Hôm nay,  

Gian Nan Nghề Săn Cá Mập

08/02/200900:00:00(Xem: 4477)

GIAN NAN nghề SĂN CÁ MẬP

Bạn,
Theo báo Tuổi Trẻ, gần 100 năm trước, tại tỉnh Bình Thuận đã xuất hiện những làng chài chuyên nghề săn cá mập .  Đây là nghề nguy hiểm nhất trong những nghề đi biển. Nhiều ngư dân phải bỏ mạng ngoài khơi xa vì bão hoặc do cá mập kéo mất thi thể. Có khi mổ bụng mập ra, các ngư dân gặp nguyên cả một cánh tay, cẳng chân người... Báo Tuổi Trẻ ghi nhận về những gian nan của nghề săn cá mập tại Bình Thuận qua đoạn ký sự như sau,
Từ bán đảo Cam Ranh, phóng viên vượt gần 90 hải lý để ra huyện đảo Phú Quý, tỉnh Bình Thuận. Biển động cấp 6, những con sóng bạc đầu nhấn tàu hụp xuống rồi lại trồi lên. Gió quăng quật con tàu sang trái rồi nghiêng phải Trên tàu có ngư dân Đặng Văn Hữu tại thôn Quý Thạnh, xã Ngũ Phụng, huyện đảo Phú Quý, mới 22 tuổi nhưng đã có hơn bảy năm theo tàu đi săn cá mập. Lão ngư Đặng Văn Ô là ông của  Đặng Văn Hữu, một trong những người đầu tiên khai sinh nghề săn cá mập trên đảo Phú Quý, cho biết không thể nói chính xác nghề săn cá mập xuất hiện trên đảo Phú Quý từ khi nào. Nhưng theo ông ước chừng, người dân huyện đảo ít nhất đã hành nghề câu cá mập từ gần trăm năm trước. Ngay từ nhỏ ông Ô đã được cha dạy cách câu mập. Lên 14 tuổi, ông theo cha ra khơi dọc ngang trên đại dương. "Ngày ấy, chưa có máy móc như bây giờ. Chúng tôi chỉ dùng những thuyền buồm để ra khơi. Nguyên tại thôn Quý Thạnh hồi ấy đã có một đội thuyền buồm săn cá mập gần 40 chiếc".


Theo lời lão ngư Ô, ông và các chủ thuyền buồm khác chỉ có đồng hồ để tính giờ từ lúc giong buồm từ đất liền ra biển khoảng mấy giờ, gặp các rạn và buông dây trỏ đo độ nông sâu của biển rồi thả câu. Việc tầm ngư chỉ dựa vào kinh nghiệm để đoán luồng mập đi.
Gần 50 năm đi biển, ông Ô đúc kết đầy kinh nghiệm: "Mập thường theo luồng cá nhỏ lao đi kiếm mồi. Theo hướng bắc, từ eo biển  Đài Loan đổ về và hướng nam từ Singapore chếch sang, cứ thả câu giữa hai luồng đó ắt sẽ có nhiều cá mập". Sau này dù có máy móc hiện đại, ông Ô cho biết mình vẫn dựa vào kinh nghiệm là chính. "Như năm 2007 có nhiều chuyến chỉ sau hai ba đêm buông câu tôi đã bắt được vài chục con mập, thu về hàng trăm triệu đồng là chuyện thường", ông Ô đưa tay vuốt mái tóc bạc trắng bộc bạch. Thế nhưng nguồn cá mập ngày càng ít đi, nên hiện nay đội tàu vài chục chiếc tại thôn Quý Hải ngoài việc săn bắt cá mập còn kèm thêm nghề câu cá ngừ. Vì phải đi xa vài trăm hải lý mới gặp luồng cá, nên mỗi chuyến ra khơi của ngư dân kéo dài cả tháng trời.
Bạn,
Cũng theo báo TT, các ngư dân cho biết, ngày trước sau khi ăn Tết Nguyên đán, độ mồng 3, mồng 4 là cả làng chài náo nức ra khơi. Cả một đoàn tàu kéo còi hừng hực lao đi, náo động cả một vùng trời, vùng biển. Mấy năm gần đây cá ít, mập chỉ còn những con nặng khoảng 1 tạ. Vì thế tình hình đánh bắt, câu mập trầm lắng hơn. Nhiều người đã bán tàu, chuyển nghề.

Gửi ý kiến của bạn
Vui lòng nhập tiếng Việt có dấu. Cách gõ tiếng Việt có dấu ==> https://youtu.be/ngEjjyOByH4
Tên của bạn
Email của bạn
)
Trời hành cơn lụt mỗi năm… bây giờ mưa lụt kéo tới hoài, mới lạ…
Quốc doanh có nhiều dự án đầu tư ra nước ngoài, nhiều dự án có lời đã giảm và các dự án lỗ lại tăng…
Câu chuyện ô nhiễm môi trường càng lúc càng bi thảm… không chỉ thiên nhiên làm cho đời sống gian nan hơn, ngay chính con người cũng làm thêm tệ hại.
Thành Cổ Loa bây giờ còn gì? Vẫn còn đứng vững sau hơn hai ngàn năm? Thực ra là điêu tàn, những vẫn còn đủ để kinh doanh du lịch.
Có ai hài lòng với chất lượng không khí ở hai thành phố lớn không? Có, và có rất ít.
Trong khi đội tuyển Việt Nam thắng đội Indonesia với tỷ số cách biệt, một tin buồn cho ngành du lịch y tế Việt Nam là một Việt Kiều về Sài Gòn căng da mặt và chết cũng vì ca giải phẫu của bệnh viện thẩm mỹ…
Cổ vật rồi cứ chắp cánh bay xa… vĩnh viễn xóa đi những quá khứ văn hóa.
Việt Nam đang có bao nhiêu người mù chữ? Câu trả lời theo thống kê là khoảng một triệu rưỡi người mù chữ.
Cứ vào ngày 11 tháng 10 hàng năm, thế giới lại đón Ngày Quốc Tế Trẻ Em Gái (International Day of the Girl Child), còn gọi là Ngày Trẻ Em Gái (Day of Girls) – một ngày để gây ý thức về các vấn đề mà 1.1 tỷ bé gái trên thế giới phải đối diện, và cũng là ngày để tăng thượng quyền trẻ em, đặc biệt là quyền trẻ em gái.
Nhiều doanh nghiệp Việt Nam vẫn tránh né bảo hiểm xã hội…


Kính chào quý vị,

Tôi là Derek Trần, dân biểu đại diện Địa Hạt 45, và thật là một vinh dự lớn lao khi được đứng nơi đây hôm nay, giữa những tiếng nói, những câu chuyện, và những tâm hồn đã góp phần tạo nên diện mạo văn học của cộng đồng người Mỹ gốc Việt trong suốt một phần tư thế kỷ qua.
Hai mươi lăm năm! Một cột mốc bạc! Một cột mốc không chỉ đánh dấu thời gian trôi qua, mà còn ghi nhận sức bền bỉ của một giấc mơ. Hôm nay, chúng ta kỷ niệm 25 năm Giải Viết Về Nước Mỹ của nhật báo Việt Báo.

Khi những người sáng lập giải thưởng này lần đầu tiên ngồi lại bàn thảo, họ đã hiểu một điều rất căn bản rằng: Kinh nghiệm tỵ nạn, hành trình nhập cư, những phức tạp, gian nan, và sự thành công mỹ mãn trong hành trình trở thành người Mỹ gốc Việt – tất cả cần được ghi lại. Một hành trình ý nghĩa không những cần nhân chứng, mà cần cả những người viết để ghi nhận và bảo tồn. Họ không chỉ tạo ra một cuộc thi; họ đã và đang xây dựng một kho lưu trữ. Họ thắp lên một ngọn hải đăng cho thế hệ sau để chuyển hóa tổn thương thành chứng tích, sự im lặng thành lời ca, và cuộc sống lưu vong thành sự hội nhập.

Trong những ngày đầu ấy, văn học Hoa Kỳ thường chưa phản ánh đầy đủ sự phong phú và đa dạng về kinh nghiệm của chúng ta. Giải thưởng Viết Về Nước Mỹ thực sự đã lấp đầy khoảng trống đó bằng sự ghi nhận và khích lệ vô số tác giả, những người đã cầm bút và cùng viết nên một thông điệp mạnh mẽ: “Chúng ta đang hiện diện nơi đây. Trải nghiệm của chúng ta là quan trọng. Và nước Mỹ của chúng ta là thế đó.”


Suốt 25 năm qua, giải thưởng này không chỉ vinh danh tài năng mà dựng nên một cộng đồng và tạo thành một truyền thống.
Những cây bút được tôn vinh hôm nay không chỉ mô tả nước Mỹ; họ định nghĩa nó. Họ mở rộng giới hạn của nước Mỹ, làm phong phú văn hóa của nước Mỹ, và khắc sâu tâm hồn của nước Mỹ. Qua đôi mắt họ, chúng ta nhìn thấy một nước Mỹ tinh tế hơn, nhân ái hơn, và sau cùng, chân thật hơn.

Xin được nhắn gửi đến các tác giả góp mặt từ bao thế hệ để chia sẻ tấm chân tình trên các bài viết, chúng tôi trân trọng cảm ơn sự can đảm của quý vị. Can đảm không chỉ là vượt qua biến cố của lịch sử; can đảm còn là việc ngồi trước trang giấy trắng, đối diện với chính mình, lục lọi ký ức đau thương sâu đậm, và gửi tặng trải nghiệm đó đến tha nhân. Quý vị là những người gìn giữ ký ức tập thể và là những người dẫn đường cho tương lai văn hóa Việt tại Hoa Kỳ.

Với Việt Báo: Xin trân trọng cảm ơn tầm nhìn, tâm huyết, và sự duy trì bền bỉ giải thưởng này suốt một phần tư thế kỷ.
Khi hướng đến 25 năm tới, chúng ta hãy tiếp tục khích lệ thế hệ kế tiếp—những blogger, thi sĩ, tiểu thuyết gia, nhà phê bình, nhà văn trẻ—để họ tìm thấy tiếng nói của chính mình và kể lại sự thật của họ, dù đó là thử thách hay niềm vui. Bởi văn chương không phải là một thứ xa xỉ; đó là sự cần thiết. Đó là cách chúng ta chữa lành, cách chúng ta ghi nhớ, và là cách chúng ta tìm thấy nơi chốn của mình một cách trọn vẹn.

Xin cảm ơn quý vị.

NHẬN TIN QUA EMAIL
Vui lòng nhập địa chỉ email muốn nhận.