Hôm nay,  

Trò Đùa Nhân Phẩm

22/08/202500:00:00(Xem: 1596)
Untitled design (11)
1. Các tài khoản chính thức của chính quyền Trump liên tục đăng tải các ‘meme’, hình ảnh do AI tạo ra và dùng giọng điệu chế giễu trên mạng xã hội. Ảnh chụp lại từ trang mạng xã hội của WhiteHouse. 2. Một ‘meme’ của Bạch Ốc hồi tháng Bảy, quảng bá trung tâm giam giữ di dân trong vùng đầm lầy Everglades ở Florida, nơi giới chức đặt tên là “Alcatraz Cá Sấu.”

Trong nhiều tháng qua, các tài khoản chính thức của Bạch Ốc và Bộ Nội An trên mạng X liên tục tung ra hình ảnh và video (meme) bất nhã: từ ảnh ghép kèm âm thanh chế giễu, những đoạn đăng kiểu TikTok, đến tranh vẽ bằng trí tuệ nhân tạo. Đây không phải trò vui của vài nhân viên rảnh rỗi, mà là một chiến dịch có chủ ý, lặp đi lặp lại, như muốn răn đe: ai mới thực sự được coi là người Mỹ. Trang NPR ngày 18 tháng 8 nhận định: “Các tài khoản chính thức của chính quyền Trump đang khai thác đủ kiểu 'meme', dùng hình ảnh AI với giọng điệu đầy thách thức trong các bài đăng tràn ngập mạng xã hội.”

Những “meme” đó khiến người xem không khỏi rùng mình. Một chính quyền đem hình “Alcatraz cá sấu” giữa đầm lầy Everglades ra khoe, gọi đó là trại giam di dân — quảng bá chẳng khác gì khu vui chơi. Họ dựng video với nhạc TikTok, cảnh biên phòng rọi đèn tuần tra trong đêm, kèm chú thích trâng tráo: “Bạn không nhìn lầm.” Rồi tung clip “ASMR: chuyến bay trục xuất,” nơi tiếng xích sắt vang lên như bản nhạc ‘ru ngủ’. Khi xiềng xích thành nhạc nền, thì bi kịch biến thành tiết mục giải trí. Dân biểu cộng hòa Nancy Mace của South Carolina lên Fox News nói thẳng: “Tôi phải nói thật — một trong những thứ tôi khoái xem nhất trên YouTube gần đây là… các phiên tòa có những người nhập cư bất hợp pháp, và ICE xuất hiện lôi cổ họ ra khỏi tòa rồi trục xuất.” Thế là dưới tay chính quyền Trump, cảnh bắt bớ đã được nâng lên thành một dạng rạp xiếc chính trị — trò tiêu khiển cho cả đám đông lẫn giới chính khách.

Một bức ‘meme’ khác lấy cảnh một phụ nữ Dominica bật khóc khi bị ICE bắt, rồi chuyển thể thành phong cách phim Miyazaki — biến bi kịch thành một màn hí họa để phát tán như đoạn phim giải trí. Khi dư luận phẫn nộ, Phó giám đốc truyền thông Bạch Ốc Kaelan Dorr lạnh lùng đáp: “The arrests will continue. The memes will continue.” (Bắt bớ sẽ còn tiếp tục, và meme cũng sẽ tiếp tục). Một câu ném ra như tát vào mặt công luận, phơi bày trọn vẹn tinh thần chiến dịch: biến trục xuất thành trò đùa nối tiếp trò đùa, thách thức lương tri, coi phản đối chỉ là tiếng ồn bên lề.

meme 3

Bức tranh “American Progress” năm 1872 của John Gast gắn liền với khái niệm “sứ mệnh khai hóa” (manifest destiny) ở thế kỷ 19 — diễn tả niềm tin những người di dân da trắng được Thượng Đế giao sứ mệnh bành trướng khắp lục địa.

Cách họ chọn biểu tượng lịch sử còn đáng lo ngại hơn. Bộ Nội An lấy cả bức tranh “American Progress” năm 1872 ra treo cao. Tranh vẽ một phụ nữ da trắng choàng áo dài trắng bay lơ lửng dẫn đầu đám di dân đi về phương Tây, trong khi thổ dân và đàn trâu bị đẩy lùi ra xa, được đăng kèm chú thích: “Một di sản đáng tự hào, một quê hương đáng bảo vệ.”  Đây vốn là biểu tượng của thuyết “sứ mệnh khai hóa,” học thuyết biện minh cho việc da trắng chiếm đất, xua đuổi người bản địa. Khi chính quyền đem hình ảnh này ra ca ngợi, thì thông điệp đã rõ: nước Mỹ thuộc về người da trắng. Bị chất vấn, phát ngôn viên DHS Tricia McLaughlin đáp gọn: “Deranged and delusional.” (Điên rồ và hoang tưởng). Rồi bà nói thêm: nếu báo chí cần học lịch sử, chính quyền sẵn sàng gửi sách giáo khoa.

Cùng lúc đó, Bộ Nội An tung chiến dịch tuyển 10.000 nhân viên ICE, ngân sách rót từ luật giảm thuế nhà giàu và cắt chi tiêu an sinh xã hội của Trump. Trên mạng tràn ngập áp-phích kiểu Uncle Sam, tranh vẽ ái quốc, video bố ráp. Khẩu hiệu thì đủ cả: “Save America” (Cứu nước Mỹ),  “Secure the Golden Age” (Giữ vững Thời Hoàng Kim), “Protect. Serve. Deport.” (Bảo vệ. Phục vụ. Trục xuất). Heidi Beirich, đồng sáng lập Dự án Toàn cầu Chống Hận thù và Cực đoan, chỉ rõ: những hình ảnh đó kể lại câu chuyện “chúng ta từng có một nền văn minh da trắng huy hoàng, nhưng nay bị phá nát bởi những kẻ không thuộc về xứ sở này — những người không phải da trắng.” Thông điệp gieo thẳng vào đầu công chúng: “bọn đó là lũ xâm lược, phải bị đánh lui bằng quân lực, lôi ra đường, nhét lên xe, trục xuất — nếu muốn nền văn hóa da trắng còn sống sót.”  

Để khoác thêm lớp áo “thiêng liêng,” Bộ Nội An còn viện cả Kinh Thánh. Một video quay cảnh đặc nhiệm biên phòng vũ trang đầy súng ống, chữ chạy trên màn hình: “‘The Wicked Flee When No Man Pursueth; But the Righteous Are Bold as A Lion.’ — Proverbs 28:1.” (Kẻ Xấu Bỏ Chạy Khi Chẳng Ai Đuổi, Nhưng Người Công Chính Mạnh Mẽ Như Sư Tử). Lời nhắn kèm theo: “Gửi những người nhập cư bất hợp pháp phạm tội ở Mỹ… Bóng tối sẽ không còn là đồng minh của các ngươi.” Đây không còn là chính sách, mà là một bản tuyên chiến khoác áo niềm tin tôn giáo: dựng biên giới thành chiến trường đạo giáo, biến kẻ nhập cư thành ma quỷ, đẩy chính sách di trú thành trò “thánh chiến.” Như những cuộc Thập Tự Chinh từng để lại vết máu loang trên bản đồ châu Âu, thứ tuyên truyền này gieo ảo tưởng công lý và kêu gọi chiến binh “tử vì đạo”, và nhân phẩm con người lại bị đẩy xuống làm vật tế thần cho quyền lực thượng đẳng.

meme 4
Cụm từ “Which way, American man?” (Người Mỹ sẽ đi đường nào?) vay mượn tựa cuốn sách năm 1978 “Which Way Western Man?” (Người da trắng phương Tây sẽ đi đường nào?) của William Gayley Simpson, một phần tử chủ nghĩa dân tộc da trắng
Chính quyền Trump còn tràn sang cả YouTube và truyền hình, rót gần 600 nghìn đô-la vào quảng cáo, kể cả ở Mexico, để ép di dân ‘tự nguyện’ rời Mỹ và dọa án nặng nếu quay lại. Họ thuê công ty truyền thông thiên Cộng hòa điều khiển chiến dịch 200 triệu Mỹ kim, phát trên Fox News và khắp các thành phố lớn, vẽ hình Trump như quốc trưởng, khẩu hiệu trục xuất nhan nhản. Chưa đủ, họ tung thêm ứng dụng CBP Home, gọi là ‘tự trục xuất’ — như thể có thể giải quyết “những người khốn khổ” này bằng một nút bấm. Đây không chỉ là quản lý biên giới, mà là tham vọng dựng cả một nền văn hóa trục xuất, nơi sự tàn nhẫn được đóng gói, quảng bá và rao bán như hàng tiêu dùng.

Bên cạnh đó, chính quyền biến mạng xã hội thành cây gậy quật báo chí. Tài khoản DHS trên X gắn nhãn ‘FAKE NEWS’ cho bất kỳ bài nào họ không ưa, còn các phóng sự về chính sách di dân thì bị chụp mũ là ‘chuyện than vãn bịa đặt’. Nhân viên truyền thông của Bạch Ốc không ngại chỉ mặt gọi tên từng tờ báo để mạt sát công khai. Chính quyền lập hẳn một danh sách hơn 100 ‘kẻ thù của nhân dân’ — từ Liz Cheney, Anthony Fauci, John Bolton cho tới Letitia James, Bộ trưởng Tư pháp New York. Từng người, từng người một bị lôi ra giễu cợt, như thể bêu tên kẻ thù là tiết mục giải trí quốc gia.

Có người cho rằng đây chỉ là trò đùa trên mạng, chẳng đáng bận tâm. Nhưng đây là kịch bản được cả chính quyền dựng nên, với đủ quyền lực trong tay. Một chính quyền biết rõ rằng cười nhạo nỗi đau sẽ khiến người phản đối nghẹn giọng, còn người ủng hộ thì khoái trá. Đó không chỉ là tuyên truyền, mà là bêu riếu tập thể, làm đám đông hả hê mà quên đi sự độc ác của chính mình — hệt như những màn đấu tố và bêu riếu công khai cộng sản từng dựng lên để rèn thói quen tàn nhẫn cho quần chúng. Điều rùng rợn hơn cả là sự ngang nhiên: họ không giấu, mà khoe ra như huân chương kết nạp đảng.

Người Việt tị nạn chúng ta từng biết sức nặng của hình ảnh khi Cộng Sản dựng lên những màn đấu tố hay những buổi họp bêu rếu cấp phường xã. Một tấm hình thuyền nhân lênh đênh từng làm cả thế giới động lòng - nhưng nếu hôm nay, chính phủ Mỹ lấy hình đó biến thành ‘meme’, gắn nhạc vui, hạ thấp nhân phẩm bằng những hình ảnh hiếp dâm tập thể trên tàu, ghi chú “chuyến đi miễn phí một chiều của đám người cùng khổ,” thì ký ức nào còn nguyên vẹn? Trò đùa khi lặp đi lặp lại sẽ hóa thành sự thật chính trị. Từ bức tranh cổ động thời phát-xít đến áp-phích đỏ của thế kỷ trước, nghệ thuật tuyên truyền luôn đi trước một bước để gieo vào đầu dân chúng ý niệm ai thuộc về xứ sở này và ai không xứng đáng làm công dân đồng hạng.

Chúng ta, một cộng đồng di dân tị nạn đến Hoa Kỳ vì chạy trốn áp bức, hiểu rõ hơn ai hết. Hôm nay họ chế giễu hình ảnh một người mẹ da nâu bị còng tay bứt khỏi đàn con, ngày mai họ có thể chế giễu chính ký ức vượt biển của chúng ta. Và khi tiếng cười ấy vang rền, thì mọi phản đối sẽ bị lấn át, bị nhấn chìm trong làn sóng hả hê của đám đông.

Tị nạn không bao giờ chỉ là chuyện của quá khứ. Nó là lời cảnh báo sống động: bất cứ khi nào quyền lực biến sự tàn nhẫn thành trò chơi, thì nhân phẩm bị chà đạp. Và khi nỗi đau con người bị hạ thấp thành một trò hề tập thể, thì quốc gia ấy đã bước vào quỹ đạo suy tàn — không phải vì di dân, mà vì tự đánh mất linh hồn mình.
 
Trong Letter from Birmingham Jail (1963), Martin Luther King Jr. viết: ‘Thế hệ này sẽ phải sám hối, không chỉ vì lời nói cay độc và hành động của kẻ ác, mà còn vì sự im lặng kinh khủng của những người lương thiện.’ Chúng ta, những người từng được nước Mỹ cưu mang trong cơn khốn cùng, có bổn phận phải lên tiếng để bảo vệ những người đang bị đẩy vào cuộc vui tàn nhẫn ấy.
 
Im lặng không chỉ là bội bạc với quá khứ, mà còn là đồng lõa với một nền chính trị muốn biến sự độc ác thành văn hóa.
 
Nina HB Lê

Chú thích & tham khảo:
* Meme:  ảnh chế lan truyền trên mạng. Từ gốc ‘meme’ xuất phát từ nhà sinh học Richard Dawkins (1976) trong sách The Selfish Gene, dùng để chỉ “đơn vị văn hóa được truyền bá như gen.” Về sau, trên internet, nó biến nghĩa thành: hình chế, câu chế, thứ được người dùng lặp lại, nhại lại, chia sẻ cho nhau.
  1. Jude Joffe-Block, Shannon Bond, What’s behind the Trump administration’s immigration memes?, NPR, 18/8/2025.
  2. The Trump Administration Is Using Memes to Turn Mass Deportation Into One Big Joke, Wired, 2025.
  3. Inside the White House’s new media strategy to promote Trump as “KING”, Washington Post, 2025.
  4. How the White House hired Republican political firms to launch an anti-migrant ad campaign, AP News, 2025.
  5. The US Has Spent Over $500,000 on YouTube Ads to Discourage Irregular Migration, Wired, 2025.
  6. US launches “self-deport” app CBP Home, The Guardian, 2025. 

Ý kiến bạn đọc
25/08/202516:44:11
Khách
Bài viết hay ! Hãy tiếp tục đăng bài như thế này
Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Ông bà xưa đã nói, nắm thì “nắm kẻ có tóc ai nắm kẻ trọc đầu.” Cách nói dân gian này rất cụ thể và dễ hình dung, người có tóc thì dễ bị nắm, bị túm, còn người trọc đầu thì không thể nắm được. Mang câu nói này vào chính trường Mỹ hiện tại, quả là khôi hài, nhưng không kém màu bi kịch. Nó phản ánh một sự thật trần trụi và không thể tránh khỏi: Quyền lực, chính sách, sắc lệnh hành pháp, các cuộc chiến pháp lý và ‘tuổi thọ’ chính trị của người đứng đầu nhánh hành pháp đang phụ thuộc vào sự phục tùng của các nhà lãnh đạo và những tài phiệt. Họ là ai? Họ là một mạng lưới của các quan chức, nhà lập pháp, giám đốc điều hành truyền thông, nhà tài trợ…, những người đã chọn chọ họ một thế đứng, xuôi theo những gì tổng thống muốn.
Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ đang đánh một đòn nguy hiểm: huy động các văn phòng công tố đi điều tra mạng lưới từ thiện Open Society Foundations của gia đình Soros, một quỹ từ thiện quốc tế, nổi tiếng với việc tài trợ cho các dự án dân chủ, giáo dục và nhân quyền trên khắp thế giới. Danh sách cáo buộc nghe cứ như “vật lạ”: từ đốt phá đến tài trợ khủng bố. Open Society Foundations lập tức phản đối, khẳng định mình hoạt động hợp pháp, và nhắc lại điều mà bất cứ người tỉnh táo nào cũng hiểu: khi chính quyền có thể tùy tiện lấy một nhóm dân sự làm vật tế, thì quyền của mọi nhóm khác cũng chẳng còn gì bảo đảm.
Trong nhiều thập niên qua, giải pháp hai nhà nước luôn được xem là phương án khả thi nhằm mang lại hòa bình cho khu vực Trung Đông. Tuy nhiên, tiến trình này vẫn chưa đạt được kết quả cụ thể. Gần đây, cuộc tranh luận về việc công nhận nhà nước Palestine đang có những chuyển biến mới khi Pháp và Ả Rập Xê Út tổ chức một hội nghị quốc tế tại New York, ngay trước thềm Đại hội thường niên của Liên Hiệp Quốc.
Hôm Thứ Sáu 26/9, Tổng Biên Tập JEFFREY GOLDBERG của tạp chí The Atlantic gửi ra tuyên bố phản đối lệnh của Ngũ Giác Đài về việc áp đặt, kiểm duyệt báo chí. Tuyên bố ghi rõ: “Về cơ bản, The Atlantic phản đối những hạn chế mà Ngũ Giác Đài đang cố gắng áp đặt đối với các nhà báo đưa tin về vấn đề quốc phòng và an ninh quốc gia. Những yêu cầu này vi phạm quyền Tu Chính Án Thứ Nhất của chúng ta, và quyền của người Mỹ muốn biết hình thức khai triển nguồn lực và nhân sự vốn do tiền thuế của người dân tài trợ. Những quy định này cũng phá vỡ các thông lệ lâu đời - dưới thời tổng thống của cả hai đảng, trong suốt thời kỳ chiến tranh và khủng hoảng quốc gia - vốn cho phép các phóng viên Ngũ Giác Đài thực hiện công việc của mình mà không bị can thiệp chính trị.” The Atlantic đăng tuyên bố này trên trang mạng xã hội chính thức của tạp chí.
Chuyện phải, trái ở đây không hẳn là chuyện đúng, sai mà đúng ra là chuyện bên phải (khuynh hữu hay thiên hữu) và bên trái (khuynh tả hay thiên tả) trong chính trị Mỹ. Tất nhiên, trên đời này mọi chuyện đều có hai mặt của nó. Trong chính trị cũng thế, đã có cánh phải thì ắt có cánh trái, vì đó không những là bản chất tương đối của mọi sự mọi vật mà còn là hiện tượng phải có trong một nền dân chủ. Tuy nhiên, nền chính trị Mỹ trong những năm gần đây đã bị phân cực và phân hóa trầm trọng. Thể chế dân chủ kiểu mẫu của Mỹ xưa nay đương nhiên chấp nhận sự khác biệt vì đó là một trong những yếu tính ắt có của một nền dân chủ thật sự. Nhưng đẩy sự khác biệt của mình đến mức cực đoan và biến sự khác biệt của người khác thành kẻ thù bất dung thì là hiện tượng biến dạng nguy hiểm báo hiệu sự sụp đổ của nền dân chủ. Nước Mỹ trong những năm gần đây đã chứng kiến nhiều hiện tượng cực đoan như thế.
Với sự tham gia của khoảng 100.000 binh sĩ, cuộc diễn tập quân sự Nga-Belarus mang tên “Zapad 2025” đang được khối NATO theo dõi chặt chẽ và các quốc gia phía đông của liên minh cực kỳ lo ngại, đặc biệt nhất là sau khi các máy bay không người lái của Nga xuất hiện trên bầu trời Ba Lan. Cuộc tập trận này vẫn diễn ra theo chu kỳ bốn năm một lần, nhưng lần này, chính giới và công luận xem đây là phép thử đối với khả năng phản ứng của NATO trong bối cảnh địa chính trị mới. Để đối phó, NATO và Ukraine đang tăng cường các biện pháp an ninh, khi nguy cơ chiến tranh được đánh giá là ngày càng leo thang. Kinh nghiệm từ năm 2022 cho thấy Nga đã tiến hành các cuộc tập trận trước khi mở cuộc tấn công vào Ukraine. Câu hỏi đặt ra là liệu lịch sử có lặp lại không và tình hình hiện nay nghiêm trọng đến mức nào?
Khi chính phủ liên bang đe dọa cắt hàng tỷ đô la tài trợ nghiên cứu cho Harvard, đó không chỉ là một quyết định ngân sách. Đó là một phép thử cho chính nền tảng dân chủ: liệu chính quyền có thể dùng sức mạnh tài chính để định đoạt tư tưởng hay không. Tòa án liên bang vừa trả lời dứt khoát: không.
Ở với cộng sản, tuy còn trẻ con, chúng tôi đã hiểu thấu bài học: không nói theo là có tội, mà nói khác đi lại càng là trọng tội. Bước sang Mỹ, cứ tưởng rằng mọi chuyện sẽ khác vì đây là đất tự nhận là xứ sở tự do, nơi hiến pháp bảo đảm quyền được nói. Nhưng tuần qua, sau mấy chục năm ở Mỹ, tôi bỗng bắt gặp chính mình ngập ngừng muốn nói điều thật: tôi không thích Charlie Kirk, và tôi không muốn “celebrate his life” (tôn vinh cuộc đời ông).
Không rõ ABC có lường trước được phản ứng của cộng đồng, khán giả đối với hành động cúi đầu trước áp lực và quyền lợi, dẫn đến dừng ngay lập tức Jimmy Kimmel Live! hay không, nhưng thực tế đã cho thấy một làn sóng tức giận đã bùng nổ. Viên đạn dường như quay ngược lại, xé gió, đâm thẳng vào ba ký tự khổng lồ của đế chế truyền thông. Các cuộc tẩy chay Hulu và Disney+ bắt đầu. Trang mạng Disney+ bị sụp đổ vì lượng khán giả đăng nhập để “cancel subcription” trong đêm họ ra lệnh tắt đèn sân khấu; Disney mất gần $4 tỷ trên thị trường. Hàng loạt cuộc biểu tình phản đối trước trụ sở của ABC và Disney. Về phía các nhà báo, nghệ sĩ giải trí, các nhà lãnh đạo chính trị – từ Stephen Colbert đến David Letterman đến cựu Tổng thống Barack Obama – cùng lên án việc làm của ABC, coi đó là sự đầu hàng nguy hiểm trước áp lực chính trị và là phép thử đối với quyền tự do ngôn luận.
Nhìn vào những gì đang diễn ra tại nước Mỹ hiện nay, người ta không thể không liên tưởng đến cuộc cách mạng văn hóa tại Trung Quốc như vậy. Cũng là cuộc tấn công vào những gì bị cho là khuynh tả, là sự tập trung quyền lực vào một cá nhân qua phong trào cuồng lãnh tụ với những vệ binh trung thành chưa từng thấy tại Hoa Kỳ.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.