Hôm nay,  

Hoa Kỳ Phân Rẽ

09/09/202207:17:00(Xem: 3454)
Hình thời sự trang nhất
Bìa tờ The Economist số tháng Chín.



Trong một cuộc thăm dò quốc gia mới diễn ra vào tuần này từ Đại học Quinnipiac, 67% người Mỹ ở tuổi trưởng thành cho biết họ nghĩ rằng nền dân chủ Hoa Kỳ đang “có nguy cơ sụp đổ”. Hồi tháng 1, theo Quinnipiac, 62% đảng viên Cộng hòa và 56% đảng viên Dân chủ đồng ý rằng nền dân chủ của Mỹ có nguy cơ sụp đổ. Trong cuộc thăm dò mới nhất, con số này bằng nhau: 69% đảng viên Cộng hòa và 69% đảng Dân chủ chia sẻ cùng một nỗi sợ hãi này.

 

Tờ “The Economist” tháng chín với tấm hình bìa tượng nữ thần tự do xoạc cẳng giữa hai cực đã không khỏi khiến nhiều người giật mình đặt câu hỏi “Liệu bà còn giữ được thăng bằng bao lâu nữa?” Tờ báo cũng đã thay chữ “The United States of America” bằng hàng chữ “The disunited State of America” phản ảnh tình hình chính trị phân cực, chia rẽ trong chính quyền và người dân Hoa Kỳ. 50 tiểu bang của Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ từng là mô hình kiểu mẫu của nền dân chủ đã trở thành món ăn hàng ngày của đảng phái. Thay vì giải quyết các vấn đề địa phương, các chính trị gia tiểu bang đang chiến đấu trong một cuộc chiến văn hóa quốc gia về các vấn đề từ phá thai, quyền sở hữu súng, quyền đi bầu, cho tới vấn đề của người chuyển giới trong thể thao.

Hai tiểu bang, hai trạng thái tâm trí rất khác nhau. Vào ngày 25 tháng 8, California đã cấm bán ô tô chạy bằng xăng từ năm 2035, một quyết định sẽ định hình lại ngành công nghiệp ô tô, giảm lượng khí thải carbon. Cùng ngày ở Texas, một đạo luật “kích hoạt” cấm phá thai ngay từ khi thụ thai, không có ngoại lệ đối với tội hiếp dâm hoặc loạn luân. Những kẻ phá thai phải đối mặt với án tù lên đến 99 năm.

 

Hai sự kiện này có vẻ không liên quan, nhưng chúng là triệu chứng của một xu hướng quan trọng. Washington, DC có thể bị bế tắc phần lớn, nhưng các bang đang đưa ra các chính sách với tốc độ tức giận đến chóng mặt. Về lý thuyết, đây không phải là điều xấu. Với 50 bang, Hoa Kỳ có 50 phòng thí nghiệm để kiểm tra chính sách nào hiệu quả và chính sách nào không. Mọi người có thể chọn nơi sinh sống và các công ty có thể chọn hoạt động ở những nơi mà chính sách của họ được phản ánh trong các quy tắc địa phương, như nhiều người đã làm trong thời kỳ đại dịch, thường chuyển đến các bang có ít hạn chế hơn. Mỗi bang có thể tự mình đánh đổi giữa sức nặng của thuế và sự rộng rãi của các dịch vụ công cộng. Bất kỳ bang nào cũng có thể học hỏi từ những bang hàng xóm có trường học hoặc quy định kinh doanh tốt hơn.

 

Tiếc thay, hình thức chủ nghĩa liên bang mang tính xây dựng này không phải là điều mà các chính trị gia tiểu bang đang theo đuổi ngày nay. Thay vào đó, họ đang chiến đấu với một cuộc chiến văn hóa quốc gia: kê đơn những gì có thể thảo luận trong lớp học, việc mua và mang súng dễ dàng như thế nào, những can thiệp y tế nào có thể được cung cấp cho thanh thiếu niên xác định là chuyển giới và những người nhập cư bất hợp pháp có quyền lợi gì, ai đi bầu và ai không được đi bầu... Những vấn đề như vậy khiến các đảng phái của cả hai bên phẫn nộ đặt hết sức lực vào, còn những việc sửa đường hoặc cải tiến chính sách thuế thì không màng tới.



Điều này là do 37 trong số 50 bang, nơi 3/4 người Mỹ sinh sống, được cai trị bởi một đảng duy nhất. Số tiểu bang mà một đảng kiểm soát cả hai nhánh lập pháp và hành pháp đã tăng gần gấp đôi trong 30 năm qua. Các tiểu bang độc đảng này đang tự tồn tại, khi những người chiến thắng vẽ lại bản đồ bầu cử để có lợi cho chính họ. Và các chính trị gia với những chỗ ngồi cực kỳ an toàn có những ưu đãi dễ dàng. Họ không lo lắng về việc thất bại trong một cuộc tổng tuyển cử, chỉ có một cuộc bầu cử sơ bộ, trong đó những người theo đảng phái cuồng nhiệt quyết định vì họ có động lực hơn để đi bầu. Và cách để thu hút những người cuồng đảng phái như vậy là tránh thỏa hiệp.

Từ đó sinh sôi nảy nở chủ nghĩa cực đoan. Ví dụ, hầu hết người dân Texas cho rằng luật phá thai mới của họ quá hà khắc, mặc dù phần lớn cũng cho rằng các quy tắc quốc gia cũ quá khoan dung. Nếu Texas không phải là một tiểu bang độc đảng, các nhà lập pháp tiểu bang có thể đã tìm ra một thỏa hiệp trung dung.

 

Cũng từ đó, một xung đột mâu thuẫn chính trị mới ra đời. Một số bang nhằm trừng phạt những người tìm cách phá thai hoặc phẫu thuật chuyển giới ở bang khác; những người khác cung cấp nơi trú ẩn giúp đỡ cho cùng một người. Các bang màu xanh khuyến khích các vụ kiện chống lại các tay súng; các bang đỏ kiện để ngăn California thiết lập các tiêu chuẩn khí thải của riêng mình. Đa số là biểu diễn. Để công khai quan điểm của mình rằng các bang màu xanh quá mềm mỏng với việc nhập cư bất hợp pháp, Thống đốc bang Texas Greg Abbott đã gửi một đoàn xe buýt chở người di cư đến New York. Nhưng sự tập trung không ngừng vào các cuộc tranh cãi quốc gia là nguyên nhân của sự xao lãng khỏi các vấn đề địa phương mà các chính trị gia tiểu bang được bầu để giải quyết. Thống đốc Ron DeSantis ở Florida, một ứng cử viên tổng thống có triển vọng đã công bố “Đạo luật Ngăn Tỉnh Thức” để hạn chế các thảo luận về chủng tộc trong lớp học; Trong số mười ví dụ vấn đề trong thông cáo báo chí của ông về đạo luật này, không một ví dụ nào đến từ Florida. Và tất cả những trận chiến này đều gây chia rẽ; tất cả đều đưa ra quan điểm rằng nước Mỹ màu đỏ và xanh không thể hòa hợp với nhau.

Nỗi lo lớn nhất là đảng phái có thể làm suy yếu nền dân chủ Mỹ. Nhiều đảng viên Đảng Cộng hòa không thể thắng cử sơ bộ trừ khi họ tán thành "lời nói dối lớn" của Donald Trump rằng ông đã đánh bại Joe Biden vào năm 2020. Bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc bầu cử giữa nhiệm kỳ tháng 11, sự tranh giành như vậy có thể gia tăng. Nước Mỹ sẽ không xảy ra một cuộc nội chiến nữa như một số chuyên gia đang sốt sắng suy đoán, nhưng đất nước này đã phải chịu đựng bạo lực chính trị, và càng ngày càng có thể trở nên tồi tệ hơn.

 

Việt Báo tổng hợp

Nguồn: https://www.economist.com/leaders/2022/09/01/american-states-are-now-petri-dishes-of-polarisation?itm_source=parsely-api

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Chỉ còn vỏn vẹn chưa đầy ba tuần nữa là ngày bầu cử. Cho đến hôm nay, ai nói, cũng đã nói. Ai làm, cũng đã làm. Nói nhiều hay ít, và làm nhiều hay ít, cũng đã thể hiện rõ ràng. Trừ khi, như một cựu ký giả của tờ Sóng Thần trước năm 1975, hiện đang sinh sống ở Virginia, nói rằng: “Có thể họ không lên tiếng trước công chúng, nhưng ngày bầu cử, lá phiếu của họ dành cho đảng đối lập.” Vị cựu nhà báo này muốn nói đến cựu tổng thống Hoa Kỳ, George W Bush, vị tổng thống duy nhất thuộc đảng Cộng hoà còn tại thế.
Hoa Kỳ luôn được tôn vinh là một cường quốc tích cực tham gia trong mọi sinh hoạt chính trị quốc tế, nhưng lịch sử ngoại giao đã chứng minh ngược lại: Hoa Kỳ từng theo đuổi nguyên tắc bất can thiệp và cũng đã nhiều lần dao động giữa hai chủ thuyết quốc tế và cô lập. Trong việc thực thi chính sách đối ngoại trong thế kỷ XX, Hoa Kỳ mới thực sự trực tiếp định hình cho nền chính trị toàn cầu, lãnh đạo thế giới tự do và bảo vệ nền an ninh trật tự chung. Nhưng đối với châu Âu, qua thời gian, vì nhiều lý do khác nhau, càng ngày Hoa Kỳ càng tỏ ra muốn tránh xa mọi ràng buộc càng tốt.
Tiếng Việt không ít những thành ngữ (ví von) liên hệ đến đặc tính của nhiều con vật hiền lành và quen thuộc: ăn như heo, ăn như mèo, nhát như cáy, gáy như dế, khóc như ri, lủi như trạch, chạy như ngựa, bơi như rái, khỏe như voi, hỗn như gấu, chậm như rùa, lanh như tép, ranh như cáo, câm như hến …Dù có trải qua thêm hàng ngàn hay hàng triệu năm tiến hóa, và thích nghi để sinh tồn chăng nữa – có lẽ – sóc vẫn cứ nhanh, sên vẫn cứ yếu, cú vẫn cứ hôi, lươn vẫn cứ trơn, đỉa vẫn cứ giai, thỏ vẫn cứ hiền, cá vẫn cứ tanh, chim vẫn cứ bay, cua vẫn cứ ngang (thôi) nhưng hến thì chưa chắc đã câm đâu nha.
Khi thiên tai đổ xuống, thảm họa xảy ra, và con người với khả năng chống đỡ có giới hạn, thì những gì nhân loại có thể làm là cứu nhau. Ngược lại với nguyên tắc tưởng chừng như bất di bất dịch của một thời đại mà con người luôn hướng đến hòa bình và lương thiện, lại là các thuyết âm mưu tạo ra để lan truyền thù ghét và mất niềm tin vào chính quyền đương nhiệm. Đại dịch Covid-19 vĩnh viễn là sự thật của lịch sử Mỹ, trong triều đại của Donald Trump. Tòa Bạch Ốc của Trump lúc ấy, qua lời mô tả của những nhân viên trong ngày dọn dẹp văn phòng làm việc để bắt đầu bước vào giai đoạn “work from home” là “ngôi nhà ma.” Giữa lúc số người chết tăng theo từng giây trên khắp thế giới thì Trump vẫn điên cuồng xoay chuyển “tứ phương tám hướng” để kéo người dân quay về một góc khác của đại dịch, theo ý của Trump: “Covid không nguy hiểm.”
Mặc dù các bác sĩ tâm thần có bổn phận bảo mật các thông tin sức khỏe tâm thần do bệnh nhân tiết lộ, nhưng hầu hết các tiểu bang tại Hoa Kỳ đều có luật bắt buộc hoặc cho phép bác sĩ tâm thần tiết lộ thông tin bí mật khi bệnh nhân có triển vọng gây tổn hại cho cộng đồng...
Trong tuần lễ cuối cùng của chiến dịch tranh cử tổng thống vào năm 1980 giữa Tổng Thống Đảng Jimmy Carter (Dân Chủ) và ứng cử viên Ronald Reagan (Cộng Hòa), hai ứng cử viên đã có một cuộc tranh luận duy nhất vào ngày 28 tháng 10. Trong cuộc tranh luận, Reagan đã nêu ra một trong những câu hỏi quan trọng nhất trong mọi thời đại: “Hôm nay quý vị có khá hơn bốn năm trước hay không?” Câu trả lời của Carter là “KHÔNG." Cùng với một số lý do không kém quan trọng khác, số phiếu của ông đã giảm xuống vào những ngày quan trọng cuối cùng của chiến dịch tranh cử. Reagan đã giành được số phiếu phổ thông lớn và chiến thắng trong cuộc bầu cử.
Nobel là một giải thưởng cao qúy nhưng đó không phải là tất cả hay tối thượng mà, xét cho cùng, mục tiêu của nền văn học quốc gia hay bất cứ lĩnh vực nào khác đâu nhất thiết là hướng tới giải Nobel? Mahatma Gandhi đã năm lần bị bác giải Nobel Hoà Bình nhưng so với một Henry Kissinger hí hửng ôm nửa cái giải ấy vào năm 1973, ai đáng ngưỡng mộ hơn ai? Tuyên ngôn Nobel Văn Chương 1938 vinh danh nhà văn Mỹ Pearl Buck về những tác phẩm “diễn tả xác thực đời sống của nông dân Trung Hoa” nhưng, so với Lỗ Tấn cùng thời, nhà văn không chỉ diễn tả xác thực đời sống mà cả tâm não của người Trung Hoa, ai để lại dư âm lâu dài hơn ai?
Nếu mũ cối là biểu tượng của thực dân Tây phương vào thế kỷ 18 thì, bây giờ, “năng lượng tích cực”, như là diễn ngôn của thực dân Đại Hán với những dấu ấn đậm nét của tân hoàng đế Tập Cận Bình, đã trở nên gắn bó với người Việt, từ diễn ngôn của thể chế cho đến giọng điệu ngôn tình của những đôi lứa bỡ ngỡ trước ngưỡng cửa hôn nhân.
AI là trí tuệ nhân tạo. AI là một kho kiến thức nhiều vô cùng vô tận, đã siêu xuất chứa đựng nhiều thư viện nhân loại hơn bất kỳ dữ liệu tri thức nào, và cứ mỗi ngày AI lại mang thêm nhiều công năng hữu dụng, mà một người đời thường không thể nào có nổi kho tri thức đó. Trong khi đó, Thầy Tuệ Sỹ là một nhà sư phi thường của dân tộc, với những tri kiến và hồn thơ (như dường) phong phú hơn bất kỳ nhà sư nào đã từng có của dân tộc Việt. Câu hỏi là, AI có thể biểu hiện như một Tuệ Sỹ hay không? Chúng ta có thể gặp lại một phong cách độc đáo của Tuệ Sỹ trong AI hay không? Thử nghiệm sau đây cho thấy AI không thể sáng tác được những câu đối cực kỳ thơ mộng như Thầy Tuệ Sỹ. Để thanh minh trước, người viết không phải là khoa học gia để có thể hiểu được vận hành của AI. Người viết bản thân cũng không phải học giả về kho tàng Kinh Phật để có thể đo lường sự uyên áo của Thầy Tuệ Sỹ.
Israel và Iran đã âm thầm chống nhau trong một thời gian dài. Nhưng nhiều diễn biến sôi động liên tục xảy ra gần đây làm cho xung đột giữa hai nước leo thang và chiến tranh có nguy cơ bùng nổ và lan rộng ra toàn khu vực. Điển hình là vào tháng 4 năm nay, Iran công khai tấn công bằng tên lửa vào lãnh thổ Israel. Đầu tháng 10, Israel đã tấn công bằng bộ binh ở miền nam Lebanon. Trước đó, trong cuộc không kích vào trụ sở dân quân Hezbollah ở Beirut, Israel đã tiêu diệt thủ lĩnh Hezbollah là Hassan Nasrallah và nhiều nhân vật quan trọng khác.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.