Hôm nay,  

Sông Núi Thì Thầm …..

21/07/200500:00:00(Xem: 6498)
Một bài thơ dài, tựa đề rất ngắn: "Tĩnh thất" của thầy Tuệ Sỹ gồm 32 tiểu đoạn, 127 câu đủ loại, đọc mệt nghỉ (phải đọc chậm, khi mệt, nghỉ, mới nên đọc tiếp). Riêng tôi, không nhớ đã nghỉ mấy chặng khi thăm Tĩnh-thất của thầy. Chỉ biết, khi cửa Tĩnh- thất khép lại sau bước chân qua, tôi nhận ra mình vẫn đang bị cuốn hút vào một câu, ở tiểu đoạn 4: "Gió ở đâu, mà sông núi thì thầm". Tôi có những cảm xúc rất lẩn thẩn, chính tôi còn không biết từ đâu. Tôi chỉ có thể nói rằng những cảm xúc đó mãnh liệt lắm, sức bật của chúng đôi khi khiến tôi ngồi lặng hàng giờ, chỉ sợ nhúc nhích, chúng sẽ tan ! Có lần, các bạn đạo lên án rằng, như thế là tôi sống trong mộng. Ô hay, cái gì là mộng, gì là thực khi chính cuộc đời tưởng thực này chỉ là cơn đại mộng !
Câu thơ này, ẩn chứa gì mà như con nước xoáy " Tôi không lối ra, đành cùng với gió, qua đồng cỏ, qua rừng trăng, qua suối cạn, qua đồi cao, tới chân núi …. Gió ngừng lại, tôi ngẩn ngơ. Theo vách đá, như trong mơ, tôi men về Trường Sơn; và thấp thoáng, tôi thấy một bóng gầy khắc khổ, mong manh trong bộ áo nhật bình 4 vạt úa mầu gỗ mục. Thầy đứng im lặng trên đỉnh tuyết. Tôi dừng lại, thở một hơi thật dài. Gió Trường Sơn no đầy buồng phổi, tôi tự tin, theo vách đá mà bước, như con ong say mật lần theo hướng gió mong tìm tới bông hoa đang tỏa hương kỳ diệu. Đường lên Yên Tử có nao nức như vậy không, chỉ Thiền-sư Hương Vân biết được mà thôi, dẫu ngài có chia xẻ với nhân gian cũng chỉ là giới hạn vì mỗi chúng sinh đều có một góc riêng, rất riêng, riêng đến mức chính chúng sinh đó, nếu không tự nhìn mình sâu sắc cũng không nhận được ! Như tôi đang không rõ tôi lần theo bước chân thầy để tìm gì " Câu thơ đang dẫn tôi đi có là một phần lời đáp không " Có thể lắm, tôi muốn đảnh lễ thầy để xin thầy nói cho nghe, lời sông núi thì thầm. Chắc hẳn thầy đã nghe được lời gọi thiêng liêng ấy.
Men vách núi, giòng nhạc symphony quấn quýt chắp cánh cho tôi tìm dấu chân thầy:
"Cho tôi một hạt muối tiêu
Bờ môi em nhạt nắng chiều lân la
Tôi đi chấn chỉnh sơn hà
Hồng rơi vách đá mù sa thị thành"
Âm thanh dương cầm thánh thót lời tạ từ, quấn quýt giòng vĩ cầm mời gọi hối hả. Đi. "Tôi đi chấn chỉnh sơn hà" vì cờ hồng đã mù sa thị thành. Thầy khẳng định rõ ràng ngay như thế, không quanh co dấu diếm. Hành trang ư " Chỉ xin em một hạt muối tiêu. Hạt muối, vật tưởng quá tầm thường mà chính là sức sống. Muối tan trong nước sẽ không nhìn thấy muối nữa nhưng nước ấy, có giọt nào không mặn vị muối pha " Với tấm lòng tải đạo cứu đời, thầy xuống núi:
"Đến đi vó ngựa mơ hồ
Dấu rêu còn đọng trên bờ mi xanh"
Nghìn năm trước lên núi
Nghìn năm sau xuống lầu
Hạt cải tròn con mắt
Dấu chân người ở đâu ""
Giòng nhạc quyện vào lời thơ, từ nhịp ¾, chuyển sang 2/4 rồi bất ngờ trở lại ¾, không theo luật lệ gì cả, nhưng nhạc như đã ôm lấy thơ; tiếng harp rơi trên từng sợi tây-ban-cầm, rưng rưng niềm thương cảm "Dấu rêu còn đọng trên bờ mi xanh". Tơ rung đó, thật nhẹ thôi, giòng vĩ cầm đã mời gọi:
"Nghìn năm trước lên núi
Nghìn năm sau xuống lầu"
Bồ Tát hóa thân nên buồn nỗi buồn thế nhân, bước vào cõi ta-bà phiền não giăng tơ:
"Ta không buồn
Có ai buồn hơn nữa"
Người không đi,
Sông núi có buồn đi"
Tia nắng mỏng soi mòn khung cửa
Để ưu phiền nhuộm trắng hàng mi"
Bồ Tát nhiếp tâm. Tiếng sáo, hay ca-lăng-tần-già cùng tưới mưa cam lộ mát lạnh giòng suối ngợi ca cánh cửa Không hé mở:
"Ta lên bờ,
Nắng vỗ bờ róc rách
Gió ở đâu mà sông núi thì thầm"
Kìa bóng cỏ nghiêng mình che hạt cát
Ráng chiều xa, ai thấy mộ sương dầm""
Đây rồi ! Sáo và O'boe, hai âm thanh cao và trầm quyện vào nhau bật lên hình ảnh động mà tĩnh, nhu mà cương, lặng lẽ mà quyết liệt. Sông núi tuy chỉ thì thầm nhưng là tiếng gọi ngàn năm khẩn thiết. Khi sông núi lên tiếng gọi, thuyền sẽ ra khơi:
"Thuyền ra khơi, có mấy tầng tâm sự"
Nắng long lanh, bóng nước vọt đầu ghềnh"
Rồi Bồ Tát hòa nhập vào khổ lụy chúng sinh:
"Lời rao trong ngõ hẻm:
Đồng hồ điện! Cầu giao! Công tắc!

Những lời rao chợt đến, chợt đi
Một trăm năm mưa nắng ra gì
Cánh phượng đỏ đầu hè, ai nhặt""
Tôi dừng lại bên vách núi. Mây xuống thấp, rừng cây mờ trong sương, nhòa nhạt bóng hình bao triệu sinh linh quay cuồng trong khổ nạn. Áo nhật bình biến mất trong giòng cuồng lưu; không nhìn thấy nữa, nhưng tôi biết thầy còn đó vì trong tôi, niệm Quán Âm vừa khởi "Ưng dĩ trưởng giả, cư sĩ, tể quan, bà-la-môn, phụ nữ, thân đắc độ giả, tức hiện trưởng giả, cư sĩ, tể quan, bà-la-môn, phụ nữ thân nhi vị thuyết pháp …." Bồ Tát lại hóa thân:
"Lão già trên góc phố
Quằn quại chiều mưa giông
Áo lụa gầy hoa đỏ
Phù du rụng xuống giòng …
Tiếng muỗi vo ve
Người giật mình tỉnh giấc
Ngoài xa kia
Ai đang đi"
Nước lũ tràn
Em nhỏ chết đuối
Tôi ngồi trên bờ
Vuốt ngọn cỏ mơ !"
Đó chỉ là nhục nhãn của thế nhân nhìn Bồ Tát. Chư Phật thị hiện thế gian chỉ vì một mục đích duy nhất là Khai, Thị, Ngộ, Nhập, Phật tri kiến; Bồ Tát thị hiện ta-bà chỉ để cứu vớt chúng sanh, nên mây vừa tan, tôi thấy lại ngay vạt áo nhật bình. Thầy vẫn đó, cùng chúng sanh, tay áo rộng phất phơ loang ánh thép lằn gươm Bát-nhã:
"Anh đi để trống cụm rừng
Có con suối nhỏ canh chừng sao Mai
Bóng anh dẫm nát điện đài
Ôi nỗi buồn
Thần tiên vĩnh cửu
Nhớ luân hồi
Cát bụi đỏ mắt ai"
Cát bụi ta-bà mù mịt lúc Bồ Tát vào đời, như lửa địa ngục rực sôi khi Địa Tạng vương phát đại nguyện. Bồ Tát đói khi chúng sinh đói, Bồ Tát ngồi tù khi chúng sinh bị xích xiềng, Bồ Tát nguyện chết khi chúng sinh không còn đường sống …. Khi tôi leo tới đỉnh Trường Sơn, thầy không còn đó nữa ! Nhưng Trường Sơn bỗng nhiệm mầu như ngày nào pháp hội Linh Thứu chưa tan. Tôi nghẹn ngào mà hoan lạc, tôi tức tưởi mà vững tin. Bóng áo nhật bình trong chấn song tù vẫn tự tại như cánh hạc trong sương mênh mông:
"Lặng lẽ nằm im dưới đáy mồ
Không trăng không sao mộng vẩn vơ
Tại sao người chết, tình không chết"
Quay mấy vòng đời, môi vẫn khô"
Khi người chết mà tình không chết thì:
"Nghìn năm sau
Trong lòng đất sâu
Thắm hạt mưa rào
Giọt máu đổi mầu"
Tôi thẫn thờ xuống núi. Qua gió rừng, giòng nhạc réo rắt âm hưởng symphony thiết tha cung bực ¾ quyện sáo chiều, sương rơi, lời Bồ Tát nhắn nhủ người phương xa:
"Người đi đâu bóng hình mòn mỏi
Nẻo tới lui còn dấu nhạt mờ
Đường lịch sử
Bốn nghìn năm dợn sóng
Để người đi không hẹn bến bờ"
Mười lăm năm Bồ Tát trong ngục tối là mười lăm năm ánh sáng tỏa năm châu, không chỉ với dân tộc Việt Nam trên đỉnh Trường Sơn. Ánh sáng đó đã gõ cửa tam thiên đại thiên thế giới, mở ra chân trời của muôn bàn tay búp sen chắp lại, hướng về trời Nam, ngưỡng phục và đảnh lễ vị thiền sư gầy gò khắc khổ trong bộ áo nhật bình bạc phếch, CHƯA TỪNG NGƯNG THUYẾT PHÁP BẰNG CHÍNH BẢN THÂN MÌNH. Chính ánh sáng nhiệm mầu đó đã mở tung cửa ngục. Thầy bước ra, thanh thản như khi bước vào, nhưng giòng nhạc thì không kìm giữ được niềm hân hoan khi đón thầy trở về am thất. Âm thanh vút lên như muốn vượt rừng, băng suối, lên núi, qua sông, báo tin:
"Ơ kìa, nắng đỏ hiên chùa
Trăng non rỏ máu qua mùa mãn tang
Áo thầy bạc thếch bụi đường
Khói rêu ố nhạt vách tường dựng kinh"
Bồ Tát tụng Bát Nhã "…. Không có không không, không thêm không bớt, không sạch không dơ, không lớn không nhỏ, không trong không ngoài …..", thế nên, Bồ Tát vẫn an nhiên hành Bồ-tát-đạo, dù tang thương biến đổi, tiếng chuông-tâm không dứt, tiếng mõ-hồn không lơi:
"Ơi người cắt cỏ ở bên sông
Nước cuộn ngoài khơi có bận lòng
Phấn liễu một thời run khóe mọng
Hương rừng mờ nhạt rải từng không"
Trên sườn đồi mờ sương, vạt áo nhật bình lại bay bay trong gió, như chưa từng rời xa chúng sinh đau khổ. Thầy cúi xuống, đôi tay gầy mở rộng, lại sẵn sàng hứng hết cuồng phong. Nhạc thiết tha theo làn khói, chở mênh mang diệu âm của cả đất trời mà đảnh lễ Người vào đời bằng từ tâm Bồ Tát
"Khói ơi, bay thấp xuống đi
Cho ta nắm lại chút gì thanh xuân
Ta đi trong cõi Vĩnh hằng
Nhớ tàn cây nhỏ mấy lần rụng hoa"

Diệu Trân
(Theo bước chân Thiền-sư Tuệ Sỹ qua bài thơ "Tĩnh-thất", nhạc sỹ Trần Quan Long viết thành ca khúc)

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Hàng năm, mỗi độ gió đông về mang theo không khí se se lạnh, thì sao đêm bừng sáng hơn, làm cho gió cũng phải dịu dàng, dễ thương hơn. Và nơi hải ngoại cộng đồng người Việt bắt đầu rộn ràng chờ đón mùa lễ đẹp nhất trong năm – Mùa Giáng Sinh, để chào đón Chúa giáng trần.
VVNM 2025 đánh dấu cột mốc 25 năm thành lập giải thưởng văn học lâu đời nhất của người Việt hải ngoại, lồng trong lịch sử 50 năm người Việt tị nạn. Trong hơn 14,600 trang sách là những câu chuyện của đủ loại ký ức, cảm xúc, có đủ cay, đắng, ngọt, bùi. Có những mất mát; chia xa, có những đoàn viên, thành tựu.
Khách yêu nhạc từ Việt Nam từng biết đến chương trình Vietnam Idol và các ca sĩ đoạt giải qua các năm mà trong đó nam ca sĩ Quốc Thiên là người lãnh giải nhất năm 2008. Quốc Thiên nổi bật trong kỳ thi nhờ giọng ca thật mạnh và đặc biệt trầm ấm. Anh có vẻ sở trường và trình bày thật xuất sắc nhiều bài tình ca, tuy nhiên trong thời gian đầu, hình ảnh một ca sĩ nghiêm nghị, chững chạc có vẻ không thích hợp với anh nên anh đã không thu hút khán giả cho lắm. Ý thức điều đó, Quốc Thiên đã “lột xác”, thay đổi cả từ diện mạo đến cách trình bày, tiếp cận khán giả trên sân khấu và trong rạp. Quốc Thiên đã được khán giả ưu ái đặt cho hỗn danh “Dì Lệ” khi anh bắt đầu thi thố tính chất hài hước, dí dỏm với hơi hướm tưng tửng khiến khán giả cảm thấy gần gũi hơn với anh.
Pechanga Resort Casino mang đến số tiền mặt và EasyPlay khổng lồ trong tháng 12 này với chương trình Xổ Số Triệu Đô Ngày Lễ. Để có cơ hội trúng thưởng, khách thăm chỉ cần đăng ký thẻ Pechanga Club, chơi các máy kéo hoặc bài bàn yêu thích của mình trong tháng 12, rồi đến sòng bài vào mỗi thứ Bảy trong suốt tháng để kích hoạt vé số và xem liệu tên mình có nằm trong danh sách người chiến thắng.
Vào lúc 10 giờ sáng Chủ Nhật ngày 23 tháng 11 năm 2025, tại hội trường Westminster Civic Center số 8200 Westminster Blvd, Thành Phố Westminster. Hội Sinh Viên UCLA (Việt Nammse Community Health At UCLA) đã tổ chức Hội Chợ Y Tế miễn phí. Tiếp xúc với Cô Tracy Nguyễn BS. Nhi Khoa, Phó Chủ Tịch Ngoại Vụ Hội Sinh Viên UCLA, Trưởng ban tổ chức Hội Chợ Y Tế 2025 được cô cho biết: “Liên tục trong 20 năm qua hội đã tổ chức mỗi năm 3 lần hội chợ Y Tế để giúp cho đồng hương cũng như cư dân không có điều kiện khám chữa bệnh, lần nầy là lần thứ 3 của năm 2025. Tham gia hội chợ Y Tế kỳ nầy có hàng trăm Bác Sĩ, Nha Sĩ, Dược Sĩ, chuyên viên kỹ thuật và Sinh Viên các ngành.”
Sau hơn nửa năm chuẩn bị, buổi Hội ngộ Quân Y-Nha-Dược sĩ đã được tổ chức ngày chủ nhật 09/11/2025 tại nhà hàng Sea Palace, Anaheim, California. Khởi đầu từ việc thành lập Diễn đàn Cựu Sinh Viên Quân Y Hiện Dịch năm 1970, nhóm đã nối kết được và mở rộng mối dây liên lạc giữa các y-nha-dược sĩ hiện dịch (tình nguyện chọn con đường binh nghiệp từ khi còn là sinh viên) trong Quân lực VNCH. Trong những năm qua, đôi lần có những kỳ đại hội Y Nha Dược, nhưng năm nay, để ghi dấu 50 năm kể từ ngày phải ly tán, Diễn Đàn CSV/QYHD đã dự trù tổ chức một buổi Hội ngộ rộng lớn, mang ý nghĩa đặc biệt.
Triển lãm và hội thảo kết thúc vào chiều ngày Chủ Nhật 23/11/2025, nhưng dư âm của nó chỉ mới bắt đầu. Khắp nơi trên mạng xã hội, những bài tường thuật, những mẩu đối thoại được mở ra.
Hiểu rõ về bảo hiểm, quyền lợi và cách sử dụng dịch vụ y tế là điều cần thiết để mỗi người có thể chủ động hơn trong hành trình chăm sóc sức khỏe cho bản thân và gia đình.
Hội Đồng Hương Quảng Nam Đà Nẵng do Giáo Sư Đoàn Ngọc Đa làm Hội Trưởng cùng các thành viên trong Ban Chấp Hành, Ban Cố Vấn sau nhiều phiên họp đã đứng ra vận động với đại diện các trường Trung Học Quảng Nam, Quảng Tín, Đà Nẵng và thân hữu tổ chức ngày Hội Ngộ Liên Trường 2025, đây cũng là dịp để tưởng niệm 50 năm sau biến cố 30 tháng 4 năm 1975.
Vào mùa lễ Giáng sinh năm nay, Thành phố Garden Grove mang đến cộng đồng chương trình ‘Winter in the Grove’, sẽ được tổ chức vào ngày Thứ Bảy, 6 tháng 12, 2025, từ 3:00 giờ chiều tới 7:00 giờ tối, tại khuôn viên Village Green Park, địa chỉ 12732 Main Street.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.