Hôm nay,  

Không Sợ Hãi!

11/07/202517:40:00(Xem: 2365)
Ontario Surgery center
Cảnh sát di trú (ICE) rượt bắt một người thợ làm vườn khiến ông phải chạy vào bên trong trung tâm trú ẩn. Người đàn ông tội nghiệp, sợ hãi bám chặt cánh cửa phòng khám.



Sáng thứ Sáu 11/7, Tom Homan, “trùm biên giới” của chính quyền Donald Trump nói trên đài truyền hình Fox News: “Hãy nghe đây, quý vị cần phải hiểu rằng, cảnh sát di trú ICE và cảnh sát biên phòng không cần có lý do chính đáng để bước đến trước mặt một ai đó, tạm giữ họ và tra hỏi họ. Không cần lý do xác đáng. Chỉ cần nghi ngờ hợp lý.”

Câu nói ngắn gọn, nhưng chứa đầy lời lẽ đe dọa.

Một ngày trước đó, câu chuyện xảy ra ở trung tâm phẫu thuật Ontario Advanced Surgery Center lan truyền trên mạng xã hội. Cảnh sát di trú (ICE) rượt bắt một người thợ làm vườn khiến ông phải chạy vào bên trong trung tâm trú ẩn. Người đàn ông tội nghiệp, sợ hãi bám chặt cánh cửa phòng khám.

Nhóm ICE to lớn, khỏe mạnh, che kín mặt, dùng hết sức để kéo người đàn ông này ra khỏi bức tường, mảng bám víu cuối cùng mà ông có. Lúc đó, những nhân viên phòng khám, trong trang phục y khoa, đã cố gắng bảo vệ người thợ làm vườn. Một nữ nhân viên dùng người che chắn cho người đàn ông. Cô cố gắng không để cho tay của mình chạm vào các nhân viên công lực. Cô hiểu mình sẽ lâm vào tình cảnh nguy hiểm thế nào nếu “vô tình” để xảy ra va chạm cơ thể với lực lượng “dưới một người trên vạn người” này.

“Thả ông ấy ra. Mấy ông không có trát tòa,” cô vừa nói, vừa dang tay đứng chắn trước người di dân. “Thả ông ấy ra. Mấy ông phải ra khỏi đây.”

Bộ Nội An (DHS) đăng trên trang mạng X cho biết lúc đó ICE đang cố bắt giữ hai người đàn ông ở Mỹ “bất hợp pháp” thì một trong hai người đó bỏ chạy. Người đàn ông đó chạy vào OASC. Ông đến từ Honduras, 30 tuổi. DHS cáo buộc nhân viên OASC “tấn công nhân viên công lực” và cố cản trở ICE bắt giữ người.

Theo AP, các nhân viên đã gọi cảnh sát, gọi đó là một cuộc bắt cóc. Nhưng đây là thời đại mà cuộc gọi cảnh sát không giúp được cho họ. Javier Hernandez, giám đốc điều hành tổ chức ủng hộ người nhập cư Inland Coalition for Immigrant Justice, cho hay, người thợ làm vườn đến từ Honduras cũng bị bắt đi và họ không biết ông đang ở đâu. “Ông ấy đi làm kiếm tiền gửi về Honduras giúp chữa bệnh cho mẹ,” Hernandez nói.

Cũng trong ngày hôm đó, 10/7, Thống Đốc Gavin Newsom của California đăng lại đoạn video phóng sự của đài KTL5, “những đứa trẻ, người biểu tình chạy trốn súng hơi cay từ cuộc bố ráp di dân, khóc trên điện thoại vì mẹ của họ đã bị bắt đi ngay trên cánh đồng.” Trên video, cánh đồng có vẻ như đang đến mùa thu hoạch hỗn loạn kẻ khóc người chạy. Khói đạn hơi cay bay mịt mù. Ai không biết chuyện sẽ dễ dàng nghĩ đến một thành phố đang có chiến tranh, và người dân phải chạy loạn.    

Chưa hết, cũng hôm đó, ở San Diego, bà Barbara Stone, một phụ nữ Mỹ 71 tuổi, bị ICE còng tay, giam giữ 8 giờ đồng hồ khi bà đến tòa án để quan sát và ghi lại cảnh bắt giữ tùy tiện ngay tại phiên tòa di trú. Bà Ruth Mendez, một tình nguyện viên của tổ chức Detention Resistance, cho biết ghi lại những hình ảnh bắt giữ ở tòa di trú là quyền hợp pháp, quyền hiến định trong Tu Chính Án Thứ Nhất.

Ngày 20/5/2025 là ngày đầu tiên lực lượng ICE được quyền đột kích bắt giữ người tại Tòa án Di trú San Diego. Chỉ hai ngày sau đó, dọc theo hành lang của tòa di trú là các tình nguyện viên, thành viên cộng đồng và những người phản đối hành động bắt bớ vô cớ của ICE. Mỗi ngày, họ đến tòa, ghi chép lại những vụ bắt giữ, ghi lại thông tin để liên lạc khẩn cấp, cho những người bị giam giữ biết rằng họ không đơn độc. Bà Barbara Stone, người bị ICE còng tay giam giữ là một trong những tình nguyện viên này.

Theo NBC7, bà Barbara Stone chưa bị buộc tội, nhưng gia đình cho biết ICE đã thu giữ điện thoại của bà.

Bà Ruth Mendez nói: “Nỗi sợ hãi thật sự hiện hữu ở đây. Những người tình nguyện xuất hiện hôm nay biết rằng có thể chính chúng tôi cũng sẽ bị bắt giữ.”

Nếu lời tuyên bố trên truyền hình của sa hoàng biên giới Tom Homan là một lời đe dọa trực tiếp, đánh thẳng vào những người đang cố gắng bảo vệ các di dân, thì việc vô cớ bắt giữ những tình nguyện viên như bà Barbara Stone là những tác động vô hình gây ra sự sợ hãi. Chính quyềnn Donald Trump muốn cho người dân thấy kết quả của sự phản kháng – dù đó là sự phản kháng đòi hỏi thực thi pháp luật công bằng, chính đáng.

Vào đúng ngày Lễ Độc Lập, tại tiệm rửa xe Santa Palm số 8787 Đại lộ Santa Monica, West Hollywood, California, những người đàn ông đã làm việc ở đó 30 năm bị ICE đột kích và bắt đi. Các đặc vụ đợi chủ tiệm đi vệ sinh, rồi chặn lối vào. Bốn nhân viên bị bắt giữ. Một cuộc bắt cóc đúng nghĩa.

“Tại sao? Bố tôi không phải là tội phạm. Ông ấy đang làm việc tại một tiệm rửa xe,” con trai của một trong những người đàn ông bị bắt giữ nói với NBC News. Không ai trong gia đình biết lực lượng ICE đã đưa người thân của họ đi đâu.

Người chủ tiệm rửa xe không thể tin vào những gì vừa xảy ra. Khi ông bước ra ngoài thì ICE đã rời đi cùng với bốn nhân viên của ông. Tất cả xảy ra chớp nhoáng. Nhanh như những giá trị lâu năm của nước Mỹ đã bị tẩy xóa trong sáu tháng qua.

Trong kỳ nghỉ lễ cuối tuần vừa qua, Donald Trump đã viết một bài đăng “CẢM ƠN!” trên Truth Social rất xúc động gửi đến lực lượng ICE. Tổng thống thấu hiểu những áp lực công việc của họ và hứa sẽ có sự hỗ trợ. Dự luật chi tiêu của Đảng Cộng hòa mà ông ta ký vào ngày Lễ Độc Lập đã cung cấp cho cơ quan này “TẤT CẢ Kinh phí và Nguồn lực mà ICE cần để thực hiện Chiến dịch Trục xuất Hàng loạt Lớn nhất trong Lịch sử,” theo những gì Trump viết.

“Nhưng người Mỹ nên biết rằng đây chính là cách tiền thuế của họ bị chi tiêu, và đó thực sự là một điều đáng xấu hổ. Những người thực sự đang chịu đau khổ chính là những người đang xin tị nạn,” Ruth Mendez đáp lại.

Donald Trump đã ký thành luật dự luật OBBB. Đảng Cộng Hòa của Quốc Hội đã đồng ý thông qua $160 tỷ cho vấn đề biên giới và nhập cư, một ngân sách cao hơn cả ngân sách cho lực lượng Thủy Quân Lục Chiến Hoa Kỳ. Lực lượng ICE giờ đây là cơ quan thực thi pháp luật liên bang lớn nhất của quốc gia, lớn hơn FBI, lớn hơn DEA. ICE sẽ bổ sung thêm khoảng 10.000 nhân viên vào 20.000 người hiện đang làm việc trên đường phố. Ngân sách hàng năm cho việc giam giữ di dân sẽ tăng từ $3,4 tỷ lên $45 tỷ cho đến cuối năm 2029.

Với số ngân sách khổng lồ này, số người mặc thường phục, mang khẩu trang sẽ dày đặt trên đường phố. Người lao động tay chân, thợ hồ, người làm vườn, các bà nội trợ, những người làm nông trại, ngay cả có thể chính chúng ta, sẽ bị bắt giữ bất cứ lúc nào mà “không cần lý do chính đáng.”

Diễn đàn Reddit về chủ đề di dân đặt ra một lo lắng: Với số ngân sách ICE hiện có cho đến cuối năm 2029, thì ở bất cứ nơi nào diễn ra cuộc bầu cử giữa kỳ 2026, hoặc bầu cử tổng thống 2028, lực lượng bịt mặt đều có thể xuất hiện và bắt giữ người “một cách hợp pháp.” Theo bà Ruth Mendez, thông điệp của lực lượng ICE dưới chính quyền Trump rất đơn giản, đó là “chúng ta nên sợ hãi để quay trở lại và làm công việc mình đang làm.” Làm một công dân bình thường, im lặng, nhắm mắt, quay lưng trước những gì đang diễn ra trong xã hội. Đó là những gì chính quyền hiện tại mong muốn chúng ta nên làm.

Thế nhưng, chính những nhân viên bình thường ở phòng phẫu thuật Ontario Advanced Surgery Center, những tình nguyện viên như bà Barbara Stone, bà Ruth Mendez vẫn cho chúng ta một niềm tin rằng, đâu đó trong xã hội đầy hỗn loạn hiện nay, vẫn còn có những con người sẵn sàng đứng lên đứng về lẽ phải.

Kalynh Ngô

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hàng năm, mỗi độ gió đông về mang theo không khí se se lạnh, thì sao đêm bừng sáng hơn, làm cho gió cũng phải dịu dàng, dễ thương hơn. Và nơi hải ngoại cộng đồng người Việt bắt đầu rộn ràng chờ đón mùa lễ đẹp nhất trong năm – Mùa Giáng Sinh, để chào đón Chúa giáng trần.
VVNM 2025 đánh dấu cột mốc 25 năm thành lập giải thưởng văn học lâu đời nhất của người Việt hải ngoại, lồng trong lịch sử 50 năm người Việt tị nạn. Trong hơn 14,600 trang sách là những câu chuyện của đủ loại ký ức, cảm xúc, có đủ cay, đắng, ngọt, bùi. Có những mất mát; chia xa, có những đoàn viên, thành tựu.
Khách yêu nhạc từ Việt Nam từng biết đến chương trình Vietnam Idol và các ca sĩ đoạt giải qua các năm mà trong đó nam ca sĩ Quốc Thiên là người lãnh giải nhất năm 2008. Quốc Thiên nổi bật trong kỳ thi nhờ giọng ca thật mạnh và đặc biệt trầm ấm. Anh có vẻ sở trường và trình bày thật xuất sắc nhiều bài tình ca, tuy nhiên trong thời gian đầu, hình ảnh một ca sĩ nghiêm nghị, chững chạc có vẻ không thích hợp với anh nên anh đã không thu hút khán giả cho lắm. Ý thức điều đó, Quốc Thiên đã “lột xác”, thay đổi cả từ diện mạo đến cách trình bày, tiếp cận khán giả trên sân khấu và trong rạp. Quốc Thiên đã được khán giả ưu ái đặt cho hỗn danh “Dì Lệ” khi anh bắt đầu thi thố tính chất hài hước, dí dỏm với hơi hướm tưng tửng khiến khán giả cảm thấy gần gũi hơn với anh.
Pechanga Resort Casino mang đến số tiền mặt và EasyPlay khổng lồ trong tháng 12 này với chương trình Xổ Số Triệu Đô Ngày Lễ. Để có cơ hội trúng thưởng, khách thăm chỉ cần đăng ký thẻ Pechanga Club, chơi các máy kéo hoặc bài bàn yêu thích của mình trong tháng 12, rồi đến sòng bài vào mỗi thứ Bảy trong suốt tháng để kích hoạt vé số và xem liệu tên mình có nằm trong danh sách người chiến thắng.
Vào lúc 10 giờ sáng Chủ Nhật ngày 23 tháng 11 năm 2025, tại hội trường Westminster Civic Center số 8200 Westminster Blvd, Thành Phố Westminster. Hội Sinh Viên UCLA (Việt Nammse Community Health At UCLA) đã tổ chức Hội Chợ Y Tế miễn phí. Tiếp xúc với Cô Tracy Nguyễn BS. Nhi Khoa, Phó Chủ Tịch Ngoại Vụ Hội Sinh Viên UCLA, Trưởng ban tổ chức Hội Chợ Y Tế 2025 được cô cho biết: “Liên tục trong 20 năm qua hội đã tổ chức mỗi năm 3 lần hội chợ Y Tế để giúp cho đồng hương cũng như cư dân không có điều kiện khám chữa bệnh, lần nầy là lần thứ 3 của năm 2025. Tham gia hội chợ Y Tế kỳ nầy có hàng trăm Bác Sĩ, Nha Sĩ, Dược Sĩ, chuyên viên kỹ thuật và Sinh Viên các ngành.”
Sau hơn nửa năm chuẩn bị, buổi Hội ngộ Quân Y-Nha-Dược sĩ đã được tổ chức ngày chủ nhật 09/11/2025 tại nhà hàng Sea Palace, Anaheim, California. Khởi đầu từ việc thành lập Diễn đàn Cựu Sinh Viên Quân Y Hiện Dịch năm 1970, nhóm đã nối kết được và mở rộng mối dây liên lạc giữa các y-nha-dược sĩ hiện dịch (tình nguyện chọn con đường binh nghiệp từ khi còn là sinh viên) trong Quân lực VNCH. Trong những năm qua, đôi lần có những kỳ đại hội Y Nha Dược, nhưng năm nay, để ghi dấu 50 năm kể từ ngày phải ly tán, Diễn Đàn CSV/QYHD đã dự trù tổ chức một buổi Hội ngộ rộng lớn, mang ý nghĩa đặc biệt.
Triển lãm và hội thảo kết thúc vào chiều ngày Chủ Nhật 23/11/2025, nhưng dư âm của nó chỉ mới bắt đầu. Khắp nơi trên mạng xã hội, những bài tường thuật, những mẩu đối thoại được mở ra.
Hiểu rõ về bảo hiểm, quyền lợi và cách sử dụng dịch vụ y tế là điều cần thiết để mỗi người có thể chủ động hơn trong hành trình chăm sóc sức khỏe cho bản thân và gia đình.
Hội Đồng Hương Quảng Nam Đà Nẵng do Giáo Sư Đoàn Ngọc Đa làm Hội Trưởng cùng các thành viên trong Ban Chấp Hành, Ban Cố Vấn sau nhiều phiên họp đã đứng ra vận động với đại diện các trường Trung Học Quảng Nam, Quảng Tín, Đà Nẵng và thân hữu tổ chức ngày Hội Ngộ Liên Trường 2025, đây cũng là dịp để tưởng niệm 50 năm sau biến cố 30 tháng 4 năm 1975.
Vào mùa lễ Giáng sinh năm nay, Thành phố Garden Grove mang đến cộng đồng chương trình ‘Winter in the Grove’, sẽ được tổ chức vào ngày Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2025, từ 3:00 giờ chiều tới 7:00 giờ tối, tại khuôn viên Village Green Park, địa chỉ 12732 Main Street.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.