Hôm nay,  

Cô Đơn

20/10/200700:00:00(Xem: 9713)

Nuôi mèo cần cẩn thận.

Từ Khóa: Zootherapy

Hầu như mọi người đều nhìn nhận rằng việc nuôi nấng một vài con thú trong nhà chẳng hạn như chó hoặc mèo thường giúp cho không khí gia đình bớt tẻ nhạt và có vẻ trở nên được ấm cúng hơn.

Sự hiện diện của thú vật bên cạnh những người bệnh có thể giúp cho họ bình phục mau chóng hơn. Dùng thú vật để giúp bệnh nhân cải thiện sức khỏe được gọi là thú vật trị liệu (zootherapy).

Phương pháp nầy là một trong nhiều ngành của lãnh vực y khoa song hành (médecine parallèle, médecine alternative) và ngày nay thường được thấy đem áp dụng tại một số bệnh viện và trung tâm nuôi dưỡng người già tại Canada.

Thú vật có thể giúp ích gì cho sức khỏe chúng ta"

  Chó, mèo, chim, két và cá cảnh đều có thể ví như những xúc tác giúp chúng ta bớt căng thẳng tinh thần, giảm stress, tạo thư giãn và bớt cảm thấy cô đơn. Những ích lợi vừa kể đều rất quan trọng đối với tất cả mọi người và nhất là đối với các người lớn tuổi sống đơn chiếc.

Việc nuôi nấng và săn sóc thú vật sẽ tạo cho chúng ta có một tinh thần trách nhiệm, giúp chúng ta thêm tự tin và yêu đời hơn. Thú vật rất hữu ích đối với các người bị bệnh tâm thần, chẳng hạn như bệnh lú lẫn Alzheimer ở người già và bệnh tự kỷ (autism) ở trẻ em. Đây là một loại bệnh tâm thần rất quan trọng. Lúc nào các em cũng khép kín trong thế giới riêng biệt của mình. Bệnh thường xuất hiện vào lúc các em được 2-3 tuổi và làm cho các em có hành vi, ngôn ngữ và sự đáp ứng với người xung quanh rất bất thường. Thú vật được ví như sợi dây liên lạc giúp cho cha mẹ có thể trao đổi với đứa con bất hạnh nầy. Sự hiện diện của thú vật sẽ kích thích bệnh nhân và lần lần giúp các em có những phản ứng thích hợp hơn đối với ngoại cảnh.

Đối với nhiều người, chỉ cần việc ôm ấp vuốt ve con vật, chó hoặc mèo (loại 4 cẳng) cũng đủ làm giãn nở động mạch, giảm áp huyết, tạo thư giãn và sảng khoái rồi.

Loài vật được sử dụng nhiều nhất là chó kế đến là mèo. Ai cũng biết là các người khiếm thị thường sử dụng chó để hướng dẫn mình trong việc di chuyển trên đường phố.

Đối với một số bệnh nhân bại liệt, nằm một chỗ, đôi khi họ thường nhờ một loài khỉ capucin nhỏ con nhưng rất khôn ngoan và được huấn luyện đặc biệt để giúp họ trong sinh hoạt hằng ngày. Con vật có thể mở hay tắt điện, mở tủ, đưa lọ thuốc hay chai nước hoặc giúp bệnh nhân thực hiện các động tác đơn giản khác, v.v…

Cũng có một số người không nên gần gũi với thú vật

Đây là trường hợp những người có hệ miễn dịch đã bị suy yếu sẵn vì bệnh tật như bệnh sida hoặc một vài loại bệnh khác. Những người bị dị ứng với chó hoặc mèo và những người bị bệnh tâm thần quá nặng thì cũng không nên tiếp xúc với thú vật. Lý do chính là để phòng ngừa một số bệnh có thể lây nhiễm từ thú vật sang cho người.

Nên cẩn thận và đề phòng

Một số bệnh tật của thú vật có thể lây truyền sang cho người.

*-Vi khuẩn Salmonella, Campylobacter  và  E. coli hiện diện trong phân súc vật có thể nhiễm vào thức ăn thức uống và gây nên tình trạng ngộ độc thực phẩm.

*-Ký sinh trùng Toxoplasma gondii trong phân mèo và Toxocara canis trong phân chó cũng là mối đe doạ cho sức khoẻ của chúng ta.

*-Móng mèo rất bẩn có thể chứa vi khuẩn Bordetella.  Nếu bị mèo quào, vết thương sẽ bị làm độc, hạch sưng phù và có thể gây sốt nóng.

Thú có mạnh khoẻ mới giúp ta khoẻ mạnh

Thú vật cần phải được thú y sĩ khám kỹ trước khi đem về nuôi. Cần nên biết rõ nguồn gốc con vật.

Chó và mèo cần phải được chủng ngừa dại, cho xổ lãi, trị bò chét cũng như mèo cần nên được cắt móng. Nuôi nấng thú vật một cách vệ sinh. Dọn dẹp, hốt sạch phân, tẩy uế và chùi rửa thường xuyên nơi nhốt thú.

Để tránh lây nhiễm vào thức ăn của chúng ta, cần hạn chế bớt việc để  chó mèo lảng vảng trong nhà bếp. Cuối cùng là phải rửa tay kỹ sau khi tiếp xúc với con vật.

Kết luận

Ý niệm thú vật trị liệu còn rất mới mẻ đối với nhiều người. Tùy hoàn cảnh và tùy theo điều kiện sinh hoạt của mỗi người mà chúng ta có thể chọn con vật thích hợp để nuôi cho có bạn, bớt đi sự cô đơn!

Thật vậy, cũng có người nói rằng nuôi chó có lợi vì nó sẽ không bao giờ làm phiền ta và phản ta hết. Lâu ngày, tình cảm giữa người và vật trở nên rất sâu đậm. Có thương thì phải có khổ nếu chẳng may con vật chết đi. Đây là một trở ngại cần phải quan tâm đến và đó cũng là lẽ thường tình trong cuộc sống mà thôi. 

Còn nếu không tiện nuôi chó hoặc mèo thì bạn thử nuôi vài ba con chim hoàng yến để thỉnh thoảng nghe nó hót líu lo cho vui tai và cho quên bớt đi nỗi phiền muộn. 

Bạn cũng có thể sắm một hồ cá cảnh ngũ sắc, nhìn ngắm chúng lội qua lội lại cũng thư giãn lắm. 

Theo các thầy phong thủy, sự kiện nuôi vài loại thú vật, hoặc trồng vài chậu cây xanh trong nhà cũng rất tốt cho sinh khí của căn nhà.

Đối với các bác hoặc các anh chị khá trọng tuổi, việc nuôi thú vật rất hữu ích và cần thiết để giúp họ giảm bớt đi phần nào sự cô đơn trống vắng trong cuộc sống sau khi người phối ngẫu đã ra đi cũng như giúp xoa dịu bớt không khí tẻ nhạt buồn chán dù rằng con cháu tuy ở rất gần nhưng đôi lúc lại cảm thấy chúng rất là xa./.

Montreal, October 19, 2007

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Vận động hay thể dục hoặc thể thao, là việc mọi người trong chúng ta bất kỳ tuổi tác nào, cũng cần phải thực hiện thường xuyên mỗi ngày để mong duy trì được một sức khỏe tốt. Có rất nhiều cách vận động lắm, nhưng ở đây chúng ta chỉ đề cập đến việc đi bộ và chạy bộ vì có thể được xem là dễ thực hiện nhứt. Đây là hai môn thể thao xưa nhứt thế giới!
Khảo cứu của Gs Javier Espinosa (Rochester Institute of Technology in America) cho biết là ông chồng quá lệ thuộc vào bà vợ về tình cảm, tinh thần và về thể xác. Vợ (VN) được xem như là người chăm sóc chồng (caregiver). Trăm việc nhỏ lớn đều do một tay vợ già quán xuyến, lo hết và nắm hết. Từ việc con cái, nhà cửa ngăn nắp, sạch sẽ, tiền bạc dành dụm, bảo vệ hạnh phúc gia đình, canh giữ, kiểm soát ông chồng khỏi bị bà khác sớt đi mất… Chồng quá ỷ lại vào vợ cho nên khi bả chết bất thình lình thì ông bị chới với, stress tột độ, mất người săn sóc nên ảnh hưởng đến sức khỏe. Thường một thời gian ngắn sau thì ổng cũng lót tót theo bả về bên kia thế giới.
Chết phải là một chuyến du lịch tuyệt vời vì chưa có một ai đã trở về!(“La mort doit être un beau voyage puisque personne n'en est revenue”). Thông thường trong những dịp Tết, người đời thường chúc tụng lẫn nhau sống thọ đến trăm tuổi. Không phải ai muốn chết lúc nào là chết được đâu. Phải tới số mới chết. Trời kêu ai nấy dạ mà Sống quá thọ có tốt, có cần thiết không? Không có ai nghĩ giống ai hết. Đặt câu hỏi như trên có thể làm nhiều người cảm thấy khó chịu, nhưng đó là sự thật. Tuổi thọ (longévité) trong điều kiện sức khoẻ bình thường, không ngừng gia tăng thêm lên mãi tại các quốc gia kỹ nghệ giàu có... Sự gia tăng nầy thật ra phải được xem như là một sự kéo dài của tuổi trẻ (jeunesse) hơn là một sự kéo dài của…tuổi già (vieillesse). Tại sao chúng ta già? Tuổi thọ đến lúc nào sẽ dừng lại? Nhân loại đã đạt được đến mức nầy hay chưa?
Chúng ta chỉ có thể tung hoành trong một ngày thật ngắn ngũi mà thôi. Hãy trân quý ngày hôm nay. Chúng ta sẽ mất tinh thần, sẽ mất hết niềm tự tin cũng như sự can đảm, và cuộc sống chúng ta sẽ chìm đi nếu chúng ta để gánh nặng của ngày hôm qua và của ngày mai chồng chất thêm vào gánh nặng của ngày hôm nay. Không phải những kinh nghiệm của ngày hôm nay làm chúng ta thất vọng, nhưng đó chính là những đắng cay, hối hận, dằn vặt của ngày hôm qua cùng những nỗi lo ngại, ưu tư của ngày mai chưa đến, đã làm u ám vẫn đục ngày hôm nay. Vậy hãy sống trọn vẹn cho ngày hôm nay mà thôi.
Từ cuối tháng 12/2019 đến hôm nay là cuối tháng 3 / 2020, biến động đại dịch corona (covid 19) đã gieo tang tóc và chết chóc khắp cả thế giới-Bấn loạn khắp nơi không biết chừng nào dứt đây? Từ sáng sớm tới khuya Tv, internet không ngừng tin tức về đại dịch với số nạn nhân cập nhật từng giờ một…Tác giả muốn khùng đây vì bị phobia ám ảnh tinh thần. Chết vẫn còn là một việc cấm kỵ tabou, một điều quá bí ẩn đối với tất cả mọi người. Từ trước tới giờ vẫn chưa có người quá vãng nào trở lại dương thế để kể lại cho bà con ta nghe với.
Muối ăn (NaCl) là những hạt mầu trắng, vị mặn, tách ra từ nước biển hoặc khai thác từ mỏ di tích của biển. Đây là một chất cần thiết cho mọi sinh vật nhưng cũng có nguy cơ gây bệnh nếu dùng quá nhiều. Muối ăn được dùng từ thuở rất sớm trong lịch sử loài người. Trước đây, vì khan hiếm, nên muối là nguồn lợi mà nhiều lãnh chúa tranh giành. Ngày nay, nhờ kỹ thuật tinh chế tân tiến, muối được sản xuất dễ dàng, nhiều hơn và rẻ hơn.
Lục Súc Tranh Công là một truyện cổ Việt Nam mang nhiều ý nghĩa nhân sinh đáng suy gẫm. Có sáu con vật được chủ nuôi chung trong nhà là trâu, chó, ngựa, dê, gà và lợn. Nếp sống đang hài hòa thân thiện thì không hiểu tại sao một hôm lục súc ta lại có một cuộc bàn tròn “kiểm thảo” kể công của mình và chê bai súc khác. Chủ nhà dựa cột lắng nghe.
Ngày nay, rất nhiều nhà khoa học đều khuyên chúng ta nên giảm bớt việc ăn thịt đỏ (thịt bò, thịt heo, thịt dê cừu, đồ lòng, gan, tim, thận…). Nên ăn thịt nạc, hoặc thay thế bằng thịt trắng như thịt gà đã lóc da bỏ mỡ, và cũng nên ăn cá 2-3 lần trong tuần.
Trong vài thập niên qua, thiền chánh niệm đã trở nên ngày càng phổ biến, đặc biệt như là phương thức để giảm căng thẳng hay lo lắng và có được cảm nhận cuộc sống hạnh phúc lớn hơn, theo Ingrid Fadelli, trong bài viết “Exploring why mindfulness meditation has positive mental health outcomes” [Khám phá tại sao thiền chánh niệm có nhiều kết quả sức khỏe tinh thần tích cực] được đăng trên trang mạng Medical Xpress, hôm 17 tháng 2 năm 2020.
Nước tiểu mới đái của người không có bệnh đã được dùng để khử trùng, để uống khi du hành trong sa mạc mà không có nước. Và khi cơ thể bị thiếu nước thì hai trái thận vẫn tiếp tục lấy nước của mô bào để đái.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.