Hôm nay,  

Lại Nhỡ Tầu WTO

23/09/200600:00:00(Xem: 10220)

Khi bị té thì cũng phải té cho đẹp - nghệ thuật Hà Nội đấy!

Việt Nam sẽ không kịp gia nhập WTO năm nay.

Nói cho đẹp theo phép nõn nường Hà Nội: "Không nhất thiết phải vào WTO trước hội nghị APEC"; hoặc nói hùng dũng cho đúng quan điểm lập trường: "Chúng ta không gia nhập bằng bất cứ giá nào"; nói ví von theo kiểu đỏng đảnh: "Cả nước gia nhập WTO chậm một năm cũng giống như một người đàn ông chậm lấy vợ một năm mà thôi. Chậm một năm có khi còn tốt hơn chậm vài ngày"!

Nói kiểu gì thì nói, việc gia nhập WTO trước khi Việt Nam oai hùng tổ chức Thượng đỉnh APEC vào tháng 11 này - như mục tiêu Hà Nội đã nói ra từ lâu - coi như xa vời.

"Nho xanh không xứng miệng người phong lưu".

Chùm nho WTO kia còn quá xanh, đảng và nhà nước ta chê. Và hiên ngang đổ tội "sức ép vô lý của các đối tác nước ngoài". Hoặc đổ tội cho Mỹ.

Việt Nam nộp đơn xin gia nhập WTO từ mười năm nay. Qua mấy chục phiên họp để thảo luận về hồ sơ gia nhập, dù có tối dạ đi thì những người có trách nhiệm cũng biết rõ quy định và điều kiện của tổ chức này. WTO không là chợ Đông Xuân để người ta nói thách, nay rao giá này mai đòi điều khác. Nếu Việt Nam chưa hội đủ điều kiện và những cam kết chưa đủ khả tín thì các bộ phận có trách nhiệm duyệt xét hồ sơ vẫn có thể từ chối.

Trên nguyên tắc, sau khi giới hữu trách Việt Nam nổ xâm banh ăn mừng thỏa ước đã đạt với Hoa Kỳ, Việt Nam chỉ còn hoàn tất một thủ tục cuối với nhóm công tác của WTO để mùng chín tháng 10 tới đây, họ đệ nạp phúc trình tổng kết lên đại hội đồng WTO với đề nghị chấp thuận. Sau đó,  Quốc hội Việt Nam chờ sẵn để sốt sắng phê chuẩn và Việt Nam sẽ vào WTO. Vào rồi, dân chúng làm ăn sinh hoạt ra sao thì chưa ai rõ vì nội dung cam kết chưa được thông báo!

Thế rồi, tuần qua người ta được biết rằng việc thảo luận trong khuôn khổ đa phương bỗng trục trặc và bộ phận "Trade Review Body" của WTO không đệ nạp một đề nghị về Việt Nam cho đại hội đồng General Council trong kỳ họp vào hai ngày 10-11 tháng 10. Dù cố gắng vớt vát, Việt Nam cũng khó khai thông bế tắc với "Trade Review Body" trong các kỳ họp cuối tháng 10, cuối tháng 11 và giữa tháng 12 để kịp trình đại hội đồng General Council vào hai ngày 20-21 tháng 12.

Từ 2003, Hà Nội thông báo sẽ gia nhập WTO vào năm 2004, thế rồi việc gia nhập ấy trở thành mục tiêu di động, cứ mỗi năm một lùi, không còn là năm 2005, nay cũng chẳng là năm 2006 mà sẽ là "chậm nhất có thể vào đầu năm 2007".

Trong khi ấy, người dân không hiểu gì cả.

Và người ngoại quốc cũng vậy!

Làm sao hiểu được khi công an bắt một người Mỹ gốc Việt là ông Đỗ Thành Công với tội danh rất nghiêm trọng là khủng bố và có âm mưu lật đổ chính quyền" Ông ta đang cùng gia đình đi du lịch tại Việt Nam. Sau đó, chẳng thấy tòa án xét xử gì mà chỉ là công an tống nghi can lên phi cơ để trục xuất ra ngoài. Cơ sở của lời cáo buộc và việc bắt giam ấy là gì"

Làm sao hiểu được khi các nhân viên của ngân hàng Hoà Lan ABN-Amro bỗng bị bắt về những tội danh mơ hồ trong khi Việt Nam đang chiêu dụ đầu tư quốc tế" Nếu trong nghiệp vụ ngân hàng hay mua bán chứng khoán, những nhân viên này phạm lỗi về nghề nghiệp thì cơ quan hữu trách là Ủy ban Kiểm soát Chứng khoán hay Ngân hàng Nhà nước sẽ phải điều tra trước tiên. Khi thấy lỗi lầm về nghệ nghiệp ấy xuất phát từ gian ý phạm luật, các cơ quan hữu trách về tranh tra này mới chuyển hồ sơ cho công an kinh tế điều tra thêm và lỗi nghề nghiệp có thể là tội hình sự thì mới có chuyện tống giam để chờ ngày đưa ra toà truy tố.

Những thủ tục thông thường ấy không hề có trong đầu của những người hữu trách làm sao lại có thể có trong hệ thống luật lệ về ngân hàng, chứng khoán và tư pháp của Việt Nam" Sau khi gia nhập WTO, Việt Nam tiếp tục có loại quyết định đầy sáng tạo và bất ngờ như vậy sao" Nếu họ có phải duyệt xét lại thì cũng đúng thôi!

Nhiều người đa nghi thì cho rằng trong nội bộ chính quyền Hà Nội, có một số phần tử thủ cựu không muốn Việt Nam hội nhập quá nhanh với thế giới bên ngoài hoặc mở cửa quá lớn cho nước ngoài vào lũng đoạn Việt Nam. Thành phần này tìm cách gây rối với những quyết định tùy tiện, bất chấp luật lệ. Nói như vậy vẫn còn là lạc quan, vì như vậy thì ít ra ai đó trong chính quyền còn có những tính toán hay ý đồ hợp lý với mục tiêu có khi vô lý của họ.

Vấn đề nó nghiêm trọng hơn vậy.

Trong cơ chế chính trị và quyền lực hiện nay, không ai bảo được ai cho nên người có thẩm quyền quyết định về kinh tế tài chánh thì có thể giúp cho người này làm giàu, người kia phá sản mà chẳng cần một sự hợp lý kinh tế nào. Và người có thẩm quyền về an ninh thì có quyền tống giam hay trục xuất bất cứ ai mà giới chức về ngoại giao hay kinh tế đối ngoại chẳng biết vì sao. Nên chẳng có thể trả lời được cho quốc tế.

Hơn 10 năm trước, Ngoại trưởng Nguyễn Cơ Thạch đã từng bị những vố như vậy khi đang du thuyết tại Hoa Kỳ thì công an bắt giữ một nhà báo Mỹ. Ông có một câu trả lời để đời: "Bên an ninh có những quyết định của họ, mà chúng tôi không thể biết được". Đến cuối năm 2006, tình hình vẫn không có cải tiến!

Chế độ độc tài ít ra còn có cái lô gích của nó khi dùng bạo lực. Chế độ độc tài tại Việt Nam lại… đa nguyên hơn. Bất cứ ai cũng có quyền, kể cả cái quyền coi chánh sách nhà nước như chiếc dép rách.

Chuyện WTO bị dìm trong khung cảnh nhiễu loạn ấy của hệ thống chính trị.

Xuống đến cấp chuyên môn, cái rừng luật lệ của kinh tế thị trường là điều gì đó rất khó hiểu cho người hữu trách. Dù có được viện trợ về kỹ thuật để hiểu luật và trở về đề nghị làm luật, họ cũng cần thời gian và tiếng nói của họ nhiều khi lại không lọt tai ngần ấy cái đầu trong hệ thống chính trị có vẻ đa nguyên mà hoàn toàn lạc hậu đó.

Cái khó khi lo việc nước là giúp cho lãnh đạo học bài. Lãnh đạo nhiều mặc cảm thì không muốn học mà chỉ muốn ra uy. Càng dốt lại càng thích ra uy. Người mặc cảm thường hay xuất hư chiêu là vậy.

Khi người hữu trách về thương mại của Việt Nam trấn an dư luận theo kiểu đỏng đảnh đầy… nam tính, rằng "thà lấy vợ trễ một năm còn hơn sớm được một ngày", ông ta quên mất lời khuyên của các cụ: "Lấy vợ thì lấy liền tay - chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha".

Bị dèm pha trước tiên là ở ngay tại nhà, vì vậy mới có 1ời phát biểu đầy khí phách Hà Nội: "Chúng ta không gia nhập bằng bất cứ giá nào".

Nhìn ra bên ngoài, người ta còn cần hiểu ra một xu thế khác.

Cơ chế đa phương của WTO bị tê liệt và câu lạc bộ 149 quốc gia này trở thành một diễn đàn tranh tụng triền miên. Với sự tan vỡ của vòng đàm phán Doha, WTO năm tới sẽ là nơi ế khách. Từ nhiều năm nay, các cường quốc, kể cả Hoa Kỳ, đều ráo riết tìm tới loại thỏa ước thương mại song phương hay cấp vùng để giải quyết bài toán ngoại thương mậu dịch của họ.

Hai khối kinh tế có nhiều mâu thuẫn về mậu dịch nhất là Hoa Kỳ và Liên hiệp Âu châu - một trong những nguyên nhân chính khiến vòng Doha bị tan vỡ sau năm năm thương thảo - ngày nay cũng bắt đầu nhìn lại cục diện. Qua năm tới, đến lượt Cộng hoà Liên bang Đức sẽ là chủ tịch luân phiên của Liên hiệp Âu châu trong sáu tháng đầu năm. Tuần qua, chính quyền của Thủ tướng Angela Merkel vừa bắn tiếng là trong nhiệm kỳ của bà, Liên hiệp Âu châu có thể tìm tới một thỏa ước tự do mậu dịch liên Đại tây dương với Hoa Kỳ - Trans-Atlantic Free Trade Agreement, hay TAFTA.

Chuyện này không mới lạ vì đã từng được Hoa Kỳ đề nghị ngay sau khi Chiến tranh lạnh kết thúc và giữa hai bờ Đại tây dương, đôi bên đã có những khuôn khổ đàm phán như Trans-Atlantic Economic Partnership hay Trans-Atlantic Business Dialogue.

Bế tắc với cơ chế WTO khiến hai bên sẽ đẩy mạnh việc đàm phán này. Đức là cường quốc kinh tế Âu châu với một chính quyền mạnh hơn các chính quyền Pháp, Anh hay Ý - vì những vấn đề nội bộ của ba quốc gia này - nên việc chính quyền Merkel thúc đẩy việc thương thảo có hy vọng thành hình. Hoa Kỳ đã có thỏa ước tự do mậu dịch Bắc Mỹ - NAFTA - với  Canada và Mexico. Nếu hai khối Âu-Mỹ lại đạt thỏa ước TAFTA, WTO càng trở thành phụ thuộc. Mất tầm quan trọng.

May là ta còn có thỏa ước song phương Mỹ-Việt!

Mà có chắc không"

Đã chậm gia nhập WTO trong cảnh chợ chiều và lãnh đạo lại không kịp học bài, Việt Nam sẽ ở vào thế bất lợi.

Nói chuyện song phương với Âu châu thì sẽ được Hà Lan hỏi về vụ ABN-Amro, trong khi thầy Quảng Độ lại vừa được Giải thưởng Nhân quyền Rato của xứ Na Uy - một bậc thềm dẫn tới giải Nobel Hoà bình.

Nói chuyện với Hoa Kỳ thì quy chế PNTR vẫn chưa xong, và chưa thể xong, trong khi việc đàn áp dân chủ và nhân quyền vẫn thường xuyên được họ nhắc nhở!

Lãnh đạo Hà Nội mong dựng một show lớn trong dịp Tổng thống Bush tham dự thượng đỉnh APEC tại Hà Nội. Trong mùa tranh cử hiện nay tại Mỹ, với xu hướng bảo hộ mậu dịch đang thắng thế trong Quốc hội, nhất là bên đảng Dân chủ, thì chẳng có lý do gì Hoa Kỳ phải ưu tiên giải quyết chuyện PNTR cho Việt Nam trước các đối tác khác để Hà Nội dựng show. Đảng Dân chủ lại càng không muốn dựng show cho ông Bush!

Nếu đảng Cộng hoà còn giữ được đa số thì vấn đề nhân quyền sẽ thành chuyện lớn. Nếu đảng Dân chủ chiếm được đa số, chuyện bảo hộ mậu dịch của Hà Nội sẽ là vấn đề.

Và cái show của ông Bush tại Hà Nội sẽ là một show phát huy dân chủ của APEC.

Nhìn từ chuyện trước mắt tới chuyện lâu dài, người ta thấy ra rất nhiều rủi ro vấp ngã. Nghệ thuật Hà Nội là biết ngã cho đẹp. Như Chí Phèo.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Cuộc nói chuyện của Ông Achim Burchart - Tùy viên kinh tế tại Sứ quán Đức Hà Nội với hai người bạn của mình là Markus Vorpahl - nhà dân tộc học và Việt Nam học, Gerd Mutz, giám đốc viện nghiên cứu xã hội tại Muenchen, đã được phiên dịch viên dịch lại. Bài viết này chỉ tập hợp một phần nhỏ những nhận định quan trọng của ông cùng bạn bè
Theo tin tức báo chí trong nước, vào ngày 22 tháng 6 vừa qua tại Sài Gòn, Bộ trưởng nông nghiệp, tài nguyên các nước thành viên Hội đồng Ủy hội Mekong đã ký một thỏa thuận nhằm duy trì dòng chảy trong lưu vực sông Mekong. Theo đó, các nước Thái Lan, Lào, Kampuchia, và Việt Nam
Báo cáo của WB về Đông Á nói đến khía cạnh thiếu lạc quan là Đông Á bị tụt hậu trong nỗ lực diệt trừ tham nhũng. Và VN đứng hạng thấp trong nỗ lực ấy nếu ta đối chiếu với báo cáo về chế độ cai trị vừa công bố... Trong hai ngày 19 và 20 tại Singapore, Quỹ Tiền tệ Quốc tế IMF và Ngân hàng Thế giới có hội nghị thường niên với sự tham dự
Bỏ cả tháng trời theo dõi, vây bắt tôi, đêm 2-9, công an đã thành công mỹ mãn, đó chính là kết quả phối hợp vô cùng nhịp nhàng ăn cánh giữa công an bộ và công an cấp cơ sở - phường Đức Giang. Theo chính lời ông trưởng đồn Nguyễn Bỉnh Khiêm kể lại: Phải huy động hết lực lượng của đồn, từ trẻ đến già, gần cả tháng trời đeo bám
Điều không thể ngờ là sau hơn 30 năm quê hương ngừng tiếng súng, vẫn còn những thanh niên Việt Nam bỏ lại sau lưng mọi hạnh phúc cá nhân để đứng lên đáp lời sông núi. Càng không thể ngờ hơn nữa là sau hơn 30 năm chấm dứt chiến tranh lại có rất nhiều Cựu Chiến binh của hai bờ chiến tuyến
Đức Giáo hoàng bị khoá vào ngoặc kép khi ngoặc kép trong lời trích dẫn của ngài bị xoá... Người viết thường tránh đề cập tới đề tài tôn giáo vì với một số người, tôn giáo có những lý lẽ vượt ra ngoài lý trí. Người viết cũng không theo đạo Công giáo và nói chung vẫn cho rằng mọi tôn giáo đều bình đẳng. Nhưng lần này thì xin
Với viễn ảnh gia nhập WTO, Việt Nam có thể đi bước trước bằng cách cho phép thành lập công đoàn tự do, của tư nhân...Một khi gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới WTO, Việt Nam sẽ phải chấp nhận nguyên tắc bình đẳng giữa các doanh nghiệp, trong đó có cả sự bình đẳng về chế độ lao động và tiền lương. Việt Nam sẽ xử trí ra sao
Hoa Kỳ mới chỉ tham chiến được năm năm - và còn phải thay đổi. Ngay giữa cuộc chiến, và suốt mười ngày qua, chính quyền của Tổng thống Bush đã tung ra nhiều chiêu pháp ngoạn mục liên hệ đến hồ sơ khủng bố. Để kỷ niệm năm năm ngày Hoa Kỳ bị khủng bố tấn công - vụ 9-11 - ông Bush và các vị cộng sự đã mở chiến dịch tranh cử
Ngân hàng Việt Nam sau WTO" Theo Tầu là khôn hay khốn" Ngày mùng bốn vừa qua, để đánh dấu năm năm gia nhập Tổ chức Thương mại Thế giới WTO, Bộ trưởng Thương mại Trung Quốc tuyên bố rằng Bắc Kinh sẽ tôn trọng mọi cam kết khi gia nhập, cụ thể là sẽ mở rộng tất cả các thị trường nội địa , kể cả ngân hàng và viễn thông,
Với các chính khách, xăng dầu là chuyện quan trọng… một cách đại khái. Khi chiến sự bùng nổ tháng trước tại Trung Đông và việc Iran vờn Liên hiệp quốc như mèo con vờn chuột cống, dầu thô có lúc bốc giá tới 80 Mỹ kim một thùng. Vào mùa thiên tai bão lụt tại vùng Vịnh Mexico mà bom đạn lại tưng bừng nổ gần Vịnh Ba Tư thì xăng dầu lên giá


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.