh em tôi.

Quý vị có bước kế tiếp cho việc quý vị chủ trương ?

Kêu gọi lương tâm loài người và thế giới . Những tổ chức Quốc tế, những Hội vì Quyền con người,...

Quý vị có biết trong cộng đồng Quốc tế người ta hay có khuynh hướng làm lơ ! Tránh can thiệp vào “ nội bộ “ lẫn nhau. Nhất là không khéo, họ sẽ bị kết tội giúp đỡ bọn khủng bố, lật đổ một quốc gia hợp pháp.

Vậy đó.  Quý vị còn biện pháp nào ?

Kêu gọi mọi người dân chúng tôi. Cùng lên tiếng. Nhất tề, trong một đám đông khổng lồ, đủ sức ép nhà cầm quyền phải thay đổi.

Có xảy ra không ? Dường như không ! 


Với thật nhiều dữ kiện làm nghẽn tắc các kế hoạch đưa ra.

Một công ty làm ăn của Mỹ, gặp trường hợp này, thường ra họ tham khảo một chuyên viên làm Tư vấn cho họ, trong vai trò Consultant. 

Các bế tắc ? 

Được loại trừ dần.

  • Tránh tội lật đổ một nhà nước “ hợp lệ.”  Đổi mục tiêu tranh đấu. Thay vì chống nhà nước, ta chống cái đảng cầm quyền. Đảng CS, đảng cha sanh mẹ đẻ ra cái nhà nước. Thành công, cũng là lật đổ bọn chúng. Mà, Dễ đạt được sự đồng tình của quốc tế lẫn bạn bè. 

It cớ, cho chúng bắt ta. Có bị chúng bắt, cũng còn có cơ may, bè bạn thế giới còn có chỗ xen vào cứu bồ ! 

Nên nhớ. Khi nhân danh quốc gia chúng vận dụng luật pháp và sức mạnh nhân dân của cả nước. Cứ cái bề thế đó. Họ bắt ta. Dễ ợt !

Ta chọn mục tiêu . Đảng ( 5 triệu đảng viên +  5 triệu dân ăn theo,) Có dễ đánh hơn không ? Chọn các chỗ. Cơ quan, trường học, nhà thương,..cơ quan các cấp thấp Huyện, Xã, Ấp,..dễ đánh hơn không?

  • Tránh tình thế không được sự quan tâm giúp đỡ bên ngoài :

Đổi phương cách tranh đấu. Thay vì đấu tranh chánh trị. Hướng sang đấu tranh về quyền con người. Về những sinh hoạt hàng ngày,...những cái có ghi trong chủ trương đường hướng hoạt động của các hiệp hội như Hội chống việc trẻ con bị bắt nạt ! Hội bảo vệ người công nhân có quyền có nghiệp đoàn,..Hội “ Không một đứa trẻ nào có thể bị bỏ ...thụt lại sau lưng, chậm trễ trong giáo dục,... 

  • Tránh cảnh không ai hưởng ứng. Đổi ưu tiên công tác giữa đấu tranh  và giáo dục, đào tạo cán bộ…..vv...Có thêm người


Cô giáo, Xin cô đừng thất vọng. Cô trông chờ gì ở người Tư vấn, một consultant ? Một người cũng bình thường như cô, lại có phép màu cho cô ư ?

Người tư vấn vốn không có phép màu. Cô dư biết. Cái người này có, có chăng chỉ là cái nhận định; khi cô có cái quyết tâm để theo đuổi giải quyết vấn đề hay không.

Khi cô có quyết tâm. Bằng vào kinh nghiệm làm việc. Người này trình bày với cô những trường hợp ứng xữ, thích hợp. Và,

Cô mới là người đi đến cái quyết định.

Cô chọn đi hỏi tiếp. Hỏi ..nữa, tới..Lớp “ người sau.” 

E rằng cũng chỉ, Đất nước mình ngộ quá..!


Còn chờ ai đó trả lời dùm !

Còn chờ ai đó….là cái chúng ta phải nói cho nhau nghe. Nó là cội rễ của mọi thất bại của chúng ta. Những người con nước Việt, mà cô là đầu têu ! Trong bàn cải lần này của chúng ta. ( lần cuối của tôi chăng ?)


Lâm vào,

Cái thất bại trong cảnh chợ chiều. Không một ai hưởng ứng.

Làm sao mơ tới những cuộc xuống phố của anh nhóc Hoàng chí Phong.

Chú học sinh mươi tuổi đầu ( 14) cùng bạn chống đối việc Trung cộng định mang chương trình học ở Trung cộng áp dụng cho trường ở Hong Kong. 

Các em học sinh chống. 

“Trong bóng đêm đè nghẹt.,phục sẵn một mặt trời .” ( “ Trong bóng đêm,” thơ Nguyễn chí Thiện.)

Trong đám đông, lãnh tụ, có sẵn. Chỉ cần thi thố chút ít tài năng. Sẽ lộ rõ . Hoàng chí Phong sáng lên từ đó.

Mà mình cần là cần đến cái đám đông mình rất thiếu. Lãnh tụ , lãnh đạo,tự họ có cách của họ .

Cái đám đông mà Chú H.c. Phong từ đó bước ra, Cái đám học trò, có vẻ quen thuộc với cô giáo không?

Những em bé quen thuộc đó. Cô có cách nào biến các em quen thuộc này, ở phía ta, những học trò của mình, thành những người của mơ ước sau cùng  của chiến tích Hoàng chí Phong, mà ta mơ tới không. Ta mơ,

Những thanh niên sinh viên độc lập. Họ xuống đường chống lại sắc luật Dẩn độ, Trung quốc muốn áp đặt lên nền Tư pháp của Hong Kong.Mới đây.

Cuộc xuống đường nào của TNSV Hong kong cũng đều ngoạn mục. Đáng để noi theo. Bắt đầu, noi theo cái lối, không muốn thì la to : Tôi không muốn !Bằng xuống đường

Và cái hay nhất trong lần xuống đường lần gần đây, TNSV Hong kong xuống đường một cách tự phát. Tuyệt đối không có sự xuất hiện của bất cứ một lãnh tụ nào !

Cô giáo có cái ước mơ như tôi không ? Làm sao có những người em, người học trò như thế ?

Là nhà giáo. Cô sẽ nghĩ ra biện pháp thực hiện ước mơ của mình.

Cô xắn tay áo. Tôi lại sẽ xin làm consultant.

CHIẾN DỊCH GIÀNH LẠI CON EM.

Loại người nào cô nghĩ tôi và cô cần?

Những em có cái thích thú khi sinh hoạt trong đám đông.

Thì sao không tạo cho các em những sinh hoạt có tính cộng đồng, hay có tính hấp dẩn được các em như HĐ, Gia đình PT, Thanh niên CG,...làm quen ?

Gì nữa ?

Phải có tính tích cực. Không thể cứ ù lì. 

Cái này cần nhiều đến những gương trước mắt để các em noi theo. Những người có dịp làm gương trước nhất ; nhât, phải là cô. 

Cô, các bạn cô. Kéo theo phụ huynh các em. Đây là nỗ lực chính. Tôi khẩn khoản đề nghị tới và với cô. Thay đổi được các em. Từ ù lì, sang tích cực. Công đầu cho bất cứ nỗ lực nào trong công cuộc đòi lại Tự do Dân chủ cho đồng bào . Một thách thức lớn. Giữa ta và địch. Giành lại những đứa con , đứa em mà lâu nay ta giao cho họ. Để họ tha hóa chúng.

Cái mục tiêu của chúng ta. Lớn lao. Lớn bao nhiêu cũng sẽ là vô nghĩa khi ta thiếu đi yếu tố tích cực của người cùng chúng ta tiến hành cuộc đổi mới.

Thiếu cái tính tích cực ấy. Ta khó có họ.

Còn kèm thêm tính sợ hãi. Phải giúp loại trừ. Sợ những nguy hiểm bản thân. Kể từ chuyện không quen thiên nhiên, sống ngoài trời. Sợ từ cơn mưa, sợ những tiếng sét,, sợ từ nắng  gắt, sợ,..

Sợ mọi thứ. Không kềm chế những vô lý. Không thử thắng được mình.


Một đời sống với thiên nhiên và tập thể, bài thuốc gia truyền, cho những người thành phố. Những người có môi trường sống thuận lợi cho cái tính ích kỷ. MỘt trong những cái làm nên lực chắn lớn cho công cuộc mời gọi người của chúng ta.

Làm được . Khi cô quay lại hỏi người sau, họ mới có gì để trả lời cô. Bởi,

Khi đó.

NHững người trẻ sẽ không còn là “không chịu lớn.” Họ đã trưởng thành trong suy nghĩ của riêng họ. 

Và khi phải xuống đường bày tỏ những ước muốn của mình. Họ biết họ phải làm gì. Không thể nào ai đó bảo họ phải làm cái này hay phải làm cái kia. Họ không còn cần phải có lãnh tụ.

Đất nước cần những con em như thế.

Và chúng ta sẽ có họ, ngay khi cô bắt đầu cái chương trình hành động của cô.

Một  “ con sói đơn độc, “ trong mạng ( lưới ) tổ chức , đang ngủ giấc Đông miên. Chờ lệnh. 


Xin đọc tiếp

Bối cảnh chính trị của Việt Nam hôm nay,

Để có những trả lời đầy đủ hơn, với chi tiết,...

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Nội dung phát biểu của Tổng Bí thư, Chủ tịch nước Tô Lâm ngày 27/08/2024 về đường lối khóa đảng XIV cho thấy ông không dám đi ra khỏi quỹ đạo một người Cộng sản bảo thủ để được tồn tại...
Kamala nhắc lại Donald Trump đã cảm ơn Tổng Thống Tập Cận Bình về những gì ông ta đã làm trong thời gian đại dịch COVID. Bà nhớ cả nội dung Trump đã viết trên Twitter: “Thank you, President Xi” và đọc lại cho chục triệu người dân Mỹ đang xem màn hình. “Khi chúng ta biết rằng Tập Cận Bình phải chịu trách nhiệm vì không cung cấp và cung cấp không đầy đủ cho chúng ta sự minh bạch về nguồn gốc của COVID.” Kamala nhắc lại cả việc Donald Trump đã mời Taliban đến David Camp, “là một nơi có ý nghĩa lịch sử đối với chúng ta, với tư cách là những người Mỹ, một nơi mà chúng ta tôn vinh tầm quan trọng của ngoại giao Hoa Kỳ, nơi chúng ta mời và tiếp đón các nhà lãnh đạo thế giới được kính trọng. Và cựu tổng thống này với tư cách là tổng thống đã mời họ đến David Camp vì ông ta, một lần nữa, không biết tầm quan trọng và trách nhiệm của tổng thống Hoa Kỳ. Và điều này quay trở lại vấn đề ông ta đã liên tục hạ thấp và coi thường các quân nhân của chúng ta, những người lính đã hy sinh...
Từ ngày nước Mỹ lập quốc, chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại bị đối thủ mang ra mổ xẻ, tấn công với những lời lẽ không phù hợp với tư cách một người tranh cử vị trí lãnh đạo quốc gia. Nhưng ngược lại, cũng chưa bao giờ nụ cười của một ứng cử viên tổng thống lại trở thành niềm hy vọng cho một đất nước đang đối đầu với mối nguy hiểm “duy nhất suốt 248 năm” (theo lời cựu Phó Tổng Thống Dick Chenny.) Đó là nụ cười của Kamala Harris – Một nụ cười đang ngày càng thay hình đổi dạng cuộc tranh cử tổng thống kinh điển của nước Mỹ.
Cựu Tổng Thống Donald Trump đã trình bầy kế hoạch kinh tế của ông tại Economic Club of New York trước đám đông các kinh tế gia, lãnh đạo doanh nghiệp và nhà báo vào 5-9-2024 vừa qua. Buổi nói chuyện này nằm trong chiến dịch tranh cử. Kế hoạch kinh tế trong nhiệm kỳ 2 nếu ông thắng cử bao gồm nhiều chính sách mà ông đã thi hành trong bốn năm đầu cầm quyền. Ông tuyên bố sẽ loại bỏ nhiều chương trình của chính quyền Biden. Ứng cử viên tổng thống của Cộng Hòa quảng cáo chương trình của ông với thuế nội địa thấp, thuế nhập cảng cao chưa từng thấy, giảm bớt luật lệ, và kinh tế phát triển mạnh. Nhưng nhiều chuyên viên đã nghi ngờ giá trị của chương trình kinh tế này. Nhiều người đã lên tiếng chỉ trích đề xuất kinh tế của Trump như chúng ta sẽ thấy trong những phần dưới đây của bài báo này.
Cuộc bầu cử tổng thống Mỹ vào tháng 11 sắp tới không chỉ định hình tương lai chính trị của quốc gia trong vài năm tới mà còn đặt ra những câu hỏi căn bản về bản sắc và tương lai của chính nước Mỹ. Trong khi kết quả bầu cử sẽ quyết định nhiều vấn đề quan trọng, những xung đột sâu sắc về bản chất của nước Mỹ đã được phản ảnh rõ nét qua đường lối, chính sách nêu ra tại hai đại hội Đảng Cộng Hòa và Dân Chủ vừa qua.
Tôi đã xem qua cả trăm bài viết với với nội dung và ngôn từ (“đầu đường xó chợ”) tương tự nhưng chưa bao giờ bận tâm hay phiền hà gì sất. Phần lớn, nếu không muốn nói là tất cả, các bạn DLV đều không quen cầm bút nên viết lách hơi bị khó khăn, và vô cùng khó đọc. Họ hoàn toàn không có khái niệm chi về câu cú và văn phạm cả nên hành văn lủng củng, vụng về, dài dòng, lan man trích dẫn đủ thứ nghị quyết (vớ vẩn) để chứng minh là đường lối chính sách của Đảng và Nhà Nước luôn luôn đúng đắn. Họ cũng sẵn sàng thóa mạ bất cứ ai không “nhận thức được sự đúng đắn” này, chứ không thể lập luận hay phản bác bất cứ một cáo buộc nào ráo trọi.
Ngày 20/7/1969, hai phi hành gia Neil Armstrong và Edwin Aldrin đi vào lịch sử như là hai người đầu tiên đặt chân lên Mặt Trăng thế nhưng sự kiện này bị một số nhà “lý thuyết âm mưu” lên tiếng phủ nhận. Căn cứ vào những điểm “khả nghi” trong tấm hình chụp Armstrong đứng cạnh lá cờ cắm trên Mặt Trăng, họ quả quyết rằng tất cả chỉ là chuyện dàn dựng và bức hình này chỉ được chụp tại một sa mạc ở Nevada. Nhưng bằng chứng của vụ đổ bộ ấy đâu chỉ duy nhất một tấm hình? Tàu Appollo 11 phóng từ mũi Kennedy trước con mắt hàng chục ngàn người và hàng trăm triệu người qua ống kính truyền hình. Hàng trăm ngàn thước phim quay được và chụp được khi tàu Appollo vờn trên quỹ đạo quanh mặt trăng, cảnh tàu con rời tàu mẹ để đổ bộ, cảnh các phi hành gia đi bộ và cả những túi đất đá mang về từ Mặt Trăng v.v. Chúng ta thấy gì ở đây? Những bằng chứng xác thực thì nặng như núi nhưng, khi đã cố tình không tin, đã cố vạch ra những âm mưu thì chỉ cần mấy điểm khả nghi nhẹ tựa lông hồng.
Một bài bình luận của báo Chính phủ CSVN hôm 2/9/2024 viết: “Trải qua bao thăng trầm của lịch sử, đến nay chúng ta ngày càng có cơ sở vững chắc để khẳng định sự thật chúng ta đã trở thành nước tự do độc lập, người dân ngày càng ấm no hạnh phúc…” Những lời tự khoe nhân dịp kỷ niệm 79 năm (1945-2024) được gọi là “Tuyên ngôn độc lập” của ông Hồ Chí Minh chỉ nói được một phần sự thật, đó là Việt Nam đã có độc lập. Nhưng “tự do” và “ấm no hạnh phúc” vẫn còn xa vời. Bằng chứng là mọi thứ ở Việt Nam đều do đảng kiểm soát và chỉ đạo nên chính sách “xin cho” là nhất quán trong mọi lĩnh vực...
Năm 2012 Tập Cận Bình được bầu làm Tổng Bí Thư Trung Ương Đảng; năm 2013 trở thành Chủ Tịch Nước; đến năm 2018 tư tưởng Tập Cận Bình được chính thức mang vào Hiến Pháp với tên gọi “Tư tưởng Tập Cận Bình về chủ nghĩa xã hội với đặc sắc Trung Quốc trong thời đại mới”. Tập Cận Bình đem lại nhiều thay đổi sâu sắc trong xã hội Trung Quốc, mối bang giao Mỹ-Trung và nền trật tự thế giới...
Xem ra thì người Mỹ, không ít, đang chán tự do và nước Mỹ đang mấp mé bên bờ vực của tấn thảm kịch mà nước Đức đã sa chân cách đây một thế kỷ khi, trong cuộc bầu cử năm 1933, trao hết quyền tự do cho Adolf Hitler, để mặc nhà dân túy có đầu óc phân chủng, độc tài và máu điên này tùy nghi định đoạt số phận dân tộc. Mà nếu tình thế nghiêm trọng của nước Đức đã thể hiện từ trước, trong cương lĩnh đảng phát xít cả khi chưa nắm được chính quyền thì, bây giờ, với nước Mỹ, đó là Project 2025.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.