Hôm nay,  

‘Sàn Đô La’ Chợ Trời

05/05/200800:00:00(Xem: 5919)

Bạn,

Theo báo SGGP, trên địa bàn thành phố Huế, đã hơn 10 năm qua, ngay trước cổng chợ Đông Ba (phường Phú Hòa), đầu mối giao dịch kinh tế  trọng yếu của Huế, "mọc" lên dịch vụ ăn theo độc đáo, đó là "sàn đô la" chợ trời. Báo SGGP ghi nhận toàn cảnh về hoạt động của dịch vụ này qua đoạn ký sự như sau.

Ngay từ sáng sớm, chợ Đông Ba đã tấp nập dòng người. Ngoài những dịch vụ kinh doanh có "đăng ký" hàng họ rõ ràng,  "sàn đô"  cũng giao dịch nhộn nhịp, sôi động không kém. Không khó để nhận ra một người buôn đô la. Họ thường ngồi trước cổng chợ (cổng chính chợ nằm ở đường Trần Hưng Đạo), tay xách túi, tay lăm lăm chiếc điện thoại di động cùng  cuốn sổ nhỏ ghi chi tiết ngày giờ giao dịch.  Đa phần  những người theo nghiệp này là phụ nữ đã nghỉ hưu có số vốn dư dả, đặc biệt trong số đó  đã có người lên chức bà.

 Bà Nguyễn Thanh Nhàn, 60 tuổi (đường Nguyễn Du, TP Huế) một trong những người có thâm niên "mài đũng quần"ở  "sàn đô", cho biết:  "Giờ cao điểm của sàn chỉ có vài tiếng thôi, thông thường vào khoảng 7-9g nên hôm nào cũng dậy sớm dọn dẹp nhà cửa  xong là  phải ra sàn. Phải có mặt, nếu không sẽ bị mất mối như chơi". Theo bà Nhàn, mối đến bán đô la đa phần là những tiểu thương trong chợ sau khi bán hàng cho khách nước ngoài thì đem đô la ra bán. Bên cạnh đó, những người có kiều hối do người thân gửi về cũng thường xuyên ra đây trao đổi bởi lẽ khi bán đô ở đây lúc nào cũng được giá cao hơn các tiệm vàng hay ngân hàng. Tiểu thương Trần Thị Hơn, chủ ki ốt số 3 chuyên kinh doanh hàng lưu niệm, cho biết: "Bán đô ở đây được giá hơn so với ngoài tiệm vàng, vừa nhanh lại thuận tiện nên chúng tôi bán cho họ thôi".

"Buôn có bạn bán có phường", việc  phân chia địa bàn ở "sàn đô" này rất rõ ràng. Khi có khách bán đô với số lượng lớn, dân buôn lại liên kết vay "nóng" nhau để mua đô vào. Chính nhờ sự  đoàn kết này đã thao túng thị trường đô chợ Đông Ba. Nếu như vào tiệm hỏi giá đô so với sàn chợ trời thì có sự chênh lệch rất lớn. Tại các tiệm vàng mua vào 16 ngàn 090 đồng/USD, bán ra 16 ngàn120 đồng/USD, thì "sàn đô" mua vào 16 ngàn290 đồng/USD, bán ra 16 ngàn100 đồng/USD. Chấp nhận mua giá cao nhưng bán lại rẻ, tuy nhiên khoản lời của những người buôn đô nhờ vào việc ăn hoa hồng nhiều ít sau khi bán lại cho các đầu nậu đô khác.

Bạn,

Cũng theo báo SGGP, do hưởng lợi lớn từ buôn đô nên nhiều người không ngần ngại cầm giấy tờ nhà đất, vay nặng lãi của các đầu nậu đô để chỉ mong có chân trong từng phiên giao dịch. Nhưng do không hiểu biết về sự biến động lên xuống thất thường của thị trường, lại ít mối lái nên thất bại, nên nhiều  người đã  phải gánh nợ còng lưng.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Tình hình nhân quyền Việt Nam qua hô sơ Formosa lộ rõ màu sắc búa liềm rồi... bất kể thế giới phản đôi. Trong khi đó, có nghi vấn vi cá mập mua là không có giấy phép?
Vậy là y hệt như phim cao bồi bắn súng, bất bình là rút súng ra pằng pằng… Vậy mà, khi công an hỏi tới, hóa ra là súng nhựa. Hay, có phải công an chạy tội cho người khoe súng chăng?
Trong khi Biển Đông sôi động, sóng gió không ngừng, các quan chức ngoaị giao Việt Nam vẫn tưng bừng thu vén cả những món hàng thế giới ngăn cấm, thế là vi cá mập phơi đầy trên maí nhà sứ quán...
Hôm 19/1/2018 vừa qua là tròn 44 năm ngày Hoàng Sa bị Hải quân Trung Quốc đánh chiếm. Trận Hải chiến Hoàng Sa xảy ra ngày 19 tháng 1 năm 1974.
Vậy là thê thảm cho công nhân thủy nông Hà Nội, gần 3 năm bị nợ lương mà kêu hoài vẫn không thấy nhúc nhích... Có biết là bao nhiêu gia đình đau khổ chỉ vì quan chức Hà Nội tiền xài như nước, trong khi lương công nhân thủy lợi cứ bị chận hoài.
Vậy là kết thân hơn với Tòa Thánh Vatican, nhưng không biết mức độ tương lai như thế nào. Trong khi đó, chuyện văn nghệ Nội Mông Trung Quốc ca hát tại Hà Nội trong ngày tưởng niệm Hải Chiến Hoàng sa bị ngưng vì “sự cố kỹ thuật” chớ không vì Hoàng Sa. Có biết bao nhiêu triệu người suy nghĩ, tưởng nhớ về Hoàng Sa, vậy mà chỉ cần mấy cô Nội Mông váy Tàu nhảy múa là buồn biết bao nhiêu.
Vậy là robot tới Sài Gòn, làm một tiếp viên nhà hàng... điều này gợi lên suy nghĩ rằng, hàng chục triệu công nhân Việt Nam được chính phủ chuẩn bị kỹ năng gì, khi các hãng xưởng FDI và VN sử dụng robot vào các dây chuyền sản xuất. Phải thay đổi mới theo kịp xứ người, nhưng làm cách nào để thăng tiến cả trăm triệu người dân mới là nan đề.
Học sinh trung học quá kém, thế là lên đại học chới với... Lên đại học may mắn lấy được cử nhân, đa số sẽ đuối sức, hết dám theo lên bậc sau đại học, như Thạc sĩ, Tiến sĩ... Đó là hoàn cảnh chung.
Làm thế nào để chạy đua cách mạng công nghệ 4.0? Phải chăng là nợ lương cho tròn 4 năm? Hay là các quan chức thử tìm hiểu xem cách mạng công nghệ 4.0 có phải là nợ lương nhiều thêm?
Vậy là ông Tổng Bí Thư băn khoăn vì công an “bị kẻ địch mua chuộc”... Có phải là tình báo Trung Quốc hay Mỹ mua chuộc các tướng công an CSVN? Hay chỉ đơn giản là các tướng công an tụự chuyển biến?


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.