Hôm nay,  

Đời Người, Đời Chiếu

13/03/200700:00:00(Xem: 3621)

Đời Người, Đời Chiếu

Bạn,

Theo báo quốc nội, tại huyện Lạc Dương, tỉnh Lâm Đồng, có một  xã của người  Lạch thuộc sắc tộc K'ho chuyên nghề  đan chiếu  truyền thống. Đó là xã Lát với những phụ nữ từ khi sinh ra đã gắn bó với nghề này.Hàng ngày, sau những giờ lên rừng, làm rẫy, các cô gái, phụ nữ trong bản làng lại trở về với nghề đan chiếu hoa. Báo Người Lao Động ghi nhận về nghề đan chiếu tại xã này qua đoạn ký sự như sau.

Những chiếc chiếu hoa độc đáo là nét văn hóa truyền thống khá đặc trưng của người Lạch. Không giống như chiếu cói phương Bắc, chiếu lác (bàng) phương Nam. Chiếc chiếu bêl bàng (chiếu hoa) ở nơi đây được làm từ cây tơ đung, một loại cây rừng thường mọc ở chỗ trũng, đầm lầy. Cây tơ đung phát triển rất nhanh, có khi cao đến 4m. Những công đoạn làm chiếu bêl bàng khá tỉ mỉ và công phu. Đầu tiên là việc chọn nguyên liệu. Cây tơ đung mọc hoang trong rừng và mỗi tháng một lần người ta cắt tơ đung. 30 ngày tuổi là thời gian đủ để thu hoạch. Khi tơ đung được phơi khô phải phân loại to theo to nhỏ theo nhỏ để khi đan các dây có kích thước đều nhau và đem ngâm nước 20 đến 30 phút cho chắc, dẻo. Kế đến dùng chân đạp cho các sợi tơ đung dập nát rồi dùng  thanh tre vót cho các sợi đều nhau và đem phơi khô lại. Khi phơi lần thứ hai xong phải giữ độ ẩm để sợi dây mềm mại. Cuối cùng trước khi hoàn chỉnh nguyên liệu phải vót các sợi tơ đung thêm lần nữa cho thật đều nhau.

Và cũng từ nguyên liệu của cây tơ đung này, phụ nữ Lạch còn đan cho mình những chiếc túi đa dụng. Đấy không chỉ dùng để cất vật dụng trong nhà mà còn là chiếc đãy đựng gạo khi đi xa, đựng cơm nắm khi lên rừng, lên rẫy. Chị Kna Jan Tư, một người gắn bó với công việc đan chiếu bêl bàng từ thủa nhỏ, giờ đã là người truyền nghề cho lớp con cháu cho biết: "Dường như người phụ nữ Lạch khi sinh ra đã có khiếu đan. Không khuôn mẫu, không cần dụng cụ kèm theo, chỉ có đôi tay chắp nối sợi ngang sợi dọc là có thề tạo ra những sản phẩm theo ý muốn. Đan chiếu bêl bàng là một nghề truyền thống của người Lạch mà không đâu có cả, thế nhưng để làm nên một chiếc chiếu không chỉ tốn công sức mà còn phải kiên trì (mỗi chiếc chiếu từ chuẩn bị nguyên liệu đến khi đan xong ít nhất phải mất 15 ngày) vì thế chúng tôi đang dành nhiều tâm huyết để lưu giữ nét văn hóa riêng của sắc tộc mình không bị mai một theo thời gian".

Bạn,

Cũng theo báo NLĐ, cùng với nghề dệt tổ cẩm truyền thống, phụ nữ Lạch từ khi sinh ra đã gắn bó và không thể nào dứt mình ra khỏi manh chiếu bêl bàng. Trong ngày lễ trong đại nhất đời người là ngày cưới, dù nhà giàu hay nghèo cũng không thể nào thiếu được cặp chiếu bêl bàng.Dường như đó là chứng nhân cho sự thủy chung, cho hạnh phúc lứa đôi.Rồi đến khi nhắm mắt lìa đời, chiếc chiếu lại là kỷ theo họ về bên kia thế giới. Với người Lạch, nếu ai không được bó trong chiếc chiếu bêl bàng khi về với tổ tiên, họ như thấy kiếp người chưa trọn.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Theo báo quốc nội, trong khi nhiều sinh viên thành phố bây giờ có thể đứng ngoài nỗi lo "tăng giá" do được cha mẹ bao cấp tất cả, thì có đến 70% sinh viên ngoại tỉnh phải vừa học vừa chống đỡ với nỗi lo giá cả. Vì vậy, 2/3 sinh viên ngoại tỉnh ngay từ năm thứ nhất đã đi làm thêm để có tiền tự trang trải cuộc sống.
Trong trận lũ vừa qua, tại thôn Tân Lập, xã Tịnh An, huyện Sơn Tịnh có 2 cha con của 1 gia đình kiếm sống bằng nghề đưa đò bị nước lũ cuốn trôi. Tai nạn đã xảy ra vào chiều ngày 25 tháng 11/2004 khi nước lũ dâng cao,người cha cùng đưá con trai 15 tuổi ra sông cột lại chiếc ghe máy thuyền, đã bị cơn sóng dữ nhận chìm.
Trên địa bàn thành phố Hà Nội, it ai biết, từ lâu đã có những bến gốm Tứ Liên, Nhật Tân, Phú Thượng... nằm lặng lẽ bên bãi sông Hồng. Nằm ngay dưới Bãi Tre, địa điểm mà người dân Hà Nội vẫn chọn làm nơi ra hóng gió, là một dãy dài thuyền buôn bán gốm. Khác với các bến gốm khác, cư dân là những người nghèo đến từ nhiều vùng khác nhau
Bốn ngày vưà qua, lũ lụt đã tàn phá nặng nề 5 tỉnh miền Trung từ Quảng Bình đến Quảng Ngãi. Riêng tại miền núi tỉnh Quảng Nam, khu vực huyện Tiên Phước bị thiệt hại nặng nề, cơn lũ lần này hung bạo hơn các cơn lũ hồi mấy về năm trước, để lại bao nỗi kinh hoàng cho người dân như ghi nhận của phóng viên báo Tuổi Trẻ qua đoạn ký sự như sau.
Theo báo quốc nội, Luật Hôn nhân và gia đình của VN han hành vào năm 2000 quy định rõ nam từ 20 tuổi và nữ từ 18 tuổi trở lên mới được kết hôn. Thế nhưng thực tế nạn tảo hôn và hôn nhân không lập hôn thú vẫn diễn ra ở vùng sâu, vùng xa.
Theo ghi nhận của báo quốc nội, trong vòng gần 50 năm nay, vào tháng 11/2004, do hạn hán, nước sông Hồng cạn thê thảm nhất. Những cư dân ở Hải Dương thuê đất trồng trọt trên bãi giữa đang lao đao thay trời làm mưa, mất ăn mất ngủ lo bảo vệ hoa màu khỏi chết cháy. Báo Lao Độngviết như sau. Sông Hồng cạn
Theo báo quốc nội, mấy năm gần đây cùng với làn sóng người ngoại tỉnh đổ về Hà Nội để làm ăn, buôn bán. .. là sự phát triển ồ ạt của dịch vụ cho thuê trọ bình dân, đặc biệt là ở các xã phường vùng ven. Tại nhiều khu nhà trọ, ngoài thành phần lao động kiếm sống, còn có một bộ phận ở trọ là dân bụi đời, nghiện ngập, "cave."
Theo báo Người Lao Động, thị trường cuối năm tại VNthu hút nhiều loại hàng hóa. Đây cũng là thời điểm các nhà sản xuất chân chính lo lắng vì sản phẩm của họ thường bị giả mạo từ nhãn hiệu hàng hóa đến kiểu dáng công nghiệp . Nhiều doanh nghiệp khốn đốn vì tệ nạn này.
Theo báo quốc nội, các sinh viên VN được học bổng của nhà nước CSVN du học tại các nước Đông Âu đã cảm thấy quá tủi cực vì tiền nhận được thấp hơn nhiều so với mức sống tại đất nước bản địa. VASC ghi nhận về tình cảnh của sinh viên VN đang du học tại Hungary qua lá thư của sinh viên gửi cho tòa soạn báo này với nội dung như sau.
Trong ba tuần qua, giá vàng tại VN tăng vọt, hết mức kỷ lục này đến mức kỷ lục khác và thường xuyên nằm ở trang nhất các báo. Phía sau biểu đồ biến thiên của giá vàng là những trường hợp giao dịch nhà đất dở khóc dở cười vì đã chọn vàng làm mức định giáù để thanh toán trong việc mua bán địa ốc. Báo Tuổi Trẻ viết như sau.


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.