Hôm nay,  

Chào Mừng Đến Địa Ngục

08/08/202500:00:00(Xem: 1110)
 
trump-el
SAN SALVADOR, EL SALVADOR - NGÀY 16 THÁNG 3: Hơn 250 người bị Hoa Kỳ trục xuất về El Salvador tại San Salvador, vào ngày 16 tháng 3 năm 2025. (Ảnh của El Salvador Presidency/ Tài liệu phát tay/Anadolu qua Getty Images).

Bên trong nhà tù El Salvador nơi Hoa Kỳ trục xuất di dân
 
Một người bị đánh đến bất tỉnh. Nhiều người khác bước ra khỏi phòng biệt giam với thân thể đầy vết bầm, có người nôn ra máu, có người không đi nổi. Một người trở về phòng giam trong nước mắt, nói rằng mình vừa bị xâm phạm tình dục - theo bài viết trên tờ The Washington Post ngày 1 tháng 8 năm 2025.

“Đập nó như đập con piñata!” – các cai ngục hò hét giữa trận đòn, theo lời kể của những người bị giam. Họ gọi nơi ấy là “La Isla” – Hòn Đảo – căn phòng biệt giam tăm tối, nơi nhiều người Venezuela bị trục xuất từ Hoa Kỳ kể rằng họ chịu đựng những hành hạ tàn khốc nhất trong suốt 125 ngày ở Trung Tâm Giam Giữ Khủng Bố (CECOT) tại El Salvador.

Qua cuộc phỏng vấn 16 người Venezuela vừa được trả về nước sau 4 tháng bị giam giữ, tờ Washington Post đã ghi nhận được hình ảnh rõ nét nhất từ trước đến nay về đời sống bên trong nhà tù khổng lồ, nơi hiện có khoảng 14.000 người El Salvador bị giam mà không được tiếp xúc với luật sư hay liên lạc với bên ngoài.

Họ là một phần trong chiến dịch trục xuất hàng loạt do Tổng thống Donald Trump khởi xướng trong nhiệm kỳ thứ hai. Dù một số người bị cáo buộc là thành viên băng đảng Tren de Aragua, hồ sơ tòa án cho thấy phần đông trong số họ không hề có tiền án.

Theo lời kể, các tù nhân thường xuyên bị đánh đập, bị từ chối điều trị y tế dù mắc bệnh tiểu đường, cao huyết áp hay suy thận. Họ bị giam chung trong các phòng 20 người, nằm trên giường sắt không lót, dưới ánh đèn chói 24/24. Họ phải tắm giặt và đi vệ sinh nơi không có vách ngăn, và hiếm khi được ra khỏi phòng.

 “Ngạc Nhiên” Trên Đường Bị Trục Xuất

Ngày 15 tháng 3, họ bị còng tay, chân và bụng, bị đưa lên ba chuyến bay từ Texas. Nhiều người tin rằng mình sẽ được đưa về Venezuela. “Chúng tôi cho các anh một bất ngờ,” một viên chức di trú nói.

Khi máy bay hạ cánh, họ thấy cờ El Salvador bay trước mắt. Người trên máy bay hoảng loạn. Một phụ nữ đọc to tài liệu mình nhận được: họ sẽ bị giam ít nhất một năm tại El Salvador.

Một số người không chịu xuống máy bay. Theo lời kể, một phụ nữ bị đánh ngay trên máy bay. Các tù nhân bị kéo, đẩy, đá và đập vào thành xe buýt, máu văng đầy. Một người nài nỉ: “Tôi không phạm tội. Xin cho tôi nói chuyện với ai đó.” Lập tức, anh bị chĩa súng vào sườn, nghe lệnh: “Chạy đi, đồ khốn.”
“Chào mừng đến El Salvador!” – những lính gác trùm đầu hét lên – “Chào mừng đến địa ngục!”

Không Quyền, Không Luật, Không Lối Thoát

Tại CECOT, họ bị cạo đầu, tước hết đồ đạc, bị ép quỳ giữa các nhiếp ảnh gia và lính canh. Giám đốc trại giam tuyên bố: “Tại đây, các người không có quyền. Không có luật sư. Không có mặt trời. Không có thịt hay gà. Cách duy nhất để ra khỏi đây là trong một cái túi đen.”

Trại CECOT là một pháo đài khổng lồ do Tổng thống Nayib Bukele cho xây từ năm 2023 trong chiến dịch truy quét băng đảng. Rào điện bao quanh, 19 tháp canh, phòng giam không cửa sổ, không quạt, mùi hôi thối của phân người, mồ hôi và máu khô bám đầy tường. Mỗi phòng giam chứa đến 80 giường sắt xếp chồng, người nằm sát người. Có người bị từ chối thuốc. Có người co giật vì tiêm sai insulin. Có người bị đánh đến không đi nổi, phải nằm mẹp người, nhờ bạn tù đút ăn.

Bị Xâm Phạm, Bị Bỏ Quên, Bị Ép Im Lặng

Tù nhân Andry Hernández kể lại việc anh bị bốn người đưa vào “La Isla”, ép quan hệ tình dục bằng vũ lực. Trở về phòng giam, anh khóc, không dám lên tiếng vì sợ bị đánh thêm. Những kẻ khác chỉ biết im lặng và tự hỏi: Ai còn nghe tiếng kêu của họ?

Khi sức chịu đựng cạn kiệt, họ tuyệt thực bốn ngày, không ăn không uống, rồi lấy máu viết lên giường: “Chúng tôi không phải khủng bố. Chúng tôi là di dân.” Có người lấy ống sắt cạy giường, phá khóa, quăng xà bông và nước trái cây vào lính gác. Họ bị đánh bằng đạn cao su, bị ép quỳ, bị đưa vào La Isla, bị đánh theo lượt. Một người bị gãy răng, người khác trật khớp tay. “Hôm đó là ngày đòn tàn bạo nhất,” một người nói.

Khi Có Khách, Có Nệm – Khi Khách Rời, Lại Vào Địa Ngục

Khi có đoàn Hồng Thập Tự ghé thăm, mỗi phòng được phát Kinh Thánh. Khi Bộ trưởng Nội An Hoa Kỳ Kristi Noem đến, họ được phát kem đánh răng, dao cạo, lăn khử mùi – và một tấm nệm mỏng. Những ai có thương tích được giấu đi. Khi họ hát quốc ca Venezuela, giám đốc nhà tù vội vàng cắt ngắn chuyến thăm của phái đoàn Hoa Kỳ.

Trong những ngày cuối ở đó, họ được cạo râu, cắt tóc, mặc áo sạch. Một viên chức nói: “Đánh răng đi.” Rồi lúc 5 giờ sáng ngày 18 tháng 7, họ được đưa lên xe buýt. Một người mặc đồng phục mang cờ Venezuela bước vào. Họ đang được đưa về nhà.

Trở Về Nhưng Không Thể Quên

Trên máy bay trở về Venezuela, họ cùng nhau hát: “Nếu ta có đức tin bằng hạt cải, ta sẽ bảo anh em: chúng ta rời khỏi đây – và khóa sẽ gãy!”

Nhưng khi về tới nơi, họ bị mật vụ SEBIN – cơ quan mật vụ của Tổng thống Maduro – đón sẵn. Trước khi gặp lại gia đình, một người kể rằng anh bị buộc quay video cảm ơn chính phủ, và bị cảnh cáo rằng nếu vượt biên thêm lần nữa mà bị bắt, sẽ bị truy tố tội phản quốc.

Một số người, dù từng bỏ trốn khỏi chế độ độc tài Maduro, nay lại thấy biết ơn vì chính phủ đã thương lượng để đưa họ về. Nhưng nhiều người vẫn mong một ngày được trốn khỏi đất nước đầy bạo lực của họ – một khi Trump không còn tại vị.

Không phải ai cũng dám đi lại. Như Molina nói: “Giấc mộng Mỹ hóa ra là một cơn ác mộng.”

VB biên dịch
 

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
TT Bush không ngưng bài diễn văn về năng lượng trong khi 1 số cư dân St Louis hò hét để phản đối - có tiếng phụ nữ hô lớn "Hãy Rút Khỏi Iraq Ngay". TT Bush chỉ nhìn thoáng qua phía
TT Bush nhắc lại rằng Hoa Kỳ đang lâm chiến, và nói an ninh của Hoa Kỳ hiện nay là vững hơn 5 năm trước, nhưng còn nhiều việc phải làm - trong buổi nói chuyện với 1 nhóm sĩ quan và cac nhà ngoại giao tại thủ đô, TT Bush nêu ra cac chi tiết trong 1 báo cáo mới về cac tiến triển của nỗ lực truy diệt khủng bố - theo báo cáo này, đánh khủng bố
LOS ANGELES (ASIANJOURNAL.COM) - Theo một cuộc thăm dò ý kiến bằng nhiều ngôn ngữ với các nhóm dân thiểu số, kết quả cho thấy rằng quý vị cha mẹ thuộc các nhóm dân thiểu số ở California đặt vấn đề học vấn của con cái lên hàng đầu. Trong cộng đồng người Mỹ gốc Á, một tỷ lệ rất cao - 90%
Theo Văn Phòng Thống Kê Dân Số, ở California, có 42.3% trong tổng số dân California không nói tiếng Anh tại nhà. Hơn 28% nói tiếng Tây Ban Nha (Spanish). 1/5 dân California cho biết là họ nói tiếng Anh "kém thông thạo" ("less than very well").Dưới đây là một vài dữ kiện về vấn đề


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.