Hôm nay,  

Đất Nước Tôi

13/12/200600:00:00(Xem: 14602)

Đất Nước Tôi

Tôi muốn nói lên nhận định của mình về đất nước. Tôi xin được phổ biến để rộng đường tranh luận. Không có Tây Tàu Mỹ nào đọc các bài viết này mà có chăng là các người Việt đang sinh sống nước ngoài. VN đã khẳng định Việt Kiều là một bộ phận của đất nước, không phải là thế lực thù địch. Đã nói thì phải làm cho đúng, tất cả người Việt trong ngoài nước đều có quyền tham gia chuyện đất nước.

Tôi không nói đây là ý kiến có gì đó gần gũi với 82 triệu người ngoài Đảng mà chỉ khá gần với thiểu số trí thức ngoài đảng, đặc biệt có phần đời tuổi trẻ học tập trong các đại học phi chánh trị Sàigòn. Nhân sinh quan và thế giới quan hình thành không hề giống chút gì với chủ nghĩa CS Mác-Lê được biết sau 1975. Theo dòng thời sự chiến tranh, ký ức chất chứa nhiều ưu tư nhưng không ít ước mơ tốt đẹp về đất nước thống nhất hoà bình. Khi khởi đầu làm việc thì đúng vào thời điểm lịch sử sang trang 1975.

Tôi tận tình cống hiến trong nhiệm vụ chuyên môn một Dược sĩ trong những ngày nghèo khó thiếu thuốc, thiếu từng sợi chỉ phẫu thuật... Tâm trạng thật buồn rầu ẩn ức vì khó khăn do cấm vận, chiến tranh biên giới Campuchia và phía Bắc cũng có, nhưng nhiều nhất là do giới chuyên môn từ Hà Nội và từ chiến khu mang đến bước lùi rõ rệt về y khoa, chánh sách bao cấp dị dạng hủy hoại nền kinh tế, cùng với tù đày làm tan rã tình tự dân tộc.

Trước mắt là bệnh nhân cần chăm sóc không có lòng nào không cố gắng lo dù thật là khó khăn khi làm việc với lãnh đạo chuyên môn không ngang tầm hiểu biết.

Bây giờ ba mươi năm nhìn lại, nỗi buồn đất nước VN không có tư duy chánh trị xã hội tiến bộ, luôn bị cường quốc áp chế gây thiệt hại kinh tế dân nghèo phải gá nhân duyên để xoá đói giảm nghèo, bị rẻ khinh nhược tiểu lạc hậu... vẫn còn nguyên đó! Buồn rầu nhất là không có nền giáo dục mở ngõ cho tương lai, trái lại dùng giáo dục như biện pháp ban phát đặc quyền chánh trị thời phong kiến! XHCN là gì không ai giải thích rõ, còn thực tế trước mắt chỉ là khối hỗn độn của bạo hành vô luật pháp và phong kiến cùng các dị hình kinh tế!

Giấc mơ thống nhất hoà bình, cùng nối vòng tay lớn để cởi bỏ quá khứ nô lệ đói nghèo tan thành mây khói vì những ngộ nhận và lạc lối tư duy của CSVN! Hầu hết đảng viên cầm quyền nay đã thành cỗ máy bóc lột tham nhũng, lập lại hình ảnh của một thiểu số con vua cháu chúa thời phong kiến, tài hèn đức bạc, mà đòi hỏi xã hội kính nể cung phụng.

Đảng viên do không biết chuyên môn vào sở chỉ làm mỗi việc viết báo công và phấn đấu vào cấp ủy để trước tiên đòi nhà, đòi xe, biến thành các "Tư sản đỏ". Tư sản đỏ là đảng viên Cộng Sản, không cần kinh doanh tích lũy nhiều đời, chỉ cần lọt vào cấp ủy, dùng quyền lực chánh trị tự quyết định chính sách ưu đãi cho nhau bằng ngân sách của toàn dân, cấp nhà chia đất theo cung cách "mua như giựt bán như cho". Mua của người dân lao động, nông dân và bán cho cán bộ đảng viên!

Tranh chấp quyền lực trong Đảng cũng không nhẹ nhàng. Dưới khẩu hiệu "Đoàn kết, đoàn kết, đại đoàn kết" của CSVN là thủ đoạn, bè phái, thống trị, hãm hại nhau bỏ tù nhau, gây ra nhiều cái chết!

Tôi có 30 năm sống học tập trong chế độ dân chủ đa nguyên đa đảng Sàigòn, 30 năm làm việc trong chế độ CSVN và một gia đình "xôi đậu", bạn bè "xôi đậu" để hiểu cả hai phía người Việt.

Tôi không muốn khuấy động, chỉ muốn tăng tốc. Tôi giành quyền có chánh kiến công khai. Tôi muốn nhìn thẳng sự thật để cởi bỏ các ngộ nhận, để chọn điều tốt nhất cho đất nước. Người Việt hai miền hầu như đã hoà đồng suy nghĩ về đất nước, nhưng bộ máy chính quyền thì chưa vì còn bám giử đặc quyền!

Một ý tưởng, một chánh kiến luôn cần được cọ sát và thuyết phục để đạt đến đa số, có cơ sở thuyết phục quốc hội, nhận được đa số tán thành, được thể chế hoá thành luật và áp dụng nghiêm túc mới đi đến thành công. Đó là quá trình tự chuyển biến (peace evolution) đáng mong ước nhất. Chánh kiến chỉ có thể nói đúng sai khi trải qua quá trình thẩm định khắt khe đó! Tôi ước gì những gì tôi nói, đến được với công luận. Những gì tôi nói lên đã qua quá trình tự thẩm định sau 30 năm sống dưới chế độ CSVN.

Có những cách áp đảo, thắng thế tức thời như kê súng vào đầu buộc phải nghe lịnh truyền nhưng chắc chắn không phải là cái thắng của chân lý hay được lịch sử mai sau công nhận!

Đảng cầm quyền CSVN sau những 30 năm không đưa ra được các biện pháp chống tham nhũng lạm quyền là một chánh quyền thất bại. Do đó dân phải đấu tranh để đưa ra cho được các kế hoạch chuyển đổi (peace process) thay đổi xã hội. Tốt nhất là các nhà chánh trị coi đó như chuyển biến cách cai trị theo phát triển của khoa học xã hội, giống như các nhà khoa học tự nhiên thấy cần vận động sinh đẻ kế hoạch để có quy mô dân số thuận lợi cho phát triễn vậy. Có luật chế tài và kèm với các quy định ưu đãi xã hội để toàn dân gồm dân chúng và đảng viên đi vào quỹ đạo luật pháp công khai minh bạch.

Mọi đổi thay là một quá trình như thế, chứ không phải là một khoảnh khắc. Tiếng sét ái tình chỉ là ảo giác, thời gian sẽ phô bày sự lầm lạc. Gây chuyện chánh trị long trời lỡ đất dù có thay đổi tốt cũng không tránh khỏi thương tổn gây hậu quả lâu dài. Trong quá trình chuyển đổi xã hội sự sống phải được tiếp diễn bình thường và kết quả phải mang đến điều tốt hơn cho chính những con người hiện sinh đó. Tham nhũng tất yếu xảy ra khi cầm quyền mà không có luật pháp nghiêm minh và dân chúng không ai bảo vệ, không quốc hội, hội đồng nhân dân, không luật sư... Người dân đã ủy thác quyền cai trị và đã không được tôn trọng đúng mức thì đó là nền chánh trị phản động, nô lệ dân chúng dù có danh xưng mỹ miều nào.

Ai cũng không nguôi ước mong được sống hài hoà giữa người Việt trong chính chiếc nôi đất nước, dưới chế độ tiến bộ không bạo lực, không tội ác, không giam cầm nhau vì lý do chánh đáng là muốn điều tốt hơn công bằng hơn. Bi kịch 20 năm chiến tranh dân ta đã quá nhiều vành khăn tang, như 25.700 vành khăn tang cho Huế trong Tết Mậu Thân đã biến Tết VN thành lễ giỗ cùng ngày biến tiếng pháo dòn dã báo Xuân về thành hồi ức kinh hoàng!

Xin vĩnh viễn đừng đốt pháo ngày Tết. Dù không cấm như Trung Quốc tôi cũng không còn thích đốt pháo! Xin có được những phút im lăng trầm mặc trước bàn thờ tổ tiên và mâm cúng đất đai viên trạch dành cho oan hồn uổng tử. Dành ngày tết thiêng liêng đi thăm thờ tự, chùa, nhà thờ nghe tiếng mõ tiếng chuông vọng tưởng, góp lời khấn nguyện, cầu siêu thoát cho tất cả vong linh các bên chết trong những cơn đạn lửa chiến tranh.

Tôi đang ưu tư nhìn sự khập khễnh của đất nước, nhìn sự dị dạng của Đảng viên qua danh sách tham nhũng ngày càng dài ra.... Càng xấu hổ đau đớn hơn khi đó không phải Tây Mỹ hại dân Việt Nam mà chính là người Việt hại người Việt và hại đất nước VN! Tôi mến mộ nhà văn Phùng Gia Lộc yểu mệnh, qua một bài viết, thành tiếng vang mở đầu cho đổi mới giúp toàn dân được hưởng phúc lợi.

Là phụ nữ, tôi thấy xót xa khi người phụ nữ như nhà văn Dương Thu Hương chỉ giành quyền có chánh kiến mà đã phải ăn cơm tù, hay Trần Khải Thanh Thủy bị công an kích động bọn du côn sỉ vả nhà văn trước công chúng. Họ không hề được tặng hoa hay chánh phủ hàm ân vì đấu tranh cho sự thật và tiến bộ của đất nước! Tổng thống Bush và các vị tổng thống Mỹ khác đã vinh danh bà vợ nhà tranh đấu da đen Martin Luther King từng bị nhà cầm quyền bắn chết. Dù sao nhờ có những nhà đấu tranh dân chủ các nhà văn trong nước mà thế giới không coi VN là dân tộc ngu si hèn kém! Trong số này phải kể đến các đảng viên chân chính từng theo đảng vì tưởng đảng CSVN chỉ lo cho dân cho nước và họ đã khước từ đặc lợi trả lại các tài sản đảng ban cho như Ông Trần Kiên, Cụ Nguyễn văn Xô... Các vị này đã dạy cho các đảng viên CSVN đang làm tròng làm tréo tước đoạt tài sản dân và dành đặc quyền hôm nay một bài học đích đáng!

Nghị quyết 1481 của nghị viện Châu Âu đang làm nhiệm vụ của lịch sử. Tôi đang đọc tác phẩm của học giả kiêm sử gia Pháp làm nền cho nghị quyết 1481 này, nhưng đã thấy quá rõ trong các chế độ Cộng sản Nga, Tàu, Đông Âu sao con người gây ra quá nhiều đau thương vừa đầy thú tánh! Chắc chắn CS Việt Nam không là một ngoại lệ không sáng suốt gì hơn theo những dấu vết tang thương của lịch sử mà sẽ nhận phần lên án kế tiếp. Các cựu chiến binh cần đọc lời lên án đanh thép này của cả thế giới dành cho đảng CS LX-TQ và VN chứ đừng mắng chưởi TKTT hay DTH làm gì...

Thiểu số ưu tú là trí thức, tâm hồn thanh tú đẹp đẽ nhưng dễ vỡ như thủy tinh, không ai muốn đứng lên hung hăng làm cách mạng chống báng giữa người Việt với nhau, mà có khi chính là thân tộc của mình. Con đường tiến thân của họ mở ra khắp thế giới, luôn chào đón người thực tài. Đất nước tạo cơn phong ba, lá sẽ rời cội. Thế kỷ 20 là thế kỷ di dân tránh chiến tranh và các chế độ chánh trị khắc nghiệt, Việt Nam đóng góp vào thế kỷ này một cuộc chiến tranh mông muội với 3,8 triệu thương vong và cuộc di dân đầy thảm hoạ sau 1975 và với ít nữa là 300.000 người chết!

Đảng viên cốt cán, từng gánh trách nhiệm, ăn trên ngồi trước, hưởng nhiều phải có lương tâm. Phải cân phân hành xử khi Đảng đó không còn dung chứa lý tưởng mà chỉ dung chứa nghịch lý thậm chí "treo đầu dê bán chuột chết!". Ông Nguyễn Trung, Ông Võ văn Kiệt, Ông Võ nguyên Giáp, Ông Phan văn Khải...nên làm, chứ sao đổ chuyện khó cho dân" Cam lòng làm con chim ẩn mình, thì kết cục của kiếp nhân sinh cũng chỉ là chờ chết chứ có gì khác hơn" Tôi chắc là ở cương vị các ông, các ông biết rõ những gì ông Boris Yeltsin đã nói đã làm khi các ông chọn đi theo nguyện vọng nhân dân. Nước Nga trở về với cuộc sống bình thường, trong hoà bình, không nước nào gây chiến với nước Nga.

Ông HCM có công trong cuộc kháng chiến chống Pháp, có kinh nghiệm chánh trị. Nhưng khi các nhà trí thức 1956 góp ý cho ông, nửa thế kỷ rồi, mà ý tưởng đọc lại có khác gì những đóng góp hôm nay. Nhưng chẳng những không "lọt lỗ tai" ông Hồ mà Ông còn chỉ đạo Tố Hữu tiễu trừ gây ra vụ án Nhân Văn-Giai Phẩm. Liệu có cơn hồng thủy nào sau đợt sóng chánh kiến này, do hậu duệ của Ông gây ra không"

Mơ ước có cuộc sống an lành của dân chúng luôn bị những con người chánh trị đầy tham vọng tước đoạt để bảo vệ quyền lợi của phe nhóm. Đảng CSVN chưa có được tính nhân bản, tự do, dân chủ. Số người tiến bộ trong Trung Ương Đảng còn bị phe nhóm ám hại, huống gì là dân. Đàn cừu không biết kẻ chăn cừu chỉ là thằng bé con yếu đuối, nhưng con người trí thức hẳn phải biết giá trị tầm vóc của Đảng cầm quyền để tuân thủ hay phản biện chứ"

Cần Thơ - 01/12/2006

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cuộc khủng hoảng do virút corona đang tạo ra một môi trường toàn cầu nhiều cạnh tranh hơn, với sự "đối đầu" phát triển nhanh hơn là "hợp tác". Liên Minh Âu Châu chúng ta phải đối mặt với những vùng biển khắc nghiệt hơn và có nguy cơ bị cuốn vào những dòng chảy chéo chiều của các cường quốc đang đòi chúng ta chọn phe rõ rệt. Những thứ được coi là kỹ thuật và không phải là "chính trị cao", chẳng hạn như đầu tư và thương mại, công nghệ và tiền tệ, nay là thành phần của một cuộc cạnh tranh công khai, hoặc thậm chí là đối đầu. Những thứ mà người ta có thể dựa vào một cách vững chắc, như dữ kiện và khoa học, hiện đang bị thách thức và cuốn vào trận chiến của những bài tường thuật, khuếch đại thêm qua những phương tiện truyền thông xã hội.
Câu hỏi đang đặt ra ở Biển Đông là Trung Quốc có âm mưu gì khi bất ngờ gia tăng đe dọa và phủ nhận quyền chủ quyền của các nước có tranh chấp lãnh thổ với Bắc Kinh gồm Việt Nam, Phi Luật Tân, Nam Dương, Mã Lai và Brunei, vào lúc cả thế giới lo phòng, chống dịch nạn Vũ Hán, xuất phát từ Trung Quốc từ đầu năm 2020 (Coronavirus disease 2019 (COVID-19). Để trả lời cho thắc mắc này, cũng như liệu tranh chấp giữa Mỹ và Trung Quốc ở Biển Đông có đưa đên nguy cơ chiến tranh hay không, xin mời bạn đọc theo dõi nội dung Cuộc phỏng vấn của tôi với Giáo sư ngoại hạng (Professor Emeritus), Tiến sỹ Nguyễn Mạnh Hùng, người từng giảng dậy nhiều năm về Quan hệ Quốc tế tại Đại học George Mason, gần Thủ đô Hoa Thịnh Đốn. Giáo sư Hùng là Học giả cao cấp bất thường trú của Trung tâm nghiên cứu Chiến lươc và quan hệ Quốc tế ở Washington, D.C. (Center for Strategic and International Studies, CSIS). Ngoài ra ông còn là Học giả vãng lai hai niên khóa 2015-2016 tại viện nghiên cứu nổi tiếng ISEAS-Yusof Is
Sau khi ông George Floyd bị chết dưới bạo lực cảnh sát, một phong trào biểu tình chống kỳ thị người da đen đã bùng nổ và lan rộng khắp nước Mỹ và trên thế giới. Phong trào có sự tham gia của mọi tầng lớp, của nhiều sắc tộc khác nhau, trong đó có người Việt Nam. Sự kiện này đã dẫn đến nhiều mâu thuẫn trong tập thể người Việt, do cách nhìn trái chiều về vấn đề kỳ thị chủng tộc đối với người da đen và phong trào Black Lives Matter. Đặc biệt là giữa thế hệ trẻ và thế hệ những người lớn tuổi trong cộng đồng. Là một tổ chức đấu tranh cho dân chủ và nhân quyền Việt Nam, với chủ trương Đấu tranh bất bạo động, đảng Việt Tân đã từng lên tiếng ủng hộ các phong trào biểu tình của người dân như ở Hong Kong. Chúng tôi có cuộc phỏng vấn với ông Hoàng Tứ Duy, Phát ngôn nhân Đảng Việt Tân, về nhận xét của ông đối với phong trào Black Lives Matter và sự tham gia của giới trẻ Việt Nam trong các cuộc xuống đường đòi công lý cho người Mỹ da đen.
Trong khi tham vọng kiểm soát của chế độ toàn trị vẫn như cũ, có một số khác biệt giữa những nỗ lực của Mao và Tập Cận Bình. “Tư tưởng của Tập Cận Bình là một thay thế nhạt màu cho Sách Đỏ của Mao. Tập Cận Bình đã không thể đưa ra một ý thức hệ mạch lạc để truyền cảm hứng cho sự cuồng tín trong những người theo ông, khác một chủ nghĩa dân tộc Trung Quốc chung chung. Mặt khác, Tập có các công cụ công nghệ khả dụng mà đơn giản là không áp dụng cho những nhà độc tài trong thế kỷ 20. Hệ thống tín dụng xã hội kết hợp tất cả các phương pháp của thông minh nhân tạo, dữ liệu quy mô, cảm biến lan tỏa và đặt các phương tiện này vào trong tay nhà nước Trung Quốc. Cả Stalin và Mao đều không thể kiểm soát trực tiếp các phong trào hàng ngày, lời nói và giao dịch của từng đối tượng theo cách mà đảng Trung Quốc về mặt lý thuyết có thể làm ngày nay.
Một dự luật đã được đưa ra Quốc Hội Nhân Dân của Đảng Cộng Sản Trung Hoa (CSTH) ngày 22 tháng 5 năm 2020 tại Bắc Kinh, và đúng một tuần lễ sau, dự luật này đã được nhanh chóng thông qua vả trở thành Đạo Luật An Ninh Quốc Gia (ĐLANQG) về Hồng Kông vào ngày 29 tháng 5. Khi đưa ra Quốc Hội Nhân Dân để bàn thảo và thông qua, dự luật này gồm 7 điểm chính, trong đó ba điểm quan trọng nhất để đối phó và triệt hạ quyền tự chủ cùa Hồng Kông là điều số 2, số 4, và số 6. Theo đó, Bắc Kinh sẽ ngăn chặn tất cả các nguồn yểm trợ từ bên ngoài vào Hồng Kông; sẽ sử dụng được các lực lượng đàn áp từ Bắc Kinh để dập tắt các cuộc biểu tình, những người tham dự biểu tình có thể quy tội phản quốc, ly khai; và từ đó Bắc Kinh sẽ khai triển ra những đạo luật khác để thực hiện các mưu đồ trên.
Đảng Cộng Sản Việt Nam có truyền thống bán nước từ Hồ Chí Minh cho đến ngày nay. Người bán nước số một là Nguyễn Phú Trọng, bán nước một cách tinh vi, từ những bí mật nầy đến những bí mật khác để lừa bịp nhân dân. Đã đặt Việt Nam lệ thuộc vào Trung Cộng, xem như thời kỳ Bắc thuộc lần thứ năm. Tuổi tác đã cao, sức khỏe yếu kém mà muốn ôm cái ghế quyền lực suốt đời. Thủ hạ Nguyễn Hồng Diên thăm dò dư luận bằng những lời lẽ nâng bi quá đáng, làm phản tác dụng, gây phẩn nộ trong quần chúng. Tóm lại, Nguyễn Phú Trọng và đảng của ông đã đặt Việt Nam lệ thuộc vào Trung Cộng, đó là tội đồ của dân tộc.
Khi còn trẻ, đôi lúc, tôi cũng (thoáng) có ý định sẽ trở thành một người cầm bút. Ở một xứ sở mà phần lớn người ta đều cầm cuốc, cầm búa, cầm kìm hay cầm súng… mà định cầm viết thì quả là một chuyện khá viển vông – nếu không muốn nói là hơi xa xỉ. Lúc không còn trẻ (nữa) tôi mới ngộ ra rằng: bút viết nó chọn người, chứ không phải là ngược lại – trừ khi mình cứ cầm đại thì không kể. Tôi không được (hay bị) lựa và cũng không có máu liều – như phần lớn quí vị trong Hội Nhà Văn Việt Nam Đương Đại – nên chuyện viết lách kể như … trớt quớt!
Nuôi dưỡng nền dân chủ giống như kẻ trồng cây: khi còn là hạt giống phải chống đỡ quạ tha gà mổ; cây còn non trẻ cần ngăn ngừa sâu bọ; đến lúc trưởng thành già nua phải chặt bớt những cành lớn không thì một cơn bão lớn sẽ làm đổ ngã thân cây. Việt Nam chưa có dân chủ nên tranh đấu đòi dân chủ. Nền dân chủ non trẻ tại Phi Luật Tân bị đe dọa trở lại độc tài. Dân chủ ở Mỹ trưởng thành lâu đời nay lại nảy sinh ra dấu hiệu già nua thoái hóa thành một hình dạng gì chưa nhận biết được.
Xét về cao độ thì Sơn Núi (Nguyễn Đức Sơn) ở thấp hơn nhiều bạn đồng nghiệp của mình – như Bùi Minh Quốc, Hà Sĩ Phu, Mai Thái Lĩnh, Tiêu Dao Bảo Cự… – xa lắc. Những nhân vật này đều có thời là biên tập viên của tạp chí Lang Biang, tờ báo (đã bị đóng cửa) này lấy tên theo vùng cao nguyên lâm Viên mà họ đang sinh sống. Đỉnh Lâm Viên, ở Đà Lạt, cao hơn hai ngàn mét lận. Từ đây, muốn leo lên trời (để đái, hay làm gì tùy thích) còn tiện hơn nhiều. Ngoài lợi thế nhỏ nhặt này ra, những cư dân ở miền sơn cước gặp phải toàn là những điều (vô cùng) bất tiện. Họ xa cách (mịt mù) với thế giới văn minh, ở những đô thị miền xuôi. Tôm cá hì hục chở lên đến được đến cao nguyên (thường) đã bị ươn, và thông tin khi nhận được thì (ôi thôi) hoàn toàn đã cũ.
Giữa mùa đại dịch COVID-19, tại những buổi tường trình mỗi ngày, Tổng thống Mỹ Donald Trump và Phó Tổng thống Mike Pence không ngớt tiên đoán sự lớn mạnh vượt bực của kinh tế quốc gia Hoa Kỳ sau khi tình hình dịch tễ lắng đọng. Hai ông nhấn mạnh rằng kinh tế Mỹ hậu-COVID-19 sẽ tìm lại thế quân bằng sau những chao đảo khiếp hãi khiến cả 40 triệu nhân công thất nghiệp trong vòng vỏn vẹn ba tháng trời. Đầu tháng Sáu, hy vọng bắt đầu le lói khi guồng máy kinh tế rục rịch mở cửa lại, ai nấy trông đợi ánh sáng tỏa lớn cuối đường hầm.Tuy nhiên, mặc dù người ta có quyền hy vọng vào sự thịnh vượng chung, nhưng sự thật là đối với các thành phần ít may mắn hơn trong xã hội (vâng, phần đông trong đó là những sắc dân da màu thiểu số), khó khăn kinh tế gần như là một điều chắc chắn. Ai cũng tưởng sau khi COVID-19 giáng một đòn chí tử lên kinh tế Hoa Kỳ, thì khoảng cách chênh lệch giữa hai thành phần giàu-nghèo sẽ phần nào thu hẹp, nhưng oái oăm thay, mọi bằng chứng cho thấy sự khác biệt ấy


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.