Hôm nay,  

Chiếc Áo Thầy Tu

22/07/200700:00:00(Xem: 9898)

Mỗi lần tình cờ nghe câu nói “Chiếc áo không làm nên thầy tu”, tôi lại nghĩ về câu chuyện con cọp lông vàng trong những truyện điển tích Phật giáo.

Câu chuyện rất ngắn, rất đơn giản, nhưng đã nghe qua, người Phật tử không thể không suy nghĩ. Chuyện nói về con cọp ở một khu rừng rậm, hiểm trở, bao quanh bởi vách núi cheo leo. Con cọp có bộ lông vàng óng, rất đẹp, đẹp đến nỗi khi ánh mặt trời lên, chiếu vào bộ lông của nó thì ánh sáng đó long lanh, xuyên suốt tới nhiều dặm ! Tất nhiên, không nhà quý tộc nào không thèm thuồng có bộ áo may bằng lông của nó nên biết bao thợ săn đã tìm cách mon men tới bìa rừng với những túi tên tẩm thuốc độc, mong hạ thủ con cọp vàng để lột da đem bán. Nhưng con cọp cực kỳ bén nhạy. Nó như “ngửi” được mùi cung tên nên ít có gã thợ săn nào tới gần được, cho tới khi một thợ săn nảy ra ý nghĩ tìm một bộ ca-sa, trá hình làm vị sa-môn, ôm bình bát, thong thả đi vào khu rừng. Tất nhiên, bên trong vạt áo ca-sa đó cất dấu cung tên tẩm thuốc độc!

Quả nhiên, vì cung tên không để lộ ra ngoài nên càng lúc gã thợ săn càng đến gần được con cọp vàng. Và khi tầm gần vừa đủ ra tay thì gã nhanh nhẹn lắp tên, giương cung, nhắm ngay tim con cọp vàng mà bắn thẳng. Cọp trúng tên, gầm lên đau đớn. Trong vài giây phút cuối cùng, nó dồn hết sức mạnh lao về phía bóng người mà nó tin là vừa hãm hại nó. Tuy bị trúng tên nhưng sức mạnh của con cọp cũng đủ xô gã thợ săn ngã nhào, đủ cào, cắn, kéo kẻ đó cùng sang bên kia thế giới với nó.

Nhưng, qua ánh mắt cố nhướng lên, nó nhận ra vạt áo ca-sa.

Nó không đủ minh mẫn để hỏi, sao người mặc áo ca-sa lại hại nó, nhưng đủ sáng suốt để tự nói với nó rằng: “ Ồ, đây là một vị thầy tu. Ta thà chịu chết chứ không thể xâm phạm người này”.
Câu chuyện chấm dứt ở đây.

Trong câu chuyện này, chiếc áo có làm nên thầy tu hay không"
Có chứ! Ít nhất là đối với con cọp có gieo nhân Bồ-đề, vì nếu không, con cọp đã hạ thủ kẻ hại nó trước khi nó tắt hơi.

Nếu có những chiếc áo ca-sa không làm nên thầy tu thì người khoác áo đó chịu trách nhiệm. Ai gieo nhân gì, tất hái quả đó. Nhân và quả theo nhau như bóng với hình, như vang theo tiếng, thân bằng quyến thuộc muốn chịu tội thay nhau còn chẳng được, huống là kẻ gây nhân phủ nhận.

Đừng trách con cọp vàng ngu xuẩn không nhận ra sau lớp áo thầy tu là gã thợ săn độc ác, bởi vì con cọp chỉ nhìn chiếc áo như dấu hiệu của sứ giả Như-Lai nên lập tức dừng tâm sân hận và khởi lòng quy ngưỡng. Làm sao nó ngăn chặn và thấu hiểu hết tâm địa ác nhân" Ít nhất, sự dừng tâm sân hận cũng khiến nó ra đi nhẹ nhàng. Phút ra đi, nhẹ nhàng hay khó khăn là điều rất quan trọng với mọi loài vì chính phút giây đó, kẻ ra đi nương theo nghiệp mình mà thác sanh.

Chuyện con cọp vàng chỉ ngắn gọn, tôi lại suy nghĩ dài dòng chỉ vì tôi đang liên tưởng tới hình ảnh gần 50 nam nữ công an của thành phố mang tên Hồ Chí Minh đã từng đến Thanh Minh Thiền Viện để ngăn chặn, không cho Hòa Thượng Thích Quảng Độ tới chùa Giác Hoa dự giỗ Tổ Nguyên Thiều. Đám công an đó đã không cần che dấu sự hung hăng, lỗ mãng qua những hành động giằng co, xô đẩy vị sư già. Cuối cùng, dân chúng hai bên đường đã chứng kiến chiếc phước-điền-y đắp trên thân ngài bị đám công an xé rách toạc. Sự kiện xảy ra ngày 19 tháng 11 năm 2005 nhưng nay nhớ lại cùng với câu chuyện con cọp vàng, tôi bỗng thấy đám công an tôi chưa từng biết mặt biết tên, hiện hình là những con sói, loài thú không hề dừng lại hay nương tay trước con mồi, dù chúng đang no hay đói! Chúng chưa từng được nghe chuyện con cọp vàng. Hoặc thảng có nghe mà không thể hiểu! Thật đáng bi thiết biết bao!

“ Xa cách Phật-pháp thì ác đạo và thù oán không do đâu mà có thể giải thoát. Bỏ thân mạng này rồi chìm xuống biển khổ luân chuyển trong ba đường, trải khắp ác thú, biết bao giờ trở lại được thân người"” (*)


Hôm nay, cũng tại thành phố này, dân chúng lại thấp thoáng thấy vị sư già năm trước. Vẫn chiếc áo tu cũ kỹ khoác trên thân, nhà sư bước vào giữa vòng rào kềm tỏa những người dân lam lũ, đói khát, vật vờ như những bóng ma! Họ là ai mà bị cư xử tàn tệ, nhục nhã như thế" Thưa, họ là những ông chủ, bà chủ của chế độ Cộng Sản Việt Nam, một chế độ gọi dân là chủ và kẻ cầm quyền chỉ là đầy tớ phục vụ chủ mà thôi! Những ông chủ bà chủ đó, một ngày đẹp trời được đám đầy tớ cho biết rằng, con trâu, thửa ruộng của ông bà xin để chúng con lo toan, đừng phải nhọc lòng gì nữa. Và đám đầy tớ lo tận tình đến mức, nay trâu chẳng còn trong chuồng, nay lúa mọc chẳng được tự gặt hái vì đất, ruộng đã do đầy tớ lo toan hết!

Bao nhiêu năm rồi, người dân bị cướp đoạt tài sản" Nay, không còn gì để mất, không còn gì để sống mới liều mạng rủ nhau lết đến gõ cửa nhà đầy tớ, xin cứu xét nỗi uất ức, oan khổ này. Cơm vắt muối mè, từ quê lên tỉnh chẳng phải dễ, nhưng biết đâu, đèn trời soi xét, đầy tớ thương chủ mà trả trâu, trả ruộng.

26 ngày đã trôi qua!
26 ngày màn trời chiếu đất!
26 ngày thiếu thốn thuốc men, cơm ăn, nước uống!
26 ngày, hết mưa ướt như chuột lột lại nắng cháy đỏ thịt da!
26 ngày liên tục bị hù dọa!
26 ngày những người ngoài vòng kềm tỏa đó, đau lòng chứng kiến đồng bào bị chèn ép, đầy đọa! Đã nhiều người xỉu vì đói, rên vì bệnh. Và đám đầy tớ của dân nhìn ngay thấy cách hành động hữu hiệu để những  người khốn khổ kia phải bỏ cuộc. Đó là: ngăn chặn thực phẩm do những người từ tâm mang đến tiếp cứu. Chẳng những ngăn chặn sự tiếp tế mà chúng còn uy hiếp, bắt giam những người đến tiếp cứu với ác tâm là không ai dám đến gần những người cùng khổ kêu oan đó nữa!
Sự ngăn chặn cứu đói đó là gì" Có phải là ép dân, hoặc bỏ cuộc kêu oan hoặc chết đói hay không"""

Rõ ràng quá rồi.
Bọn tự nhận là đầy tớ của nhân dân chính là bọn CƯỚP CỦA, GIẾT NGƯỜI.
Chúng đã cướp tài sản của dân.
Chúng đang dồn dân chết đói, chết bệnh.

Thưa tất cả các vị từng ngồi ghế quan tòa trên khắp thế giới, trong những phiên tòa xử kẻ cướp của, giết người, quý vị thường tuyên án kẻ ác thế nào" Xin quý vị cho nhân dân Việt Nam được nghe một lời phán quyết theo lương tâm ông tòa, bà tòa.

Trong khi chờ đợi thì mấy trăm dân kêu oan ngồi trước văn phòng Quốc Hội II tại thành phố mang tên Hồ Chí Minh ở Việt Nam, đang chết dần vì đói, vì bệnh, vì khí hậu nghiệt ngã của trung tuần tháng bẩy này. Họ không phải chỉ là mấy trăm đang hiện diện mà là đại diện cho mấy ngàn, mấy vạn, mấy triệu những người không thể còn có phương tiện gì lết tới nơi tụ họp được.

Làm sao để họ có thể đứng vững mà kêu oan"
Làm sao để những tiếp tế cấp thiết đến được tay họ"

Chúng con cầu mong được thấy những Trưởng tử Như-Lai mang hạnh Vô-úy, vì đại nguyện cứu độ chúng sanh, không sợ hãi trước bạo lực. Chính những vị đó mới có thể dõng mãnh đi vào giữa rừng đao núi kiếm mà cứu độ chúng sanh khổ lụy.
Trong cùng tận oan khổ này, con mắt chúng sanh, dẫu vô minh đến đâu cũng nhìn ra chiếc áo có làm nên thầy tu hay không"
Chúng con ấm lòng thấy GHPGVNTN đã có mặt.

Chúng con ấm lòng thấy quý Linh mục Giáo Hội Công Giáo đã lên tiếng.
“Nguyện xin mười phương tận hư không giới, tất cả Chư Phật, Chư Đại Bồ Tát, đem những năng lực vô lượng vô biên tự tại không thể nghĩ bàn, không trái với thề xưa, không trái với nguyện xưa mà bố thí cho tất cả chúng sanh trong bốn loài, sáu đường, cùng khắp mười phương, từng tạo ra vô lượng vô biên tội ác, nay biết sám hối, cải vãng tu lai, những tội đã làm, nguyện xin diệt trừ; những tội chưa làm, thề không làm nữa. Nguyện xin tất cả Chư Phật trong mười phương, dùng bất khả tư nghị, tự tại thần lực gia tâm cứu hộ, thương xót nhiếp thọ, khiến tất cả chúng sanh tức thời giải thoát khổ não” (*)

NAM MÔ QUAN THẾ ÂM BỒ TÁT, nghe tiếng kêu thương, ngài liền cứu khổ.
NAM MÔ HƯ KHÔNG TẠNG BỒ TÁT, bằng tâm từ bi, diệt bao tội lỗi.
NAM MÔ TÁT ĐÀ BÀ LUÂN BỒ TÁT, một lòng vì Đạo, ngài hằng quên mình.
NAM MÔ CỨU THOÁT BỒ TÁT, giữa chốn tai ương, ngài phá tan nguy ách.
NAM MÔ A DẬT ĐA BỒ TÁT, biển lượng từ-bi, ngài che chở chúng sanh.
Xin một niệm, cảm mười phương Phật.
Xin một lạy, đoạn trừ vô lượng oan khiên.

Diệu Trân
(Như-Thị-Am, mùa Vu Lan 2007)
(*) Sám pháp Lương Hoàng Sám, dịch giả: Thích Viên Giác

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Xứ An Nam vốn mang tiếng là chậm tiến. Mãi đến thế kỷ thứ 21 vẫn chưa làm được cái đinh vít. Vậy mà chỉ qua một đêm là ông Vượng biến cái đất nước (“bốn ngàn năm hồn chửa tỉnh”) này thành ngay cái công xưởng sản xuất xe hơi cho toàn thế giới. Thực là một “kỳ tích” theo như nguyên văn cách dùng chữ của T.T Nguyễn Xuân Phúc
Ba nền kinh tế lớn nhất toàn cầu hiện là Mỹ-Trung-Âu. Theo cách hiểu thông thường thì Hoa Kỳ gắn liền với Tư Bản và thị trường tự do (free market), Âu Châu với nền Dân Chủ Xã Hội (Social Democracy) còn Trung Quốc với Chuyên Chế Tư Bản (Authoritarian Capitalism.) Ba mô hình này không chỉ đơn thuần về kinh tế mà còn liên quan đến tổ chức nhà nước và xã hội (dân chủ, độc đảng, bình đẳng v.v…), cũng như đang tranh đua ráo riết để trở thành hình mẫu chinh phục phần còn lại của thế giới chọn lựa noi theo, cho nên phần dưới đây sẽ tìm hiểu sự khác biệt giữa 3 mô hình nói trên.
Theo sau Thượng Viện, dự luật cứu trợ kinh tế 1,900 tỉ đô la cuối cùng đã được Hạ Viện Hoa Kỳ thông qua tuần này trong mục đích trực tiếp giúp đỡ người dân và vực lại nền kinh tế Hoa Kỳ bị ảnh hưởng nặng nề bởi đại dịch Covid-19. Đạo luật American Rescue Act sẽ là nghị trình phát triển kinh tế lớn và quan trọng bậc nhất của tổng thống Joe Biden trong nhiệm kỳ của ông.
Và gần đây, đảng cộng sản của Hồ, nay với Nguyễn Phú Trọng đầu đảng, đang đêm đã cho 3000 công an, võ trang cực mạnh, hành quân tấn công và thôn xóm Đồng Tâm, giết ngay trên giường ngủ nhơn dân vô tội, bắt đi 29 người, xử tử hình 2 người . Tất cả chỉ vì mọi người không chịu để cho họ cướp đất đem bán.
Tháng 3 năm 2021, nhận được bài viết của nhà văn Tiểu Tử ở Pháp. Năm nay ông đã 91 tuổi nhưng vẫn còn minh mẫn viết lách. Ông tốt nghiệp kỹ sư tại Marseille, Pháp năm 1955. Ông về Việt Nam, dạy tại trường trung học Pétrus Trương Vĩnh Ký niên khóa 1955-1956. Tháng 10 năm 1956, ông vào làm việc tại hãng xăng Shell Việt Nam cho đến ngày 30 tháng 4 năm 1975. Năm 1979, ông vượt biên và định cư tại Pháp.
Joe Biden thành công trong việc chống Trung Quốc tuỳ thuộc vào sự hồi phục kinh tế quốc nội, ủng hộ của dân chúng theo phe Trump và tạo thêm niềm tin cho đồng minh. Dù có khả năng đứng đầu về công nghệ chế biến, nhưng Trung Quốc không thể qua mặt Mỹ về nghiên cứu và phát triển công nghệ thông tin, sinh học và kỹ thuật số.
Sự thật bảo các người đang xét xử điều gì vậy? Nhìn nè dấu đạn đây nè người ta bắn tôi máu chảy lênh láng,… Công an đã nắm chặt tay mẹ lôi về ghế ngồi. Mẹ vùng ra, mẹ leo đứng cả lên ghế, lớn tiếng chất vấn hội đồng xét xử “tại sao có pháp luật mà không thi hành”. Nhưng rồi, như cái kết chúng ta đã biết - sự thật bị bức tử, mẹ bị đuổi ra ngoài, sự thật bị lôi ra ngoài.
Xin cùng chúng tôi cất lên tiếng nói của những phụ nữ Việt Nam tranh đấu trong dịp Ngày Phụ Nữ Quốc Tế. Chúng tôi khuyến khích các chính quyền nước ngoài và những hội đoàn làm áp lực với chính quyền Việt Nam, bắt buộc họ đối xử tử tế hơn với các nữ tù nhân, chẳng hạn như bảo đảm giờ giấc thăm viếng và tôn trọng chính luật lệ của họ về sự bắt bớ những người đàn bà có con nhỏ, và trao trả tự do cho tất cả các nữ tù nhân vô điều kiện.
Tình trạng “tự diễn biến” và “tự chuyển hóa” trong đảng Cộng sản Việt Nam đã diễn ra từ thời khóa VII, sau sự tan rã của khối Cộng sản Liên bang Sô Viết năm 1991. Sau 30 năm, cho đến bắt đầu khóa đảng XIII (2021-2026), tình trạng này không những vẫn diễn tiến mà còn nghiêm trọng hơn bao giờ hết, vì suy thoái tư tưởng đã lan qua Quân đội và Công an.
Tiền là thế đấy! Khổ lắm, nhưng chẳng ai chịu từ bỏ cái khổ này. Ai cũng muốn “gánh khổ “cho kẻ khác, vì có quá nhiều kẻ muốn “ gánh cái khổ” cho dân nên dân khổ rạc khổ rài, khổ dài khổ mãi.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.