Hôm nay,  

Vì Sao Nhập Cư Bất Hợp Pháp Đang Là Cục Nghẹn Lớn?

03/11/202300:00:00(Xem: 4414)

nhap cu

Số lượng di dân nhập cư trái phép đang tăng kỷ lục. Đáng chú ý là họ vượt biên cùng với trẻ em và đến từ các quốc gia khó bị trục xuất trở lại, đẩy chính quyền Hoa Kỳ vào thế khó. (Nguồn: pixabay.com)

 
Số lượng người nhập cư trái phép vào Hoa Kỳ cao kỷ lục đang khiến cho hệ thống nhập cư vốn đã quá tải càng thêm phần căng thẳng.

Dữ liệu mới đây của chính phủ cho thấy các viên chức biên phòng đã thực hiện 2.05 triệu vụ bắt giữ trong năm tài chánh kết thúc vào tháng 9. Đây là năm thứ hai liên tiếp mà số vụ bắt giữ như vậy cao hơn 2 triệu. Trong quá khứ, các con số tăng và giảm dựa trên những thay đổi quan trọng về kinh tế và chính sách, như các đợt suy thoái kinh tế và siết chặt biên giới trong thời kỳ đại dịch. Nhưng chưa bao giờ số vụ bắt giữ vượt quá 1.7 triệu, và cũng chưa bao giờ duy trì ở mức cao như vậy trong mấy năm liên tục.
 
Số lượng người nhập cư trái phép cao kỷ lục không phải là lý do duy nhất khiến các cộng đồng sống gần biên giới gặp khó khăn ở Texas và những chỗ ở xa như Massachusetts chật kín. Trước đây, hầu hết di dân là người trưởng thành, độc thân, đến từ Mexico để tìm việc làm. Nếu bị Tuần tra Biên giới bắt, họ có thể bị trục xuất một cách dễ dàng và nhanh chóng.
 
Giờ đây, tỷ lệ các gia đình có trẻ em gia tăng nhanh chóng, rất khó để trục xuất họ về nước. Sự thay đổi này bắt đầu vào khoảng năm 2014 và bùng nổ trong hai năm qua.
 
Chart 1

Nhiều gia đình cố gắng chạy trốn khỏi bạo lực băng đảng ở Trung Mỹ. Thời gian gần đây, ngày cũng càng có nhiều gia đình tháo chạy khỏi đàn áp chính trị và nghèo đói ở Nam Mỹ.
 
Sau khi vượt biên sang Hoa Kỳ, họ thường đầu hàng viên chức biên phòng đầu tiên mà họ thấy.
 
Bọn buôn người thường khuyến khích người lớn vượt biên cùng con cái, với lý do là họ sẽ nhanh chóng được thả vì Border Patrol sẽ không có chỗ để giam giữ nguyên gia đình quá một hoặc hai ngày. Sau khi được thả ra, họ có thể ở đó nhiều năm mới tới lúc vụ việc của họ được giải quyết, vì các tòa án di trú đang kẹt vô số vụ chưa giải quyết.
 
Ban đầu, một số người ở trong các nơi tạm trú. Nhưng hầu hết cuối cùng đều tìm được việc làm, vì kinh tế Hoa Kỳ đã phục hồi sau Covid-19, thậm chí còn mạnh mẽ hơn so với khu vực Mỹ Latinh và cần nhân sự lao động.
 
Thay đổi tuyến đường

Các tuyến đường di cư đến Hoa Kỳ đã có sự chuyển hướng trong những năm gần đây, đặc biệt là hướng tới Texas. Một số di dân muốn đến đó vì đây là cửa khẩu biên giới gần nhất giữa Trung và Nam Mỹ. Một số khác muốn vào gần với đích đến cuối cùng ở Bờ Đông.

Chart 2
Trước đây, các lực lượng Tuần Tra Biên Giới được xây dựng tập trung nhiều hơn ở Arizona và California, nơi di dân Mexico thường vượt biên nhất. Cơ quan cũng cố gắng nhanh chóng điều động nguồn lực, nhưng những kẻ buôn người quá ranh ma, nhắm vào những điểm mà chúng biết rằng chính quyền Hoa Kỳ ít khả năng bắt giữ di dân nhất.
 
Kết quả là số lượng di dân vượt biên từ Rio Grande vào Texas gia tăng, và các lực lượng Tuần Tra Biên Giới thường phải thả các gia đình vượt biên vào các cộng đồng như Del Rio và Rio Grande Valley.
 
Tuy nhiên, gần đây, số vụ vượt biên cả nhà cũng như những người đến từ các quốc gia khó trục xuất đã tăng nhiều đến mức ngay cả các thành phố biên giới vốn ‘rủng rỉnh’ tài nguyên như El Paso và San Diego cũng phải vật lộn để giải quyết số lượng người tăng lên mỗi ngày.
 
Chart 3
Trục xuất khó khăn
 
Khó trục xuất thì sẽ dẫn đến khó kiểm soát. Vì Mexico và Hoa Kỳ có chung đường biên giới và mối quan hệ cũng bền chặt từ lâu, nên việc trục xuất di dân từ quốc gia này tương đối dễ dàng.
 
Tuy nhiên, thời gian gần đây, một số lượng lớn di dân vượt biên là đến từ các quốc gia đang có quan hệ căng thẳng với Hoa Kỳ, nên sẽ khó khăn trong việc trục xuất hoặc thậm chí là không thể trục xuất. Thí dụ, kể từ năm 2022, hơn 715,000 người Cuba và Venezuela đã vượt biên ở biên giới Mỹ-Mexico để chạy sang Hoa Kỳ.
 
Gần đây, Venezuela và Cuba đều đã đồng ý nhận lại di dân vượt biên bị trục xuất, nhưng vẫn còn phải chờ xem liệu sự thay đổi này có giảm bớt được tình trạng di dân vượt biên hay không.
 
Các vấn đề kinh tế do đại dịch Covid-19 gây ra cũng đang thúc đẩy làn sóng di cư ngày càng tăng từ các quốc gia Nam Mỹ như Ecuador, Colombia và Peru. Các nước chấp nhận nhận lại người bị trục xuất từ Hoa Kỳ, nhưng sẽ tốn kém với các chuyến bay dài.

Chart 4
Vấn nạn toàn cầu
 
Dòng người di cư đến Hoa Kỳ ngày càng mở rộng ra toàn cầu. Nhiều người xin tị nạn từ những nơi xa xôi như Ấn Độ, Uzbekistan và Mauritania rồi tìm đường đến Mexico để vượt biên sang Hoa Kỳ.
 
Danh sách điểm xuất phát của di dân ngày càng mở rộng, khiến chính phủ Hoa Kỳ khó mà đưa ra chiến lược di cư toàn diện. Di dân có vô vàn lý do để vượt biên sang Mỹ. Hoa Kỳ cũng phải đàm phán thêm các thỏa thuận ngoại giao để đảm bảo được trục xuất di dân vượt biên trái phép.
 
Theo các nhà nghiên cứu và viên chức, chừng nào nhu cầu của Hoa Kỳ đối với lao động tay nghề thấp còn cao, cũng như những khó khăn về chính trị, kinh tế và môi trường ở các nước khác vẫn còn đó, thì người ta sẽ vẫn cứ liều mình vượt biên đến Mỹ.

Cung Đô biên dịch

Nguồn: “Illegal Immigration Is a Bigger Problem Than Ever. These Five Charts Explain Why” được đăng trên trang WSJ.com.

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Sau 10 năm ra sức Xây dựng, chỉnh đốn hàng ngũ để bảo vệ đảng không tan, Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng vẫn thừa nhận: ”Tình trạng suy thoái về tư tưởng chính trị, đạo đức, lối sống, những biểu hiện "tự diễn biến", "tự chuyển hoá" vẫn chưa được ngăn chặn, đẩy lùi một cách căn bản, thậm chí có mặt còn diễn biến tinh vi, phức tạp hơn, có thể gây ra những hậu quả khôn lường.”
Nếu mối quan hệ Trung Quốc-Hoa Kỳ là một ván bài, thì người Mỹ sẽ nhận ra rằng họ đã được một lá bài tốt và tránh khuất phục trước nỗi sợ hãi hay niềm tin vào sự suy tàn của Hoa Kỳ. Nhưng ngay cả một lá bài tốt cũng có thể thua, nếu chơi tệ. Khi chính quyền của Tổng thống Hoa Kỳ Joe Biden thực hiện chiến lược cạnh tranh đại cường với Trung Quốc, các nhà phân tích tìm các phép ẩn dụ trong lịch sử để giải thích tình trạng cạnh tranh ngày càng sâu sắc. Nhưng trong khi nhiều người dựa vào sự khởi đầu của Chiến tranh Lạnh, thì một ẩn dụ lịch sử đáng lo ngại hơn là sự bắt đầu của Thế chiến thứ nhất. Năm 1914, tất cả các cường quốc đều mong rằng cuộc chiến Balkan lần thứ ba là ngắn ngủi. Thay vào đó, như nhà sử học người Anh Christopher Clark đã chỉ ra rằng, các cường quốc bị mộng du bước vào một trận đại chiến kéo dài bốn năm, phá hủy bốn đế chế và giết chết hàng triệu người.
“Căn bản đời sống của chúng ta là đi tìm sự hạnh phúc và tránh né sự khổ đau, tuy nhiên điều tốt nhất mà ta có thể làm cho chính bản thân chúng ta và cho cả hành tinh này là lật ngược lại toàn bộ suy nghĩ ấy. Pema Chodron đã chỉ cho chúng ta thấy mặt cấp tiến của đạo Phật.”
Năm 1964, anh Phạm Công Thiện được mời vào Sài Gòn để dạy triết Tây tại Viện cao đẳng Phật học vừa được mở tại chùa Pháp Hội (tiền thân của Viện Đại học Vạn Hạnh sau này), tôi được anh cho đi theo. Tôi nhớ anh đã dẫn tôi đến thăm Bùi Giáng vào một buổi chiều, trong một căn nhà ở hẻm Trương Minh Giảng, căn nhà rất ẩm thấp, chật hẹp, gần như không có chỗ cho khách ngồi.
Cố nhớ kỹ lại, tôi vẫn không nghĩ ra là tôi đã gặp thầy Phước An lần đầu vào dịp nào (dĩ nhiên là ở Vạn Hạnh, trong năm 1972, nhưng trong hoàn cảnh nào?). Chỉ nhớ rằng quen nhiều và thân với thầy lắm. Phòng 317 Nội Xá Vạn Hạnh là phòng ở của quý thầy trẻ, là những người tôi rất thân, và đây là một phòng mà tôi có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Ba bà Mai kể trên thuộc hai thế hệ. Cả ba đều đã trải qua một kiếp nhân sinh mà “phẩm giá” người dân bị chà đạp một cách rất tự nhiên.” Nếu may mắn mà “CNXH có thể hoàn thiện ở Việt Nam” vào cuối thế kỷ này, như kỳ vọng của ông TBT Nguyễn Phú Trọng, chả hiểu sẽ cần thêm bao nhiêu bà Mai phải (tiếp tục) sống “với tâm thức khốn cùng” như thế nữa?
Và bây giờ, tất cả chỉ còn là kỷ niệm! Hôm nay, tôi xin viết những dòng chữ này để chia sẻ cùng quý vị khán thính giả và anh chị em nghệ sĩ, hầu tưởng nhớ đến người con gái Pleiku “mà đỏ, môi hồng” tên là Phi Nhung, một ca sĩ với tấm lòng nhân hậu dành cho tha nhân, cho cuộc đời và cho quê hương, đất nước.
Không biết trăm, ngàn năm nữa, nhân loại còn có cơ may gặp lại một thiên tài như Albert Einstein? Cụ là bậc thần thánh trong ngành Vật lý học, ngàn năm một thủa giáng trần để nâng cao tầm hiểu biết của con người lên một tầng cao chót vót. Vậy mà kẻ phàm phu này, có một thời gian dài, cứ nghi ông cụ vì vô tình, hoặc đãng trí, đã tỏ ra thiếu tinh thần trách nhiệm. Trách nhiệm với chính một sản phẩm của mình, với những ai tin dùng nó. Sau khi lập thuyết Tương Đối Đặc Biệt (TĐĐB), Einstein đã có nhiều cơ hội để thấy những chỗ bất ổn, sai lầm nghiêm trọng, khiến thuyết không thể sống sót.
Nhằm đạt mục tiêu giáo dục chất lượng cho tất cả mọi đối tượng, cần phát triển tầm nhìn và mở rộng các mục tiêu giáo dục, tạo điều kiện thuận lợi cho những phương pháp tiếp cận toàn diện, tái cấu trúc nội dung giáo dục và xây dựng năng lực quốc gia trong việc phát triển các năng lực chính cần có của người học, thông qua đổi mới chương trình giảng dạy dựa trên tri thức mới của thế kỷ 21.
Như vậy rõ ràng đã có những xung đột về quan niệm sáng tác của các Văn nghệ sỹ yêu chuộng tự do chống lại chủ trương kiểm soát, viết theo chỉ thị, hát theo viết sẵn của Tuyên giáo và của Tổng cực Chính trị quân đội. Hai lối đi này sẽ không bao giờ gặp nhau, dù đảng có quanh co, lèo lái thế nào cũng khó mà giữ chân được các Văn nghệ sỹ cấp tiến không bỏ đảng chạy lấy người.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.